(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm về khuya, Vạn Hạ Trình nằm trên giường chưa ngủ, mở mắt nhìn trần nhà đến khi mắt thích nghi dần với bóng tối. Nếu bật một chiếc đèn nhỏ lên, có thể thấy Bùi Tiểu Thập cuộn tròn thành một cục nhỏ bên cạnh, yên bình say giấc nồng.
Chỉ cần giơ tay ra, người này sẽ ngoan ngoãn chủ động rúc vào lòng hắn, để đối phương cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của mình.
Dẫu ở khách sạn, Bùi Tiểu Thập cũng tự mang sữa tắm riêng, vẫn là hương đào mật như trước. Suốt bao năm qua, chỉ vì một lần Vạn Hạ Trình nói thích, Bùi Tiểu Thập cứ thế dùng mãi đến tận bây giờ.
Mỗi khi nhớ lại quá khứ, người đàn ông lại trằn trọc khó ngủ tựa lúc này. Mỗi tiểu tiết về cố nhân đã muốn quên, giờ ngẫm lại mới phát hiện bản thân đều nhớ như in.
Như Tào Đông từng nói, trí nhớ của hắn quá tốt, chẳng có gì là không nhớ. Vạn Hạ Trình thật sự nhớ được tất cả.
Nếu biết trước cậu sẽ thành như bây giờ, ắt hẳn năm đó Vạn Hạ Trình đã dẫn người nọ theo.
Hồi xưa, Bùi Tiểu Thập thích "Đêm An Giấc" đến mức mỗi lần nghĩ đến nó đều vui sướng đến mức lăn lộn dưới sàn. Người hàng ngày ôm laptop xem phim, nói rằng mình sẽ trở thành Leonardo thứ hai, kỹ năng diễn xuất chẳng thua kém ai nhưng vẻ ngoài "thanh tú quá mức" khiến cậu khó nhận được kịch bản lẫn vai diễn tốt. Sau bao lần thất bại, cuối cùng bản thân cũng chộp được một miếng bánh hời, thậm chí ngủ mơ còn nói mớ lời thoại.
Một Bùi Tiểu Thập như vậy, không ai có quyền tước đoạt giấc mơ của cậu.
Thế nên năm đó, người đàn ông đã thay đối phương đưa ra lựa chọn. Chẳng ngờ rằng vài năm sau tái ngộ, chỉ nghe Bùi Tiểu Thập nói duy nhất một câu "Không đóng phim nữa."
Chẳng những ngưng đóng phim còn tự khiến bản thân tràn đầy thương tích, cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị thứ gọi là "hồi ức" xé toạc thành từng mảnh. Mỗi cái ôm của cậu đều siết chặt tới mức toàn bộ máu thịt và nỗi đau như đang truyền sang cơ thể còn lại, khiến hắn không cách nào che đậy mọi thứ ngoài tầm hiện hữu trước mắt để yên giấc như những đêm xưa cũ.
Con người sẽ không bị những thứ bản thân không để tâm giày vò. Song một khi đã để tâm, tự nhiên sẽ có điểm yếu, huống hồ là thích hay yêu.
Việc yêu một Bùi Tiểu Thập đã rút cạn tất cả sự phi lý trí của Vạn Hạ Trình. Loại phi lý này giống như quay về thời kỳ hoang sơ, nơi hắn sẵn sàng nhường lại thân cây cứu mạng duy nhất cho bạn đời ốm yếu. Dẫu biết nếu mình chết, người trên cây ấy cũng chưa chắc có thể sống.
Có lẽ, tình yêu căn bản là vượt qua mọi lý trí lẫn logic, giống như cậu từng nói muốn để Rose quyên sinh theo Jack. Giờ đây, Vạn Hạ Trình cũng tin thiếu niên sẽ nhảy từ trên cây xuống, đối đầu với thú dữ vì hắn.
Trước khi ngủ, làm một nháy với Bùi Tiểu Thập quả thực giúp dễ ngủ hơn hẳn. Hắn đã trở mình hai lần, nhưng cậu vẫn không tỉnh.
Dù tối nay vận động nhiều hơn là Vạn Hạ Trình, nhưng cuối cùng người mệt lả lại là Bùi Tiểu Thập. Trong lúc làm, người đàn ông thấy bụng của ai kia mỏng đến mức có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của vật đang ra vào. Khi đẩy mạnh hơn chút, mặt cậu tái nhợt nom như chịu không nổi, nhưng vẫn ôm hắn chẳng rời, không cho rút ra dù chỉ một chút, muốn hắn cứ thế đâm mạnh vào trong.
Vạn Hạ Trình không rõ liệu chuyện lên giường với Bùi Tiểu Thập giờ chỉ còn mang lại khoái cảm tâm lý hay không, nhưng nhìn biểu cảm quen thuộc trên mặt cậu – bật khóc vì hạnh phúc, hắn biết mình không nhìn lầm. Mặc dù đêm nay cả người y mềm nhũn, không có phản ứng rõ rệt nhưng trong lòng đã đạt tới cao trào.
