Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nơi họ đã từng sống chung một thời gian không ngắn cũng chẳng dài, nếu dùng từ "nát" để tả chắc chắn không quá chút nào. Ai cũng có thể gọi thẳng như vậy, đương nhiên bao gồm cả Vạn Hạ Trình. Chỉ có Bùi Tiểu Thập là tự lừa mình dối người, cố bám víu vào chút ít ký ức tốt đẹp đã qua để bản thân không chết mòn hoàn toàn. Chính vì vậy, thiếu niên không muốn thừa nhận rằng quá khứ của họ cũng đầy rẫy khiếm khuyết.

Sau khi bỏ Vạn Hạ Trình lại một mình ngoài ban công, Bùi Tiểu Thập trở vào nhà. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu là hối hận – hối hận vì đã nổi nóng với người nọ.

Hắn đứng hút thuốc một mình, còn thiếu niên ngồi trên sofa, xoay xoay tay, khóe mắt trộm liếc người đàn ông. Những suy nghĩ bận lòng, cố chấp trong đầu đều tan biến, toàn bộ sự chú ý dồn về phía đối phương.

Khi vào nhà, Vạn Hạ Trình vẫn để chân trần, xách đôi dép bước tới trước mặt cậu, sau đó khom lưng đặt xuống bên chân: "Đi đi, tôi không đi vừa."

"À... em quên mất." Vốn dĩ bản thân đã chẳng định dỗi hờn gì người nọ, nên giờ càng không còn xíu bực tức nào. Cậu cúi đầu, gãi gãi móng tay, lòng xấu hổ vì trận cãi vã vừa nãy: "Vậy anh đừng cởi giày, cứ việc đi vào. Dù sao hai hôm nữa sẽ có dì giúp việc đến dọn dẹp."

Vạn Hạ Trình không nghe. Hắn đến giữa lúc mưa rơi, đi giày vào chỉ tổ làm sàn gạch bẩn thêm.

Hiện tại đã khác xưa, hắn sẽ không vì cậu có thể chịu khổ mà quên thiếu niên có bệnh sạch sẽ.

Tường bị tróc là chuyện của tường, giường bám bụi là chuyện của giường. Trước kia, trong hoàn cảnh đó, Bùi Tiểu Thập vẫn tự khắt khe với bản thân, vào nhà là thay dép ngay, mặc đồ ngủ mới được lên giường, huống chi là bây giờ.

Nhìn ánh mắt đối phương lộ ra vài phần ngây dại, khác hoàn toàn với trạng thái vừa rồi, người đàn ông ngồi xổm xuống, đối diện nói chuyện với cậu: "Tôi đang ở đây, em đừng tự giày vò bản thân như vậy. Không phải bảo muốn trói tôi lại à? Thế sao gặp tôi rồi lại ngoan như vậy? Em không phải muốn trói tôi, mà là đang tự trói chính mình. Hiểu không, Tiểu Thập?"

Không nói thì thôi, người nọ vừa mở miệng là tâm lý cố chấp của Bùi Tiểu Thập lại trỗi dậy. Cậu ngồi trên sofa, cúi người ôm vai hắn, bấu chặt đến mức móng tay dường như có thể xuyên qua lớp áo sơ mi lạnh lẽo, cào lên da đối phương.

"Người anh lạnh quá." Tim Bùi Tiểu Thập đập loạn, hơi nới lỏng tay. "Là tại em, mới khiến anh mắc mưa."

"Đừng ôm hết trách nhiệm vào mình. Là tôi tự muốn đến đây, sao lại thành em khiến tôi mắc mưa." Để tiện cho Bùi Tiểu Thập ôm mình, Vạn Hạ Trình đứng dậy, chuyển tới ngồi bên cạnh cậu.

Vạn Hạ Trình nhớ lại trước đây. Vào mùa mưa, không ít lần Bùi Tiểu Thập bị ướt khi đến phòng trọ của hắn. Ngoài trời mưa xối xả, trong nhà thì nước dột nhỏ giọt loang lổ chảy dài thành vệt. Nước từ sân thượng tràn ngược vào làm cả phòng đều ẩm ướt, nhớp nháp.

Nhìn căn hộ Bùi Tiểu Thập đang thuê, dù chưa được sửa sang nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cái tầng thượng năm đó. Hồi ấy, người đàn ông từng hỏi giá thuê dưới lầu, là 1500 tệ một tháng, cao gấp mấy lần cái hầm trú ẩn trên kia.

Nơi đó hẻo lánh, nhà thì cũ, nhưng vì ở gần khu khởi nghiệp nên mọi bất động sản đều có giá thị trường như vậy. Khi ấy, Vạn Hạ Trình không quá dư dả, chỉ nghĩ đến việc tìm một chỗ để ngủ qua đêm, chẳng hề nghĩ sau này sẽ nhiều thêm một nhóc người yêu thường xuyên tới sống chung, càng không ngờ thiếu niên chấp nhận ở lại trông coi nhà cửa giúp hắn tại một nơi tồi tàn như vậy. Từ hè sang đông rồi qua xuân, mãi đến khi hai người xa nhau vào hè năm sau.

Năm 2016, hậu chia tay, Vạn Hạ Trình nghĩ để cậu chịu đựng suốt một năm đã là quá dài. Nhưng 6 năm trôi qua, hắn mới biết chỉ có bản thân bước tiếp tới 2022, còn người nọ vẫn mãi kẹt lại tại chốn nhỏ trên sân thượng, nơi hiện tại đã bị phá bỏ.

