Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 68




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng sớm, dì giúp việc đã đến dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa sáng. Bùi Tiểu Thập rửa mặt xong thì theo Vạn Hạ Trình tới ngồi ở bàn ăn trong phòng khách. Thiếu niên nhìn người đang bận rộn bên cạnh, chợt nhớ mình vẫn đang mặc đồ ngủ.

Đồ ngủ không quan trọng, vấn đề là cổ áo khá rộng, những dấu hôn trên cổ cùng xương quai xanh từ tối qua có thể nhìn thấy rất rõ.

Bùi Tiểu Thập đặt nửa trái bắp luộc sữa đang gặm dở xuống, ghé sát tai Vạn Hạ Trình, đỏ mặt hỏi nhỏ có cần cậu vào phòng thay đồ trước không.

Thật ra cũng không cần thiết. Sáng nay, Bùi Tiểu Thập đi ra từ phòng của Vạn Hạ Trình, trong thùng rác cá nhân lại có bao cao su, chắc chắn dì đã thấy hết rồi.

Người lớn sinh hoạt tình dục là chuyện bình thường. Chưa kể dì đã làm việc ở Thâm Quyến nhiều năm, từng thấy qua đủ loại chuyện, là người đồng giới cũng không có gì không được.

Cuối cùng, Bùi Tiểu Thập cũng không đi thay đồ. Dì làm món bánh chẻo nhân thịt mà cậu rất thích, ăn liền một mạch sáu, bảy cái. Lúc thu dọn bát đĩa, thiếu niên còn dẻo miệng khen tay nghề nấu nướng của dì.

Thấy người đàn ông không ở đó, dì nói nhỏ với Bùi Tiểu Thập: "Là Tiểu Vạn kể cháu thích ăn bánh chẻo, sáng sớm đã nhắn tin nhờ dì chuẩn bị đấy."

Lại nói tiếp: "Cháu là bạn trai của cậu ấy đúng không? Dì nhìn một cái là biết. Mấy năm nay, Tiểu Vạn chưa bao giờ đưa cô gái nào về. Thỉnh thoảng nhà có khách cũng là vài anh bạn quen mặt, đồng nghiệp hoặc đối tác. Dì không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải kiểu giống cháu."

Giống kiểu gì thì không cần nói thêm, bất kể ai nhìn qua cái cổ của Bùi Tiểu Thập cùng chiếc giường hỗn độn trong phòng ngủ và thùng rác, đều sẽ đoán ra ngay.

Không đợi đối phương đáp lại, dì giúp việc xua tay rồi tiếp tục làm việc: "Thôi không nói nữa, trời đang nắng, phải tranh thủ tháo ga giường ra giặt cho hai đứa."

Mặc dù Vạn Hạ Trình không phải tăng ca vào cuối tuần, nhưng thứ bảy thường xuyên kín lịch. Hôm nay cũng không ngoại lệ — buổi chiều có một thương vụ đàm phán làm ăn, trưa không về nhà ăn cơm, đến tối thì tham dự tiệc rượu thương vụ. Hắn không báo trước với Bùi Tiểu Thập, nhưng thiếu niên biết rồi thì cũng tự hiểu, vì bận rộn đã trở thành một phần cuộc sống của đối phương. Cậu rất sẵn lòng giống như lúc trước, ngoan ngoãn chờ hắn về nhà.

Trước khi ra ngoài, người đàn ông đứng thắt cà vạt trước gương trong phòng tắm, đang thắt dở thì dừng lại, quay người nhìn Bùi Tiểu Thập đứng sau lưng, buông tay khỏi cà vạt: "Tối tôi sẽ cố gắng về sớm."

Đôi tay vừa buông ra, hai đầu cà vạt lập tức rủ xuống ngực. Bùi Tiểu Thập tinh ý tiến lên một bước, giúp hắn chỉnh lại cà vạt, tay bận một miệng bận mười: "Không sao đâu, anh cứ tập trung công chuyện của mình đi, đừng lo cho em. Em ở nhà tám chuyện với dì giúp việc một chút, nếu dì ấy bận thì em sẽ xuống lầu đi dạo loanh quanh. À, đúng rồi, chẳng phải em thuê một căn gần đây sao, hôm nay em sẽ tranh thủ qua đó xem một chút, tránh để chủ nhà lại thắc mắc. Ừm... còn nữa, sáng nay em uống thuốc rồi. Dạo này bác sĩ cũng bảo trạng thái của em đang rất tốt. Tóm lại, anh không phải lo cho em nữa đâu."

Vạn Hạ Trình cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Ngày mai mấy giờ em về? Chủ nhật tôi rảnh."

Mặc dù trước đó đã nói với Vạn Hạ Trình rằng chủ nhật này sẽ về Thượng Hải, nhưng thật ra đến hôm nay Bùi Tiểu Thập vẫn chưa mua vé máy bay. Tuy vậy, cậu không dám đòi hỏi quá nhiều sợ sẽ khiến Vạn Hạ Trình chán ghét, nên chỉ nhanh chóng đáp: "Sáng mai em đi rồi, bay chuyến sớm."

"Mấy giờ cất cánh?"

"Tóm- tóm lại là rất sớm. Có gì em tự ra sân bay. Đi sớm lắm, anh đừng tiễn em."

Ngẩng đầu lên, Bùi Tiểu Thập thấy Vạn Hạ Trình đang nhìn cậu chăm chú. Đôi mắt đen láy hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng mọi thứ, kể cả nhìn thấu người đối diện. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ đáp nhẹ: "Được, thế không tiễn."

Như vậy mới đúng, như vậy mới phải, như vậy mới là Vạn Hạ Trình.

Tốt nhất là giống như mặt trời, đứng trên cao nhìn xuống tất cả, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Bởi ít nhất mặt trời sẽ không biến mất, dẫu xa xôi đến mấy nó vẫn luôn ở đó, cân nhắc vạn vật, phán quyết vạn vật.

Hai tay Bùi Tiểu Thập buông thõng, vô thức xoắn vạt áo mình, câu cú lộn xộn: "Dù sao anh cũng đừng tiễn em. Mặc dù hai thành phố cách xa nhau, còn phải di chuyển bằng máy bay... nhưng em biết giờ anh đã ổn định ở một chỗ rồi, nên em có thể thỉnh thoảng đến tìm anh, chỉ cần anh không chê em phiền..."

Vạn Hạ Trình nói: "Tôi cũng có thể đến tìm em."

Bùi Tiểu Thập lập tức lắc đầu, luống cuống chớp mắt: "Em... để em đến tìm anh là được rồi. Chỉ cần anh ở một nơi mà em có thể tìm thấy, đừng... đừng lại để em không tìm được anh nữa..."

Vạn Hạ Trình đưa tay gạt mấy lọn tóc lòa xòa trước mắt, giúp Bùi Tiểu Thập có thêm chút ánh sáng, rồi hỏi: "Trước đây em từng hỏi tôi chúng ta là loại quan hệ gì. Tôi nói đừng định nghĩa, cứ để mọi chuyện thuận tự nhiên. Vậy em cảm thấy bây giờ chúng ta có tự nhiên không?"

Bùi Tiểu Thập mím môi, không trả lời được, hết gật đầu rồi lại lắc đầu.

Người đàn ông hỏi tiếp: "Em nói muốn theo đuổi tôi, lại bảo tôi đừng để em theo đuổi được quá nhanh. Nhưng từ khi chia tay đến giờ, chúng ta đã qua đêm với nhau bao nhiêu lần? Em nghĩ mình đã theo đuổi được tôi chưa? Hay vẫn chưa được gì?"

Lúc này, Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng thành thật, khó khăn mở miệng: "Em không biết..."

"Tự em nghĩ cho kỹ đi. Em đang xem "Vạn Hạ Trình" là một con người thật sự hay chỉ là hình bóng người yêu cũ trong tưởng tượng. Em nói nhớ tôi lúc tôi không ở bên. Giờ tôi ở ngay trước mặt thì em lại né tránh."

"Em không né, em không né mà..." Bỗng Bùi Tiểu Thập như bị hoảng sợ, giơ tay muốn ôm lấy đối phương, nhưng cuối cùng chỉ dám níu chặt cánh tay hắn. Cậu mở miệng, nhưng mãi không thốt nổi thành lời, chỉ biết siết chặt hơn, như sợ rằng nếu không giữ chặt thì người trước mắt sẽ lại bỏ cậu đi mất.

Một lúc lâu sau, thiếu niên mới nói ra: "Em xin lỗi, vừa rồi em đã nói dối. Em chưa mua vé máy bay, bởi vì sợ ở lại lâu anh sẽ thấy phiền nên mới muốn đi sớm. Em hy vọng mối quan hệ của chúng mình sẽ bền lâu hơn, nên em cố giữ chút cảm giác gì đó mới mẻ cho anh... Em biết anh từng bảo bản thân có gì thì nói ra, nhưng em sợ anh sẽ không muốn nghe mấy thứ đó, lại sợ nói sai sẽ quấy rầy anh..."

Vạn Hạ Trình không nói thêm gì, chỉ thu tay lại rồi xoa vai Bùi Tiểu Thập, bước về phía cửa như định ra ngoài.

Bùi Tiểu Thập chạy nhanh hơn một bước, lập tức đưa tay đóng sầm cửa lại, cả người áp lưng vào đó, không biết lấy dũng khí từ đâu đối diện với Vạn Hạ Trình. Giọng vẫn còn hơi run: "Em biết rồi, từ giờ em sẽ không trốn tránh anh nữa, ngày nào cũng sẽ đến làm phiền anh."

Vạn Hạ Trình khẽ "ồ" một tiếng, đặt tay lên vai đối phương, nhẹ nhàng kéo người đang chắn trước mặt ra khỏi cửa, đồng thời vặn tay nắm.

Thấy đôi trẻ cãi nhau, dì giúp việc rất tự giác đứng ngoài ban công phơi quần áo.

Trong phòng khách, Bùi Tiểu Thập đuổi theo Vạn Hạ Trình đến tận cửa. Cuối cùng, cậu thật sự nổi giận, nhảy phát một lên lưng ôm cổ hắn không chịu buông. Nước mắt rơi từng giọt nhưng ngoài miệng thì cực kỳ hung dữ: "Phải nói chuyện rõ ràng rồi mới được đi!"

Thiếu niên nức nở nói: "Em biết nói dối là sai, nhưng em không cố tình nói dối để làm chuyện xấu. Người ta cũng xin lỗi rồi, anh không thể nói chuyện đàng hoàng với em một chút sao? Cứ phải tệ bạc, dùng thái độ này với em à?"

Chiếc sơ mi vừa được dì giúp việc ủi phẳng phiu trên người Vạn Hạ Trình giờ đây đã bị ai đó trên lưng không an phận cọ cho nhăn nhúm.

Thực ra, Vạn Hạ Trình chưa vội ra ngoài. Hắn đứng ở huyền quan, giữ nguyên tư thế cõng Bùi Tiểu Thập, không những không buông cậu ra, mà còn dùng tay đỡ lấy mông đối phương nhấc lên để thiếu niên khỏi bị tuột xuống.

Từ chỗ không cảm nhận được sức nặng của Bùi Tiểu Thập, đến lúc cảm thấy trên vai mình nặng trĩu, cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi.

"Còn trả đũa nữa à?" Vạn Hạ Trình nghiêng mặt, nói với đồng chí đang bám trên lưng mình. "Chẳng phải em đã tự quyết thay tôi nên và không nên làm gì rồi sao? Vậy cứ tiếp tục làm thay tôi đi, rồi cứ thế tự giày vò chính mình."

Thiếu niên lau nước mắt, không nói nổi nên lời. Vạn Hạ Trình tiếp tục: "Nếu em muốn theo đuổi thì cứ việc theo đuổi. Dù sao theo đuổi cả đời người mệt mỏi cũng là em, tôi không quan tâm. Trước đây chẳng phải em từng nói "Vạn Hạ Trình" sẽ không có xúc gì sao? Vậy cứ làm theo lời em, không muốn tôi có cảm xúc thì tôi sẽ không có cảm xúc, như vậy rất hợp với hình tượng "Vạn Hạ Trình" trong tưởng tượng kia."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.