Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 43




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng ba ở Thượng Hải vẫn chưa thấy dấu hiệu của mùa xuân, thậm chí đợt rét nàng Bân khiến trời mưa liên tục suốt nửa tháng, cả thành phố càng thêm lạnh lẽo. Bùi Tiểu Thập ra ngoài không mang ô theo, cũng không nhớ phải đi mua một chiếc. Bấy giờ khi đứng trước mặt Vạn Hạ Trình, dù bản thân không đến nỗi ướt như chuột lột nhưng trên người vẫn phảng phất chút ẩm ướt vì bị mưa xối khi xuống taxi.

"Lúc em đi trời mưa à? Thượng Hải không giống Thâm Quyến, giờ chưa bỏ áo khoác được đâu." Vạn Hạ Trình nhìn kỹ, thấy đối phương chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo lỏng lẻo để lộ phân nửa xương quai xanh, trông chẳng có vẻ gì là giữ ấm được.

Đã đổ mồ hôi còn bị mắc mưa, cộng với tự công tác tư tưởng suốt quãng đường đến đây, lúc này thiếu niên đã sức cùng lực kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần, vẻ ngoài càng tàn tạ hơn. Mái tóc mềm rũ xuống vô lực, che hờ đôi mắt. Gương mặt không chút huyết sắc, hốc mắt thâm quầng hõm sâu, không thể gọi là khỏe mạnh đừng tính đến tràn đầy sức sống.

"Mưa nhỏ thôi." Cậu nhỏ giọng đáp, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy chai nước từ đối phương.

Bàn tay run quá rõ ràng, may mà sau đó Vạn Hạ Trình quay người chỉnh nhiệt độ máy lạnh trong phòng nên không thấy lúc cậu ngửa đầu uống, hơn nửa nước bị đổ ra ngoài, chảy dọc theo cổ áo rộng thùng thình lan xuống ngực.

Sao mà vụng thế này, uống nước cũng không xong. Dòng nước lạnh lẽo thấm vào da bụng, Bùi Tiểu Thập đóng nắp chai, ngoảnh đầu hắt xì một cái.

Người đàn ông tăng nhiệt độ cao hơn một chút rồi lên tiếng: "Vốn thấy trời mưa, định ra đón em, nhưng gọi điện không có ai bắt máy."

"Điện thoại để chế độ im lặng nên em không chú ý..." Lại một lời nói dối nữa, lần này thiếu niên hơi chột dạ, ngón tay vô tình bóp chai nước đến mức đầu móng hồng phấn bị ép tới trắng bệch, không để ý vật trong tay đã bẹo hình bẹo dạng.

"Biết rồi, nãy em mới nói." Người đàn ông lấy lại chai nước chỉ còn một nửa, vừa trải qua cực hình tới biến dạng. "Khát lắm à? Tôi chỉ đi chỉnh điều hòa mà em đã uống nhiều đến vậy."

Thật ra, lượng nước vào bụng thực tế có lẽ chỉ được hai ngụm.

"Khát lắm." Giọng cậu khàn đi, mỗi lần nói dối là dạ dày và thực quản lại quặn lên.

"Đã giờ này rồi, em ăn gì chưa? Vốn định mời em ăn tối."

Đợt Tết vừa qua, chính mình còn nghĩ ăn nhiều sẽ giúp tăng cân. Không ngờ sau khi bệnh tình trở nặng, thiếu niên không thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của bản thân. Từ khi bay về từ Thâm Quyến, cậu chỉ ăn khi đói đến mức không thể đi nổi, còn bình thường chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống. Vì vậy, Bùi Tiểu Thập không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Vạn Hạ Trình đã ăn chưa.

Người đàn ông đáp: "Chưa."

Cậu lập tức nói: "Em cũng chưa ăn."

"Vậy cùng ăn ở khách sạn đi, tôi sẽ gọi đồ ăn. Quần áo em bị dính mưa, vào trong tắm trước đã. Vừa hay khách sạn có sẵn một bộ đồ ngủ nữa."

Bùi Tiểu Thập cúi đầu, phát hiện dưới áo len của mình đang nhỏ nước.

Hóa ra rõ ràng đến vậy sao?

Không phải nước mưa, mà do cậu tự làm đổ khi uống nước.

Cơn mưa ngoài trời không làm Bùi Tiểu Thập ướt, mà chính thế giới của cậu đang đổ mưa.