Hắn nói: "Tôi không phải sẽ không phạm sai, mà là em nghĩ tôi quá tốt nên mới thấy tôi không thể sai. Con người ai chẳng có lúc mất kiểm soát, ai chẳng có lúc mắc lỗi."

Vạn Hạ Trình chưa bao giờ thấy bản thân có lỗi khi chia tay với cậu, chỉ đến khi nhận ra cuộc sống của đối phương không đi theo hướng mà hắn từng tưởng tượng.

Bùi Tiểu Thập buông vòng tay đang ôm người nọ ra, lùi lại một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu em nói em vẫn nghĩ anh là người tốt nhất thế gian, anh có thấy em ngốc không?"

"Rất ngốc." Vạn Hạ Trình nói, "Anh không tốt như em nghĩ đâu."

"Anh có tốt mà..." Bùi Tiểu Thập khăng khăng.

"Nếu yêu một người khiến em đau khổ đến mức này, thì người đó chưa đủ tốt với em."

Nghe lời này, mí mắt cậu đột nhiên giật giật, tim nhói lên từng cơn. Cảm giác thất bại ùa về như thể muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm. Thiếu niên thấy bản thân cần làm gì đó.

Thuốc vừa uống, không thể uống thêm trong thời gian ngắn như vậy. Hiện Vạn Hạ Trình lại đang ở đây, chính mình cũng không thể trốn vào tủ quần áo. Nhưng cậu vẫn phải tìm cách dời đi sự chú ý, không thể để mất kiểm soát trước mặt người đàn ông một lần nữa.

Bùi Tiểu Thập đứng dậy, chạy vào phòng lấy ra hai cái túi. Một túi đựng khăn quàng cổ và thẻ phòng mang về từ chỗ ai kia vài ngày trước, túi kế tiếp là cà vạt và khuy măng sét.

Khăn quàng và thẻ phòng là đồ trả lại, còn cà vạt và khuy măng sét là quà tặng, để người nọ mang cả hai về. Chúng đều có màu xanh lam đậm - là màu may mắn năm nay của Vạn Hạ Trình.

Đây không phải lần đầu Bùi Tiểu Thập mua hai món này cho hắn, nhưng trước đây đối phương không có bộ nào hợp để phối cùng. Bây giờ cuối cùng cũng có rồi.

Những bộ vest hay sơ mi chất lượng đều cần đặt may riêng. Vạn Hạ Trình ngày xưa chưa từng chi quá nhiều tiền vào mấy thứ này. May mà người nọ trời sinh tuấn tú, chỉ cần mặc sơ mi cùng một chiếc cặp công văn là đủ để đi gặp khách hàng mà không bị thiếu chuyên nghiệp, cùng lắm thì đeo thêm chiếc cà vạt mua ở tiệm bách hóa chưa đến 30 tệ. Bùi Tiểu Thập từng mua cho hắn một chiếc khác có giá 200 tệ, vốn tự thấy giá rổ khá ổn nhưng hôm sau vẫn bị bắt mang trả.

Giờ thì khác, khi lấy cà vạt và khuy măng sét ra, người đàn ông cuối cùng không bắt cậu trả lại nữa, chỉ nhận rồi cảm ơn.  

Thiếu niên khẽ nói: "Nay anh đang mặc áo sơ mi, thử xem có ổn không..."

Vạn Hạ Trình gật đầu: "Được, em còn nhớ cách thắt cà vạt không? Thắt giúp tôi."

Bùi Tiểu Thập dĩ nhiên là nhớ. Ngày đó, dù chỉ phối chiếc cà vạt 30 tệ cùng áo sơ mi đồng giá, thiếu niên vẫn bị người nọ hớp hồn, như thể thứ trên người không phải hàng gia công số lượng lớn mà là âu phục cao cấp được đo ni đóng giày riêng cho hắn vậy.

Khi ấy, mỗi lần bạn trai vào nội thành gặp khách hàng quan trọng, Bùi Tiểu Thập đều dậy sớm bắt chước các video hướng dẫn trên mạng để thắt cà vặt giúp người nọ. Luyện đi luyện lại, thành quả cuối cũng không đến nỗi nào.

Bấy giờ, hai người đứng đối diện nhau. Vạn Hạ Trình cúi đầu, để Bùi Tiểu Thập thắt cà vạt giúp.

Ngón tay thiếu niên cầm cà vạt hơi tái, luồn nó qua cổ đối phương. Cảm nhận ánh mắt của người đàn ông đang dừng trên mặt mình, cậu bất giác run tay, bèn tránh ánh mắt của hắn, hít sâu một hơi rồi bắt đầu gấp hai đầu lại.

Trí nhớ cơ bắp vẫn còn, cậu nhanh chóng thắt xong cà vạt cho người nọ sau đó chỉnh trang cổ áo, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Áo sơ mi Vạn Hạ Trình mặc hôm nay không hợp để đeo khuy măng sét, thiếu niên chỉ đặt lên cổ tay áo để hắn xem xét kiểu dáng chứ không cài hẳn vào.

"Tôi rất thích." Vạn Hạ Trình nhìn cậu, nói: "Mắt thẩm mỹ của em rất tốt, những thứ em tặng luôn rất tuyệt."

Lần đầu tiên người đàn ông nói những lời như vậy: "Tôi hy vọng em hiểu, trước đây không nhận quà không phải vì chúng không tốt, càng không phải vì em không tốt, mà do bản thân tôi có lý do riêng."

Bùi Tiểu Thập chỉ cúi đầu không đáp, nhưng nước mắt lại bất giác lăn dài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.