Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 62




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về Thâm Quyến, Vạn Hạ Trình quả thực bận rộn suốt một thời gian dài, hết họp hành liên miên lại đến kiểm tra tài liệu, nghe báo cáo hàng, cuộc sống nhanh chóng bị công việc lấp đầy.

"Giám đốc Vạn." Trợ lý Tiểu Ôn gõ cửa bước vào, mang theo một chồng tài liệu từ các phòng ban khác. "Tổng giám đốc Trương của Tượng Vũ hẹn anh tối mai dùng bữa, có cần tôi điều chỉnh lại lịch trình ngày mai không?"

Vạn Hạ Trình cúi đầu, ký tên vào tài liệu: "Thư mời tôi đã xem qua rồi. Tượng Vũ vốn muốn giao lưu, tạo dựng quan hệ hữu nghị, không phải bàn chuyện làm ăn. Họ mời "Vạn Trình", không phải tôi. Trường hợp này gọi cho giám đốc quản trị đi thay là được."

Thấy Tiểu Ôn không trả lời, Vạn Hạ Trình đang ký bỗng dừng tay, tốt bụng nhắc nhở: "Thông báo cho giám đốc Trần đi."

"À vâng." Tiểu Ôn giật mình tỉnh lại, đáp vội rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch. Lòng chưa ngớt hoang mang, cô lén lau mồ hồi, nghĩ thầm.

Lạ ghê. Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Anh sếp vốn khét tiếng là cuồng công việc lại có ngày từ chối mấy buổi tiệc xã giao.

Vừa ra ngoài, cô lại bị Vạn Hạ Trình gọi vào.

Người nọ hỏi: "Gần đây có thư cá nhân gửi đến công ty cho tôi không?"

"Thư gửi cho anh sao... À, có thư kinh doanh, nhưng thư riêng thì không." Tiểu Ôn ngẫm một chút, cẩn thận trả lời. "Hiện tại phần lớn công văn đều gửi qua email, hầu như không ai gửi thư giấy nữa."

Dù có cần gửi thư, chắc chắn là những loại đã hoàn tất quy trình trực tuyến trước rồi.

Thư giấy thông thường càng khỏi cần nói, thời đại này làm gì có ai chọn viết thư tay thay vì dùng điện thoại hay WeChat để nhắn tin chứ?

Tiểu Ôn còn đang lưỡng lự không biết có hiểu sai ý sếp không, thì nghe hắn nói: "Có thể sẽ có người gửi thư cho tôi, nhờ cô để ý giúp. Nếu có, hãy trực tiếp mang đến cho tôi."

"Vâng, thưa giám đốc." Tiểu Ôn quyết định chỉ làm đúng trách nhiệm của nhân viên, không hỏi han gì thêm.

- ------

Từ cuối tháng Ba, sau khi Vạn Hạ Trình rời Thượng Hải đến nay đã là tháng Năm, nhưng Bùi Tiểu Thập vẫn chưa một lần chủ động liên lạc với hắn.

Hôm nay, khi nhìn thấy chiếc cà vạt màu xanh Bùi Tiểu Thập tặng trong tủ quần áo, tuy cuối cùng không chọn đeo nó, nhưng hắn lại đeo cặp khuy măng sét cũng do người nọ tặng tham dự cuộc họp cổ đông, đồng thời đề xuất việc thành lập công ty con ở Thượng Hải vào năm sau.

Đây không phải chuyện do một mình hắn quyết định. Mỗi phương án được đưa ra, các cổ đông sẽ tự cân nhắc thiệt - hơn, không ai dại mà chịu lỗ, mà có lợi nhuận thì chẳng ai từ chối.

Trong một đến hai năm gần đây, ngành công nghiệp mà họ đang hoạt động ngày càng bị ảnh hưởng bởi sự chuyển đổi và nâng cấp không ngừng của thị trường hạ lưu. Không ai hiểu Thượng Hải hơn Vạn Hạ Trình. Hắn biết tiềm năng của thành phố này. Khu vực trung tâm sầm uất bậc nhất cung cấp một thị trường rộng lớn, còn vùng ngoại ô bên kia sông có giá thuê thấp, rất thích hợp để thành lập công ty con với chi phí thấp nhất, tận dụng tài nguyên của công ty mẹ để trực tiếp đáp ứng nhu cầu từ phía đối tác. Hàng loạt kế hoạch phát triển của công ty, bao gồm cả việc chuyển đổi mô hình sản xuất trước đây, đều có thể tranh thủ thử nghiệm trước tại Thượng Hải.

