Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tình yêu là gì?

Lần đầu tiên Bùi Tiểu Thập nói từ "yêu" với Vạn Hạ Trình, thật ra cậu vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của nó. Thiếu niên chỉ cảm thấy "thích" dường như là nhất thời, còn "yêu" mới là tương lai vĩnh hằng. Cậu muốn có một tương lai cùng Vạn Hạ Trình, tốt nhất là có thể cùng nhau đến một nơi thật xa trong tương lai đó. Nên Bùi Tiểu Thập đã nói yêu.

Yêu Vạn Hạ Trình,

chính bản thân điều đó đã là một việc khiến Bùi Tiểu Thập hạnh phúc. Cậu dũng cảm bày tỏ tình yêu không phải vì muốn được hồi đáp, cho nên sẽ không vì thiếu một câu "Anh cũng yêu em" từ người nọ mà thấy thiệt thòi hay bất công.

Có khả năng yêu một người, vừa vặn gặp được người mình muốn yêu, thiếu niên chưa từng hạnh phúc như lúc này.

Khi phần lớn mọi người xung quanh đều tranh thủ kỳ nghỉ cuối cùng của đại học để du lịch khắp nơi, cậu lại sẵn lòng ở lại bên Vạn Hạ Trình trong căn phòng nhỏ hẹp. Sau này, những kỷ niệm luôn được tô vẽ thêm chút màu hồng. Khu nhà tồi tàn, đường truyền tải điện nước ở tầng trên cùng không ổn định, đường ống chảy lúc mạnh lúc yếu. Nếu dùng quá nhiều thiết bị điện cùng lúc là sập cầu dao. Thực tế còn tệ hơn nhiều so với những gì trong hồi ức.

Nhiều lần đang tắm dở thì cúp nước đột ngột khiến Bùi Tiểu Thập la oai oái trong phòng tắm. May mà nước chỉ bị ngắt quãng, nên cậu thường than vài giây, sau đó tranh thủ tắm như gắn tên lửa vào người trong 3 phút rồi lại tiếp tục kêu trời vài giây, sau đó điên cuồng tắm nốt thêm 3 phút nữa.

"Gì mà lâu thế, ngâm bồn à?" Vạn Hạ Trình hỏi.

Cậu không chịu thua: "Gì chứ, ban ngày em có thoa kem chống nắng, chẳng lẽ không tẩy trang trước? Ít nhất em còn làm nhiều bước hơn anh, đúng là tên đàn ông thô kệch."

"Kem chống nắng cũng cần tẩy trang à?" Vạn Hạ Trình lại học được một kiến thức mới từ đối phương.

"Đồ trai thẳng!" Bùi Tiểu Thập mím môi cười.

"Anh thẳng á?" Vạn Hạ Trình cười, hỏi lại. "Hóa ra anh vẫn còn thẳng."

"Anh không thẳng!" Ai kia lập tức sốt sắng. "Anh cong! Anh có người yêu bảnh tỏn thế này, sao mà thẳng được!"

Vạn Hạ Trình đáp: "Ê khoan. Nghĩ kỹ lại, nghe em nói vậy anh mới thấy mình còn hơi thẳng thật."

Bùi Tiểu Thập không chịu, lập tức bám tay Vạn Hạ Trình không buông như keo dán chó, chẳng có chút tự giác nào của một người vừa tắm rửa thơm tho. Cậu mang theo hơi ấm còn sót lại, dính sát vào người Vạn Hạ Trình.

"Anh không thẳng, anh không thẳng, anh cong nhất luôn!"

"Sữa tắm mùi gì mà thơm thế?"

Thiếu niên tựa đầu vào lòng bạn trai, ngửa đầu thơm thơm cằm: "Hương đào mật. Em vừa đổi đấy, thơm nhỉ? Hì hì!"

Vạn Hạ Trình hơi ngửa đầu tránh ra: "Nồng quá, tối nay đừng lên giường anh nhé."

"Em cứ lên, cứ lên cơ!"Lần này, Bùi Tiểu Thập hôn tới môi, nghịch ngợm vươn lưỡi chạm nhẹ vào đối phương. "Kem đánh răng cũng đổi sang mùi đào, anh thích không?"

Vạn Hạ Trình cúi xuống, hôn cậu một lúc mới trả lời: "Tạm được."

Tối đó, Bùi Tiểu Thập đã dùng cái miệng thơm mùi đào của mình để thoả mãn người yêu. Đây là lần đầu nên không tránh khỏi vụng về. Cái đó của hắn quá lớn khiến quai hàm đau nhức, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn, từ từ mút vào, cố gắng bắt chước những gì đã thấy trong video để làm Vạn Hạ Trình dễ chịu.

"Thoải mái không anh?" Thiếu niên nằm úp sấp, ngước mắt hỏi Vạn Hạ Trình.

Thực ra không thoải mái lắm. Vạn Hạ Trình nhiều lần bị răng của ai kia cọ vào, nhưng hắn khá bất ngờ khi Bùi Tiểu Thập làm cái này cho mình.

Lần đầu làm chuyện ấy khiến cậu ngại chết đi được. Phòng không bật đèn, nhưng Vạn Hạ Trình nương nhờ ánh trăng vẫn có thể thấy gương mặt đỏ bừng của người yêu.

"Không thoải mái lắm, đừng làm nữa." Ý là không muốn người nọ tiếp tục giúp hắn chuyện này, nhưng cậu có vẻ càng kiên quyết muốn làm cho tốt hơn.

Lần kế tiếp, khi phần dưới sắp lên đỉnh, Vạn Hạ Trình định rút ra nhưng bị Bùi Tiểu Thập giữ chặt không buông, cuối cùng đành bắn vào sâu trong cổ họng, để cậu nuốt tất cả xuống.

Vạn Hạ Trình rút vài tờ giấy trên đầu giường, trước tiên lau miệng giúp người yêu, rồi mới tự lau sạch cho mình: "Lần sau nhổ ra đi, đừng nuốt."

Nghe Vạn Hạ Trình nhắc đến "lần sau", Bùi Tiểu Thập vui mừng khôn xiết, xoa xoa gò má mỏi nhừ, cười ngượng: "Vậy là anh vẫn thấy sướng phải không?"

Lau sạch xong, Vạn Hạ Trình mặc lại quần lót bị tuột ra, không trả lời câu hỏi vừa rồi mà bảo cậu đi súc miệng, còn mình thì gối đầu lên cánh tay nằm xuống.

Thiếu niên súc miệng xong quay lại, chui vào lòng người yêu, mũi chạm mũi, nói: "Không cho anh im lặng thế này."

"Học mấy cái này ở đâu?" Hắn vỗ nhẹ lên đầu đối phương.

Bùi Tiểu Thập thản nhiên đáp: "Bạn cùng phòng gửi cho em vài video, nhiều lắm, anh muốn xem không?"

Nếu muốn thì có rất nhiều nguồn, Vạn Hạ Trình cũng không phải chưa từng xem, nên chẳng để tâm câu nói đó, duỗi tay xoa xoa cằm người yêu: "Có mỏi không?"

Má mỏi, cằm nhức, cổ cũng đau, toàn những sự thật không thể chối cãi, nhưng Bùi Tiểu Thập lại như chẳng cảm thấy gì, chỉ cười hì hì, lắc đầu nói không.

Một lúc sau, khi Vạn Hạ Trình nhắm mắt sắp ngủ, lại nghe người cạnh bên đa sầu đa cảm: "Em... em chỉ muốn nói với anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Chỉ cần là với anh, làm ở đâu cũng được."

Hắn ngáp một cái: "Biết rồi, ngày mai đi mua bao."

Một câu trả lời không thể dứt khoát hơn, khiến ai kia ngược lại bị ngượng: "Anh đừng nên đồng ý nhanh vậy chứ."

Vạn Hạ Trình mở mắt, cười nhéo cổ cậu: "Vậy thì không đồng ý nữa. Bùi Tiểu Thập, em đúng là phiền thật đấy."

Người nọ nói xong lập tức chìm vào giấc ngủ, để lại "Bùi Đại Ngọc" một mình tự tiếc thân tiếc phận.

Bùi Tiểu Thập quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt khi ngủ vẫn 100 điểm đẹp trai của người yêu, ngắm không chớp mắt gần 20 phút tới khi tự mình buồn ngủ mới chịu nhắm mắt lại.

- -----

Mùa hè này, Bùi Tiểu Thập không phải hoàn toàn không tìm được cơ hội nào. Nhờ vẻ ngoài ưa nhìn, không ít công ty giải trí mời cậu ký hợp đồng, nhưng đa phần không muốn để cậu đóng phim mà định hướng theo con đường idol. Họ muốn biến cậu thành ngôi sao thần tượng có thể thu hút hàng nghìn fan nữ. Nhưng thiếu niên thấy mình không hợp với con đường này nên đã từ chối.

Cậu vẫn muốn theo nghiệp diễn. Khi Vạn Hạ Trình không ở nhà, thiếu niên thường đi dạo loanh quanh một mình. Bác bảo vệ, bà lão nhặt ve chai, chú thu gom phế liệu, chị gái bán nước giải khát,... tất cả đều là đối tượng để cậu quan sát và trò chuyện.

Có lần, cậu dành cả buổi ngồi quan sát một con mèo hoang trước cổng trường tiểu học, rồi về nhà diễn lại cho bạn trai xem. Sau khi tắm xong, thiếu niên nằm trên giường, trước tiên cuộn người lại, hết sờ đầu tới sờ tay mình rồi đột ngột dang rộng tứ chi thành hình chữ "Đại" (大).

"Gì thế này?" Vạn Hạ Trình nhíu mày.

"Anh nghĩ kỹ xem nào." Bùi Tiểu Thập diễn lại một lần cho hắn xem.

"Chữ "Đại."" Người nọ đáp gọn.

"Đã nói là động vật mà!" Bùi Tiểu Thập bật mí. "Là con mèo đang ngủ trưa thì bị dọa tỉnh!"

"Anh đang định đoán là mèo."

Thiếu niên che miệng cười: "Anh bớt bớt coi, là chữ "Đại"."

Miễn anh yêu đoán ra động vật, bất kể con gì, Bùi Tiểu Thập đều sẽ cho điểm tối đa.

"Con mèo bự thì không được à?" Vạn Hạ Trình ngồi xuống mép giường, gập lại cánh tay thừa đang duỗi ra trên giường của cậu. "Nằm gọn vào. Người bé tí mà ngủ chiếm hết cả chỗ."

Ai kia nhanh nhẹn bò dậy, quỳ bên cạnh, vòng tay ôm cổ hắn, giọng mềm mại: "Rồi rồi, anh Vạn đừng giận em nữa mà. Sai rồi thì thôi, dù sao mèo với mèo bự cũng dư có một chữ."

"Diễn lắm trò thế?" Người nọ bóp eo, hơi nhấc người cậu dậy.

Bùi Tiểu Thập ngồi thẳng dậy, tựa trán vào vai đối phương, định kể ban ngày mình vừa ra ngoài mua bộ đồ mới, song nghĩ tới sáng mai người yêu phải dậy sớm vào thành phố gặp khách hàng lại thôi.

Dù sao bọn họ còn cả một tương lai phía trước, sau này sẽ có nhiều thời gian hơn.

Tháng Chín, vừa khai giảng năm học mới chưa lâu, Bùi Tiểu Thập đã hớn hở chạy đến tìm Vạn Hạ Trình, khoe mình gặp may rồi.

Vị đạo diễn nổi tiếng mà cậu chỉ từng thấy trong giáo trình học thuật đã đến học viện hí kịch để casting, và chọn cậu vào vai chính.

"Ahhh, ahhhh! Cả kịch bản lẫn nhân vật em đều rất thích!" Bùi Tiểu Thập ôm lấy người nọ không rời trong phòng trọ, vui đến nỗi cả người lâng lâng như đang mơ. Sau bao khó khăn, cuối cùng nữ thần may mắn cũng mỉm cười với cậu.

Bộ phim tên là "Đêm An Giấc", thuộc trường phái nghệ thuật phi điển hình, câu chuyện được kể từ góc nhìn của một chàng trai chất chứa đầy những suy nghĩ kỳ lạ về thế giới, thể hiện quá trình một người từ ngây thơ khờ dại đến khi nhìn thấu bản chất thật sự của cuộc sống

"Trước đây, giảng viên cứ bảo mặt em thanh tú quá nên bị hạn chế vai..." Không biết có phải vì vui quá mà khóc không, hai giọt nước mắt rơi xuống, bị cậu vội dùng mu bàn tay lau đi: "Nhưng giờ thì tốt rồi, đạo diễn lại chỉ đích danh khuôn mặt thư sinh của em."

Vạn Hạ Trình dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt đối phương: "Thư sinh thì sao? Chẳng lẽ ai cũng phải thô kệch như anh?"

"Em vui quá ông xã ơi! Không, anh Vạn, em vui quá anh Vạn!" Ý thức được mình vừa lỡ miệng gọi "ông xã", Bùi Tiểu Thập hơi ngượng, may mà Vạn Hạ Trình không nói gì.

Năm phút sau, Vạn Hạ Trình muốn đi làm việc riêng, nhưng Bùi Tiểu Thập lại bám dính, níu góc áo không buông: "Vậy anh có thích gương mặt thư sinh này của em không..."

Hắn đáp: "Gạo nấu thành cháo rồi, không thích còn trả hàng được à?"

Bùi Tiểu Thập vui vẻ nhìn Vạn Hạ Trình học theo cách nói của mình. Cậu cũng biết, chỉ cần hắn muốn, chẳng có gì là không trả lại được.

Nhìn biểu cảm phong phú trên khuôn mặt thiếu niên, Vạn Hạ Trình bỗng xót thương cho sự nhạy cảm của đối phương, bèn nói: "Không cần nghĩ đến chuyện phân loại, anh thích chính là thích con người em."

"Vậy em là kiểu người gì?" Bùi Tiểu Thập đột nhiên thấy hồi hộp một cách khó hiểu.

"Là người xứng đáng được yêu." Vạn Hạ Trình nói. "Anh thích em vì em xứng đáng với tình cảm của anh, không phải vì lý do gì khác. Vậy nên, em hãy cứ là chính mình, thế là đủ."

"Vậy em sẽ mãi là chính mình, để anh luôn luôn thích em." Bùi Tiểu Thập kiễng chân, hôn hôn người nọ.

Thực ra, Vạn Hạ Trình không thích dùng mấy từ như "mãi mãi" hay "luôn luôn," vì cảm giác chúng không thực tế. Nhưng nếu bắt hắn nghĩ đến cảnh ở bên người khác ngoài Bùi Tiểu Thập, bản thân đành lực bất tòng tâm.

Sau khi chia tay, Bùi Tiểu Thập mãi không thể buông bỏ, cũng không quên được. Vạn Hạ Trình thấy như vậy là không nên, nhưng sự thật là, trong suốt ngần ấy năm, khoảng trống để lại nơi lòng hắn chưa ai lấp đầy được.

Một người ở giai đoạn khó khăn nhất nói yêu hắn, luôn muốn ở bên hắn. Một người bước ra sau khi tắm trong cái nhà vệ sinh thỉnh thoảng bị mất nước, mà không để ý có một mảng bụi tường từ trên trần rơi xuống đầu. Một người như Bùi Tiểu Thập, cả đời này Vạn Hạ Trình sẽ không gặp được ai như vậy lần thứ hai.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.