Bùi Tiểu Thập ôm cổ đối phương, thở dốc nói bụng dưới căng trướng rất ấm áp, như thể trong bụng có đàn bướm chuẩn bị bay ra ngoài.
"Tôi làm mạnh quá à?" Vạn Hạ Trình hỏi thẳng, giảm chậm nhịp hông, đưa tay vuốt nhẹ mặt người dưới thân: "Giờ em yếu hơn trước nhiều rồi."
Nhắc đến chuyện cũ, nước mắt của Bùi Tiểu Thập lại mang một cảm xúc khác. Móng tay cậu cào trên lưng Vạn Hạ Trình, ôm siết lấy cổ hắn, như thể muốn buộc chặt người kia vào mình dẫu cả hai lúc này đã hòa làm một, không thể tách rời.
"Sao lại ôm chặt thế này." Vạn Hạ Trình khựng lại, cúi đầu nhìn cậu. "Em ôm vậy, tôi không động được."
Bùi Tiểu Thập nức nở: "Nhưng em muốn ôm anh."
Vạn Hạ Trình dừng lại, vẫn để nguyên bên trong, đợi thiếu niên ôm đủ rồi nới lỏng bớt mới tiếp tục.
"Anh Vạn, em sẽ trở nên thật tốt." Bùi Tiểu Thập ngước lên, khẽ hôn đường viền căng cứng nơi cằm người kia.
Một lát sau, Vạn Hạ Trình đỡ lưng thiếu niên, lật người lại, đặt cậu nằm lên ngực mình: "Nói tôi nghe, em định tốt lên thế nào?"
"Giống như ngày trước... Anh từng rất thích em, từng nói yêu em... Vậy nên em phải trở lại, phải trở nên tốt như trước."
Khi nhắc đến chữ yêu, giọng Bùi Tiểu Thập yếu hẳn, pha lẫn chút e dè cùng bất an. Cậu áp mặt vào gáy đối phương, bàn tay đặt trên giường vô thức vò nhàu ga trải giường.
"Được rồi." Vạn Hạ Trình dừng lại một chút, rồi nói. "Được."
"Em... Để em tự động nhé." Bùi Tiểu Thập ngồi thẳng dậy trên người hắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới đối phương, trông như muốn mạnh mẽ chiếm lấy, nhưng thực chất tràn đầy trân trọng.
"Tôi thấy em có vẻ không cảm nhận được gì." Vạn Hạ Trình đưa tay, đùa bỡn chốn mềm mại của cậu.
Lúc này, Bùi Tiểu Thập lộ ra vẻ mờ mịt chẳng biết làm sao. Hàng mi khép hờ, đôi mắt không chớp lấy một lần. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình, như vừa ý thức được cái gì, lắp bắp: "Không... không phải đâu... Em cũng thấy sướng lắm."
Ngay lập tức, vành tai cậu đỏ ửng vì xấu hổ, tự ý thức được mình đã bị chính đối tượng ảo tưởng tình dục phát hiện ra bản thân có thể lên đỉnh bằng suy nghĩ.
Nhưng Vạn Hạ Trình chỉ nhìn cậu, không nói gì.
"Em thích anh nhiều như vậy, anh có áp lực không...?" Bùi Tiểu Thập hỏi nhỏ.
Hắn hỏi ngược: "Nếu tôi thấy áp lực, em sẽ không thích tôi nữa à?"
"Xin... xin lỗi..." Ngoài xin lỗi, Bùi Tiểu Thập chẳng biết nói gì.
"Không áp lực." Vạn Hạ Trình nhíu mày. Bùi Tiểu Thập ngồi với tư thế quá sâu, lỗ nhỏ mút chặt tới tê cả da đầu.
Cuối cùng, hàng lông mày đang nhíu chặt của thiếu niên giãn ra. Cậu hít sâu vài hơi, bắt đầu nhấc mông tự mình chuyển động.
Không ai có thể ép Vạn Hạ Trình làm bất cứ điều gì, giờ lại nghe ai đó nói "không áp lực", Bùi Tiểu Thập tựa hồ bản thân vừa nghe thấy lời tỏ tình từ hắn.
Hơn nữa, người đàn ông đã thừa nhận rằng hắn thích mình. Thiếu niên biết gã không giỏi biểu đạt tình cảm một cách khoa trương. Với hắn, tình cảm không có nông hay sâu, mà là "có" hoặc "không". Vì vậy, bản thân chỉ cần dè dặt hỏi đối phương liệu có "một chút" thích mình hay không đã là quá đủ rồi.
Chờ đến khi người đàn ông nói về hai chữ "mãi mãi", nói hai người sẽ luôn ở bên nhau, đó chính là ngày Vạ Hạ Trình thật sự lần nữa yêu cậu.
Giờ phút này, Vạn Hạ Trình vươn tay bật đèn ngủ phía đầu giường, nghiêng người thấy ai kia đã ngủ say, nhưng mặt vẫn nhíu chặt. Lòng bỗng nổi lên ác ý muốn nặn cho khuôn trăng tròn trịa kia thôi nặng nề nữa.
Nhưng hắn chỉ cúi đầu nhìn chăm chú, chẳng có bất kỳ động tác nào phiền đến giấc ngủ của người bên cạnh.
Vừa nãy khi cả hai làm tình, tới cùng Vạn Hạ Trình vẫn không bắn vào trong mà chỉ ra trên bụng đối phương. Sau một hồi điên đảo, Bùi Tiểu Thập lau bụng rồi thiếp đi ngay mà không kiểm tra phía sau. Giờ đây, thiếu niên cuộn mình trong chăn, trần truồng không một mảnh vải che thân, chăn kéo tới ngang ngực. Bờ vai cùng hai cánh tay lộ ra, cong lưng thành một con tôm nhỏ, trông vừa đáng thương lại mong manh. Cần cổ trắng ngần hằn rõ hai dấu hôn chói mắt, là dấu vết đêm nay cậu nài nỉ Vạn Hạ Trình để lại.
Cảm giác da thịt được cắn mút, chỗ ấy cuối cùng cũng có phản ứng, dán sát bụng người kia, hơi thở ngắt quãng, tất cả đều lộ ra hết.
Bùi Tiểu Thập chỉ xin một dấu hôn, mà Vạn Hạ Trình lại cho cậu tới hai.
Trên cổ người đàn ông không có dấu vết nào, dẫu thiếu niên rất muốn để lại nhưng vẫn là không dám, cuối cùng đành luyến tiếc không ngừng thơm nhẹ lên da thịt đối phương.
Đôi khi Vạn Hạ Trình không hiểu nổi tại sao "tình cảm" lại có thể chiếm vị trí quan trọng trong cuộc đời của một người. Từ khi sinh ra, hắn đã là một đứa mồ côi bị tất cả họ hàng thân thích bỏ rơi, nếu quá để tâm đến "tình yêu" thì đã chẳng sống được tới giờ.
Phải đứng lên, phải mạnh mẽ — đó là những thứ được dạy từ nhỏ. Kẻ yếu đuối sẽ bị bắt nạt. Sinh tồn là bài học đầu tiên trong cuộc đời của đứa nhỏ này, còn những thứ khác chỉ là phù du.
Tình yêu à,
có thì tốt, không có cũng vẫn sống tiếp được. Trải qua 30 năm cuộc đời, không gian và thời gian dành cho tình yêu vốn đã ít ỏi. Hậu chia tay với người nọ, hắn càng dứt khoát đóng cánh cửa đó lại, chặn nốt con đường mà bản thân sẽ không bao giờ bước vào nữa.
Cắt đứt mọi vướng bận ái tình, vùi đầu vào công việc, tiến từng bước từ khu ổ chuột bên rìa thành phố tới những tòa cao ốc sang trọng giữa trung tâm phồn hoa. Từ những ngày giúp người khác thông bồn cầu đổi lấy 10 tệ đến giờ đây, thu nhập bao nhiêu con số chỉ là tăng giảm trong mắt hắn.
Và rồi, Bùi Tiểu Thập lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, mang theo cơ thể đầy rẫy tổn thương, huyết nhục mơ hồ, mạnh mẽ mở toang con đường mà chủ nhân nó đã khóa kín, phong tỏa.
Hắn muốn Bùi Tiểu Thập hướng về phía trước, nhưng chính những dây leo quấn quanh cậu cũng đồng thời xuyên qua cơ thể hắn, cản trở bản thân không thể tiến lên.
Nếu chính mình thật sự thấy "áp lực", thì cái "áp lực" ấy tuyệt đối không chỉ đến từ một mình Bùi Tiểu Thập, mà còn là quá khứ của họ, và quá khứ của hắn.
Đèn sáng làm Bùi Tiểu Thập khó ngủ, đôi mi khẽ động, như thể sắp tỉnh. Vạn Hạ Trình lại tắt đèn, kéo chăn lên giúp che kín đôi vai.
Cậu không tỉnh hẳn, nhưng trong vô thức đã duỗi người một chút. Người đàn ông vừa đưa tay ra, đối phương lập tức ôm chặt lấy.
Khoảng 4 giờ sáng, cậu giật mình dậy một lần, phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay của Vạn Hạ Trình. Thiếu niên ý thức được có lẽ mình đã làm người nọ tỉnh lây, vì ngay khi cơ thể khẽ run lên, gã đã xoa xoa lưng cậu vài cái.
"Em làm anh tỉnh ạ?" Trái tim thoáng đập liên hồi.
"Hãy còn sớm, ngủ tiếp đi."
Bùi Tiểu Thập nhanh chóng thiếp đi, lòng thầm nhủ lần này phải ngoan ngoãn ngủ đến sáng, không được làm ồn đánh thức anh ấy nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");