(Hạ nguồn: các hoạt động liên quan đến việc chuyển đổi công nghệ (hoặc các sản phẩm thô của công ty) thành sản phẩm hoàn chỉnh. Thị trường thượng nguồn (upstream) sẽ bị phụ thuộc vào thị trường hạ nguồn (downstream) do các yêu cầu thay đổi, cải tiến từ phía khách hàng.)

Mọi người đều biết Vạn Hạ Trình xuất thân từ Thượng Hải. Ban đầu, ai cũng nghĩ hắn ở lại gần mười ngày nửa tháng là để thăm gia đình, nhưng hóa ra người này đã tiến hành khảo sát thị trường.

Việc ở lại Thượng Hải phần nào là vì chuyện này, nhưng đây không phải lý do chính. Vì thế, Vạn Hạ Trình chỉ cười: "Không phải, đúng là tôi về thăm gia đình."

Cuối tuần có một khách hàng bay từ nước ngoài đến Thâm Quyến. Ngày thứ hai sau khi đến, y đã hẹn Vạn Hạ Trình đi chơi golf. Vị khách nọ họ Phùng, là đối tác lớn đầu tiên mà hắn hợp tác cùng khi mới khởi nghiệp tại Thượng Hải, cũng là người đã cho Vạn Trình Technology một cơ hội lớn khi hắn chuyển đến Thâm Quyến.

Vạn Hạ Trình học hỏi rất nhanh. Trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với golf, nhưng sau khi đến Thâm Quyến đã bắt đầu học để thỉnh thoảng chơi cùng khách hàng, hiện đã khá thành thạo.

Tổng giám đốc Phùng hỏi hắn: "Khi xưa cậu đến tìm tôi bàn chuyện làm ăn mà không có nổi một bộ đồ chỉnh tề, vậy mà tôi vẫn hợp tác với cậu. Có biết tại sao không?"

Câu hỏi này không nhằm để Vạn Hạ Trình trả lời, ngay cả khi biết lý do thì cũng không thể nói thẳng ra được. Vì vậy, hắn đáp: "Vì ngài biết cách tối đa hóa lợi ích cho công ty."

Quả nhiên, y cười ha ha hai tiếng: "Không hoàn toàn đúng. Cậu hẳn cũng biết, những đối thủ cạnh tranh với cậu năm đó đều là những brand lớn đã hoạt động lâu năm. Xét về kinh nghiệm, cậu chắc chắn không bằng họ, nhưng lại khiến tôi thấy được sự nhiệt huyết và quyết tâm của một người trẻ tuổi. Chính vì thế tôi mới xem xét nghiêm túc việc hợp tác với sản phẩm mới củamột thương hiệu mới."

Ông vung gậy, đánh một cú vào lỗ: "Sự thật chứng minh tôi không nhìn lầm người."

Năm đó, thương vụ lớn của Phùng tổng có nhiều đối thủ cạnh tranh. Theo lý mà nói, Vạn Hạ Trình hoàn toàn không có cửa. Nhưng chỉ có hắn chịu bỏ ba ngày liên tiếp đứng chờ từ 5 giờ sáng ở sảnh khách sạn để gặp được đối phương. Sau đó vào ngày cuối cùng, hắn đã chi gần 300 tệ cho buffet sáng, để có được một cơ hội giới thiệu bản thân cùng sản phẩm trong vòng 15 phút vào giờ ăn sáng của y. Khi đó, đấy là nửa tháng tiền ăn của Vạn Hạ Trình.

Sau này, khi người đàn ông đến Thâm Quyến, họ lại hợp tác một lần nữa. Lúc đó, Phùng tổng đã là giám đốc cấp cao khu vực Trung Quốc của một công ty đa quốc gia. Lần hợp tác đó đã đưa Vạn Trình Technology lên một tầm cao mới, giúp họ bắt đầu nhận được những đơn đặt hàng từ các doanh nghiệp hàng đầu trong nước.

Vạn Hạ Trình cúi người, chăm chú nhìn trái golf dưới chân, vai và tay nhẹ nhàng vung gậy, đẩy bóng lăn vào lỗ. Hắn tự cười: "Không ngại tâm sự thật với ngài, năm đó sau khi dùng bữa sáng ở khách sạn, trên người tôi chỉ còn chưa tới 10 đồng. Sự nghiệp sau này hoàn toàn là nhờ Phùng tổng giúp đỡ."

Ngẩng đầu nhìn bãi cỏ xanh mênh mông trước mặt, ánh mắt người nọ bỗng chùng xuống. Trong những năm đó, người thực sự muốn giúp hắn không phải là Phùng tổng, mà là Bùi Tiểu Thập.

Một Bùi Tiểu Thập vụng về cố cầm theo chút gì đó từ nhà để giúp đỡ hắn, nhưng cuối cùng vẫn chịu cảnh bị chặn ngoài cửa với một cây thuốc lá Trung Hoa trong tay.

Giám đốc Phùng đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn không cho Bùi Tiểu Thập bất kỳ cơ hội nào.

Ý định ban đầu là tốt, nhưng cách làm lại sai. Giờ nghĩ lại, hồi đó có rất nhiều cách để trả lại những món quà của Bùi Tiểu Thập, nhưng bản thân lại hết lần này tới lần cách chọn cách thiếu nhẹ nhàng nhất.

Dù vậy, thiếu niên vẫn trao danh hiệu "người tốt nhất thế giới" cho hắn. Còn Vạn Hạ Trình lại nghĩ Bùi Tiểu Thập là "ngốc nhất thế giới".

Về nhà, Vạn Hạ Trình vào trang cá nhân của Bùi Tiểu Thập, sau đó xem lại những tài liệu mà trợ lý đã thu thập về cậu đợt trước.

Hắn đã trở lại Thâm Quyến được hai tháng, song đối phương vẫn chưa chủ động nhắn tin lần nào. Tuy vậy, nếu hắn nhắn WeChat hoặc gọi điện hỏi thăm tình hình gần đây, Bùi Tiểu Thập sẽ kể tường tận lại mọi thứ – gần đây theo thầy học môn gì; đã pass bài thi bằng lái phần hai sau lần thi thứ ba, giờ đang chuẩn bị cho phần thi tiếp theo; công ty không vội để cậu xuất hiện trước công chúng, đã cho cậu thời gian để từ từ lấy lại trạng thái; cậu vẫn tuân thủ lời dặn của bác sĩ, uống thuốc và đi tái khám đúng hẹn...

Bùi Tiểu Thập cái gì cũng sẵn lòng kể, nhưng không bảo giờ chủ động nói. Phải đợi người đàn ông hỏi thì cậu mới trả lời.

Trang cá nhân của thiếu niên được cài đặt chỉ hiển thị những hoạt động trong vòng sáu tháng, nhưng đã lâu rồi cậu không đăng gì.

Hắn lại vào một số nền tảng khác, giữa một loạt bài đăng nghiêm túc, thỉnh thoảng mới thấy được vài tấm ảnh đời thường của cậu do trợ lý chụp. Nhìn thời gian, hình như hôm đó ai kia nói sẽ đến công ty tìm quản lý, ảnh chụp là cảnh thiếu niên đang nghịch khối Rubik.

Nhớ lại hồi trước, Bùi Tiểu Thập cứ quấn lấy mình đòi học chơi rubik, nhưng hắn luôn rất bận, dù không bận thì cũng lười dạy.

Vào tháng sáu, bộ phận nhân sự của công ty âm thầm gửi cho giám đốc một bản sơ yếu lý lịch, nói rằng cần anh tự xem xét.

Bộ hồ sơ này đặc biệt ở chỗ, người nộp chính là Bùi Tiểu Thập – một diễn viên từng đoạt giải "Diễn viên mới xuất sắc nhất" mảng điện ảnh, sở hữu gần 10 triệu người theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội.

Người đàn ông không ngờ trước khi nhận được thư tay, hắn lại nhận được CV của cậu trước.

–– Em có đủ tiêu chuẩn đến công ty anh làm trợ lý hay thư ký không?

–– Em định nộp thật đấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.