Sau đó, Bùi Tiểu Thập vẫn ngoan ngoãn đi tắm. Xong xuôi, thiếu niên mặc áo choàng ngủ cùng kiểu với Vạn Hạ Trình, đứng trước gương trong phòng tắm sấy tóc. Nhìn người trong gương lạ lẫm muôn phần, cậu nghĩ thầm: Thì ra trong mắt anh ấy, mình trông thế này.

Phòng tắm bật sẵn máy sưởi, Bùi Tiểu Thập treo áo len, quần bò, đồ lót và tất vừa thay lên giá treo khăn để hong khô. Trên người cậu chẳng còn món đồ nào của riêng mình nữa: áo choàng và dép của khách sạn, đồ lót là của người nọ – rộng hơn mấy cỡ so với cậu, may mà tìm được một sợi dây thun mỏng trong đống đồ vệ sinh dùng một lần trên bệ rửa mặt, buộc một gốc bên hông thun quần rồi lật vào mới không bị tuột xuống nữa.

Chờ cậu hoàn thành mọi thứ ra ngoài, đồ ăn Vạn Hạ Trình order cũng vừa tới.

Khi được hỏi quần lót có bị rộng quá không, Bùi Tiểu Thập đỏ mặt, kể lại cách bản thân giải quyết vấn đề, đổi lấy một lời khen thông minh từ đối phương.

Đương bữa, thiếu niên cố gắng ăn nhiều hơn, nhưng thức ăn trong miệng cứ nhai mãi chẳng nuốt nổi. Cuối cùng, người đàn ông đành nhẹ nhàng ấn tay cậu xuống, bảo không cần vội, cứ từ từ ăn từng miếng.

Cơm nước xong xuôi, Vạn Hạ Trình lần lượt nhận vài cuộc gọi liên quan tới công việc. Bùi Tiểu Thập vô tình nghe được một số chuyện liên quan triển lãm lần này, rằng sẽ diễn ra trong ba ngày, còn thấy đối phương dặn nhân viên về trước, hắn sẽ ở lại Thượng Hải thêm vài ngày, sau đó tiếp tục phân công các đầu mục ở Thâm Quyến lẫn Thượng Hải cho cấp dưới.

Đợi người nọ rảnh rỗi một chút, Bùi Tiểu Thập mới chầm chậm lại gần, thỏ thẻ: "Em tưởng triển lãm kết thúc là anh sẽ đi ngay..."

"Không đi được." Người đàn ông trả lời.

Bùi Tiểu Thập chẳng nghĩ ngợi mấy: "Sao lại không đi được? Anh còn việc khác ở đây à?"

Thiếu niên không ngờ Vạn Hạ Trình sẽ nói: "Sắp tới sinh nhật em rồi, tổ chức xong tôi mới đi."

Hắn tiếp lời: "Ngày trước em chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Có qua có lại, lần này đến lượt tôi chúc em một lần."

Hơn một tuần nữa là 25 tháng 3, đồng nghĩa sẽ ở lại Thượng Hải ít nhất một tuần.

"À..." Tai Bùi Tiểu Thập nóng lên, buông thõng tay vô thức nắm lấy dây áo choàng quanh eo, không dám hỏi Vạn Hạ Trình ở lại vì mình hay chỉ tiện thể làm sinh nhật cho cậu trong lúc có việc khác. Thiếu niên đổi chủ đề: "Quà sinh nhật lần trước nợ anh, em vẫn chưa chuẩn bị xong."

Người đàn ông thuận theo, đón ý cậu: "Quà gì mà cần chuẩn bị lâu vậy?"

Thiếu niên buồn bã nghĩ: Vì em không chắc khi nào mới đủ can đảm để gặp trực tiếp đưa quà cho anh, nên cứ chần chừ chưa dám chuẩn bị.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Vạn Hạ Trình sực nhớ trước đây thiếu niên vốn hay nghĩ một thành mười. "Thả lỏng nào, Tiểu Thập."

Vạn Hạ Trình biết mỗi nói suông thì không đủ, bèn tiến lại ôm đối phương vào lòng, xoa đầu cậu một cái: "Hôm nay bị gọi tới bất ngờ có phải giật mình rồi không? Lại còn tự làm công tác tư tưởng nữa? Tôi thấy em vào WC ở triển lãm mãi chưa ra nên mới lo lắng gọi em qua đây. Với lại, bạn cũ lâu ngày gặp nhau thì cần gì nghĩ nhiều đến thế, phải không?"

Người nọ lắc đầu: "Không giống nhau, không chỉ đơn giản là bạn cũ. Em thích anh lắm, anh biết mà."

"Vