Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 64




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Tiểu Thập nói cuối tuần sẽ đến, nhưng thực tế lúc 10 giờ tối thứ Sáu đã có mặt ở Thâm Quyến.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn được che kỹ, núp sau lớp khẩu trang. Chỉcó chiếc mũ snapback màu xanh dương tươi sáng là điểm nhấn khác biệt duy nhất, giúp Vạn Hạ Trình dễ dàng nhận ra đối phương giữa đám đông — mặc dù trước đó Bùi Tiểu Thập đã thông báo qua WeChat rằng mình sẽ đội một chiếc khác màu xanh ngọc.

Hắn cũng để ý tới việc Bùi Tiểu Thập mặc áo phông ngắn tay và quần short. Thực ra, những vết sẹo trên cơ thể cậu chỉ có thể thấy rõ khi nhìn gần hoặc quan sát dưới một góc độ nhất định. Riêng vết ở mắt cá chân, nếu mang tất sẽ không bị ai phát hiện, càng không cần nói mấy vết trong đùi. Vị trí dễ bị lộ nhất là cổ tay, song nếu dùng che khuyết điểm là có thể che phủ hoàn hảo.

Miễn cậu muốn, việc mặc quần áo dài tay giữa mùa hè để "phong ấn" cơ thể là hoàn toàn không cần thiết.

Bùi Tiểu Thập hiểu điều đó. Trước đây, lúc còn đi làm, chính mình đâu thiếu những lần nhờ đến che khuyết điểm. Nhưng từ khi "nghỉ việc", cậu chẳng buồn làm vậy nữa. Phần lớn là vì những tổn thương tâm lý — xuất phát từ nỗi sợ muốn ẩn mình khỏi đám đông.

Lần này, tất cả tài sản của cậu chỉ gói gọn trong chiếc ba lô lớn màu trắng sữa thay vì kéo theo vali. Một phần vì quần áo mùa hè khá mỏng. Mặt khác, căn hộ đang thuê tại Thâm Quyến vẫn còn một chút hành lý.

Sau vài tháng không gặp, thiếu niên từ xa đã thấy người nọ đang đứng đợi mình ở cổng ra. Thoáng chốc, cậu có cảm giác họ như một cặp tình nhân yêu xa, cách trở lâu ngày mới gặp lại.

Cậu theo dòng người tiến từng bước về phía người đàn ông, hắn cũng đút tay vào túi quần nhìn cậu.

Đã lâu không gặp, dù quen thân đến mấy cũng khó tránh khỏi gượng gạo, dù nó chỉ đơn phương phát sinh trong lòng Bùi Tiểu Thập.

Lúc đứng đối diện nhau, thiếu niên bẽn lẽn siết quai ba lô, nhỏ giọng hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"

"Tôi vừa tới thôi." Vạn Hạ Trình thật sự vừa mới tan làm. Ban đầu, hắn định giúp Bùi Tiểu Thập xách hành lý, nhưng thấy cậu đi tay không bèn hỏi: "Không mang hành lý à?"

Bùi Tiểu Thập nhún nhún vai, chỉ cái balo đang đeo rồi nhanh chóng giải thích: "Quần áo mùa hè mỏng, nên em không mang vali, đồ đạc đều để trong này."

Sau đó, hai người ra bãi đỗ xe lấy xe. Yên vị xong xuôi, cậu mới tháo mũ và khẩu trang. Khi xe rời khỏi sân bay phóng lên cao tốc, thiếu niên đang ngồi nghiêm chỉnh bên ghế phụ bấy giờ mới lén lút nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần về sau. Vạn Hạ Trình nhìn thẳng phía trước, góc nghiêng nam tính đầy cuốn hút. Bàn tay đặt hờ trên vô lăng, các khớp xương rõ ràng cùng đường nét cơ bắp săn chắc khiến ai kia bị sốc visual, cứ thế nhìn không chớp mắt, quên mất bản thân định nói gì, cũng quên cả việc ngoảnh lại.

Bỗng nhiên, Vạn Hạ Trình quay sang liếc cậu một cái, hỏi: "Về nhà tôi à?"

Bùi Tiểu Thập đỏ mặt, ôm ba lô ngồi ngay ngắn lại, chưa kịp trả lời đã nghe đối phương nói tiếp: "Chúng ta ở cùng một khu, qua nhà tôi ngồi chơi đã. Lát nữa về hay ở thì tùy em quyết định sau."

"Được- được ạ." Bùi Tiểu Thập bị kéo trở về thực tại, chợt nhớ mình quay đầu là để hỏi gì đó. "Dạo này công việc của anh có bận không? Cuối tuần chắc không cần tăng ca chứ?"

"Hai hôm nay đỡ bận hơn rồi. Cuối tuần không phải tăng ca." Vạn Hạ Trình trả lời.

Với hắn, cuối tuần dù tiếp khách hàng, làm việc tại nhà hay đến công ty, cũng không tính là tăng ca.

Hai người mặc nhiên quyết định sẽ về nhà của một trong hai, tự nhiên như thể một cặp đôi thực sự, nhưng lại không nói gì nhiều với nhau, chủ yếu vì thiếu niên đã bắt đầu díu mắt. Vài tháng qua, cậu đã điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của bản thân, thường giờ này đã ngủ từ lâu. Ban đầu, để ngủ được, Bùi Tiểu Thập thường phải uống thuốc, nhưng dần dà không cần nữa. Duy trì thói quen ngủ sớm giúp cơ thể giảm nguy cơ tái phát bệnh vào nửa đêm rạng sáng - thời điểm dễ phát bệnh nhất theo kinh nghiệm trước đây.

Chẳng mấy chốc, Bùi Tiểu Thập đã thiếp đi trên xe.

Xe vừa tiến vào hầm gara của chung cư, như thể có tâm linh tương thông, Bùi Tiểu Thập dụi mắt tỉnh giấc, phát hiện mình đã ngủ suốt cả chặng đường.

"Xin lỗi, em ngủ quên mất." Thiếu niên thấy hơi ngại, hai tay đan vào nhau. "Dạo này em quen ngủ sớm."

Người đàn ông tắt máy, bật đèn trần rồi nghiêng người từ ghế lái sang nhìn cậu. "Ngủ sớm tốt mà. Dạo này trông khí sắc em đỡ nhiều đấy."

Lúc này, Bùi Tiểu Thập lại giơ tay tắt đèn, nhấc người nghiêng hẳn thân trên qua hôn lên khóe môi đối phương. Nhưng người nọ dùng tay giữ cằm cậu lại, không đáp trả nụ hôn đó.

Thiếu niên tự biết khó mà lui, nhưng chợt phát hiện cái tay kia của hắn đã giúp cậu tháo dây an toàn từ lúc nào.

Hóa ra vừa nãy chưa tháo dây an toàn, thảo nào mình cứ thấy bị siết chặt.

Làm xong, Vạn Hạ Trình mới nắm cằm cậu, mút nhẹ vài cái lên môi rồi hơi tách ra, nhìn hai cánh môi bóng loáng sau khi thân mật. "Môi em ngọt thật."

Bùi Tiểu Thập đỏ mặt: "Vừa nãy trên máy bay em mới ăn kẹo. Là vị dâu, được tiếp viên cho... Cô ấy bảo mình là fan của em trên Xiaohongshu..."

Vạn Hạ Trình hỏi: "Chẳng phải lâu rồi em chưa cập nhật Xiaohongshu à? Sao vẫn còn fan?"

Bùi Tiểu Thập nghe vậy, ngẩn người một lúc lâu, chớp mắt vài cái rồi không dám chắc hỏi: "Anh cũng follow em ạ...?

"Không muốn tôi follow hả? Vậy để tôi hủy luôn..."

Bùi Tiểu Thập vội ngắt lời: "Anh là nick nào thế? Em cũng muốn follow anh!"

Vạn Hạ Trình không giấu diếm, mở tài khoản Xiaohongshu vừa đăng ký trong năm nay của mình, đưa cho thiếu niên xem trang cá nhân.

Tài khoản này đúng là vừa lập không lâu. Ảnh đại diện lẫn tên người dùng đều là mặc định của hệ thống. Nick chưa có bất kỳ hoạt động nào, người theo dõi bằng không, chỉ follow duy nhất một tài khoản là 【Đại Ma Vương Bùi Tiểu Thập】.

Rõ ràng, Vạn Hạ Trình cố ý để cậu thấy tài khoản này chẳng có gì đặc biệt để phải follow lại. Nhưng thiếu niên vẫn cố tìm bằng được tên người dùng gồm 7749 ký tự cả số lẫn chữ rồi bấm theo dõi.

Ai đó: "..."

Thiếu niên thật thà kể: "Em dùng nick clone để follow anh. Bên đó cũng chẳng có ai đâu ý."

Thời đỉnh cao sự nghiệp khi vừa ra mắt giúp Bùi Tiểu Thập hút không ít fan, nhưng vì tình trạng bản thân không tốt nên chẳng chú tâm nhiều đến mấy cái tài khoản cá nhân. Hiện nay, các tài khoản chính chủ yếu đều do công ty nắm. Ngay cả việc bấm like cũng phải xin phép quản lý trước, đừng nói đến việc theo dõi, thành ra tài khoản chính gần như bị cậu ghẻ lạnh. Thỉnh thoảng lướt mạng, thiếu niên cũng chỉ dùng nick clone, tránh việc trượt tay đẩy bản thân lên hot search.

Sau khi thoát Xiaohongshu, thiếu niên dùng nick clone follow nốt Weibo của người đàn ông. Bấy giờ mới biết, hắn có gần 1 triệu người theo dõi trên đó. Nói đúng hơn, đây là tài khoản official của Vạn Trình Technology, không phải tài khoản cá nhân của hắn.

"Anh theo dõi em trên Xiaohongshu từ bao giờ vậy..." Tai ai đó đỏ lên.

Vạn Hạ Trình thầm nghĩ: Từ khi nào à? Chính là vừa mở app ra đã theo dõi ngay.

Bình thường, hắn không hay dùng mạng xã hội. Trước đây, mỗi lần check tài khoản của Bùi Tiểu Thập, người nọ đều search trực tiếp chứ chưa từng nghĩ đến việc bấm theo dõi. Lời của Bùi Tiểu Thập vừa nãy khiến hắn chợt nhận ra điều này.

"Vừa mới năm nay thôi." Hắn cảm thấy câu trả lời này không phải nói dối.

Chỉ cần làm vài việc đơn giản không tốn sức cũng có thể khiến Bùi Tiểu Thập vui hơn một chút, người đàn ông nghĩ bản thân chẳng cần phải tỏ ra xa cách làm gì.

Sau khi trẻ con đến mức đòi Vạn Hạ Trình "tương tác qua lại", tâm trạng của Bùi Tiểu Thập quả nhiên tốt lên trông thấy, đến mức khi nói chuyện khóe miệng cũng cong lên theo: "Đúng là lâu rồi em chưa cập nhật... Nhưng nếu anh thích xem thì sau này em sẽ đăng nhiều hơn..."

Lại nghe Vạn Hạ Trình hỏi: "Có muốn thêm lại QQ không?"

Bùi Tiểu Thập bất giác nhớ lại những ngày đầu tiên, khi họ chủ yếu dùng QQ để liên lạc. Mặc dù về sau khi Vạn Hạ Trình khởi nghiệp, hắn bắt đầu sử dụng WeChat nhiều hơn để tiện làm việc với khách hàng, nhưng thiếu niên vẫn quen gửi tin nhắn qua QQ.

Hồi mới chia tay, đối phương chưa hủy kết bạn với cậu, mãi đến khi rời Thượng Hại mới xóa cậu khỏi danh sách bạn bè, đồng thời hủy đăng ký WeChat và đổi luôn số điện thoại. Đến lúc này, cậu buộc phải chấp nhận rằng mình đã hoàn toàn bị chặn liên lạc với người nọ.

Người đàn ông vốn đã ngưng dùng QQ từ lâu, chỉ là thuận miệng hỏi. Nhưng thấy thiếu niên cụp mắt không nói gì, sắc mặt khác hẳn với vẻ vui vẻ như trước, hắn mới hỏi lại lần nữa.

Bùi Tiểu Thập cúi đầu trả lời: "Thật ra không cần thêm lại đâu, mấy năm nay em cũng không dùng QQ nữa rồi..."

Năm đó vì quá thương tâm, cậu không dám đăng nhập QQ suốt một khoảng thời gian dài. Bởi vì mỗi lần đăng nhập, việckhông còn thấy Vạn Hạ Trình trong danh sách bạn bè tựa như lưỡi dao cứa vào tim, đau đớn bội phần.

Vạn Hạ Trình không quên được, thời đó Bùi Tiểu Thập một ngày có thể spam tới 10 cái status trên tường nhà QQ. Hắn từng nghĩ cậu ít đăng WeChat vì quen dùng QQ hơn, chẳng ngờ hiện tại người nọ cũng không dùng nữa.

Người đàn ông nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu đối phương một lúc, cất giọng: "Tiểu Thập, ngẩng đầu lên nói chuyện nào."

Nhưng ai kia cứ cúi gằm, nhìn đăm đăm đầu gối, nhất quyết chẳng chịu ngẩng đầu. Cậu tự biết nếu ngước lên, người kia sẽ phát hiện cậu lại đang khóc.

Cậu chưa kịp ngẩng đầu, ngay giây sau đã nghe thấy tiếng mở cửa xe, hiểu rằng Vạn Hạ Trình đã mở cửa ra ngoài.

Quả nhiên, Vạn Hạ Trình đã hết kiên nhẫn với cậu rồi, lại sắp sửa bỏ cậu mà đi cho xem.

Lúc này, Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, nhìn cũng không nhìn đã luống cuống tay chân mở cửa xe bên mình, vội vã đuổi theo người nọ.

Vạn Hạ Trình chỉ xuống xe để hít thở không khí, không ngờ lại thấy thiếu niên loạng choạng chạy vòng qua đầu xe đến đứng đối diện mình.

Sau đó, Bùi Tiểu Thập dùng sức ôm chặt lấy hắn, giọng nghẹn ngào: "Anh không được phép xóa em nữa đâu. Nếu không... em sẽ nghỉ chơi với anh."

Vạn Hạ Trình bị vòng tay của đối phương siết chặt đến mức hơi khó thở, hắn đưa tay xoa đầu đứa nhóc đang tựa vào ngực mình, giọng đầy bất lực: "Nói tôi nghe xem, em định nghỉ chơi thế nào?"

"Bây giờ em biết nhà anh ở đâu rồi, cũng nắm được cả địa chỉ công ty anh luôn. Nếu anh dám phụ bạc, em sẽ đến giăng băng rôn!" Bùi Tiểu Thập dùng giọng điệu yếu ớt nhất để nói những câu dọa nạt hung dữ nhất.

Nếu ai kia thật sự là kiểu sẽ kéo băng rôn đến gây náo loạn, cậu đã chẳng để bản thân thành ra thế này sau khi chia tay.

Nghiêm túc mà nói, hiện tại bọn họ còn chưa xác định lại mối quan hệ, nên Bùi Tiểu Thập chẳng có tư cách gì để yêu cầu Vạn Hạ Trình phải chịu trách nhiệm với mình.

Nhưng điều khiến Vạn Hạ Trình tò mò là cách Bùi Tiểu Thập nhìn nhận về hắn trong quá khứ. "Em cảm thấy tôi đã phụ lòng em sao?"

Bùi Tiểu Thập mang theo thái độ bình mẻ chẳng sợ nứt*, tuôn hết một mạch những gì kìm nén trong lòng: "Trước đây anh từng nói sẽ yêu em mãi mãi, nhưng cuối cùng vẫn chia tay với em..."

(Chú thích: Bản raw là Phá quán tử phá suất" (破罐子破摔的状态) nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn nữa. Nghĩa bóng là chuyện dù sao đã rồi, cứ mặc kệ nó (ý xấu)).

Bùi Tiểu Thập cho rằng sự "phụ bạc" của Vạn Hạ Trình chính là việc hắn không giữ lời.

Đáng lẽ hắn nên đưa ra đánh giá khách quan về những loại "cam kết" như vậy, chẳng hạn như con người không thể hứa hẹn những điều như "vĩnh viễn" hay "mãi mãi." Chúng chỉ là cách họ dùng để diễn đạt những cảm xúc bị giới hạn bởi hiện tại dành cho những điều chưa bị thay đổi. Nó có thể đại diện sự chân thành ở khoảnh khắc lời nói được thốt thành tiếng, ngoài ra chẳng còn ý nghĩa nào khác.

Nhưng người đàn ông đột nhiên không thể nói nổi những lời đó, bởi hắn biết trong suốt những năm tháng hai người chia tay, Bùi Tiểu Thập vẫn luôn nghiêm túc, thật lòng giữ lời hứa sẽ yêu hắn "mãi mãi."

"Xem ra, tôi đúng là tệ thật nhỉ." Vạn Hạ Trình bật cười, đôi mắt lại chẳng có lấy một tia vui vẻ. Hắn vỗ nhẹ lên lưng Bùi Tiểu Thập, nói: "Lấy ba lô đi, chúng ta về đến nhà rồi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.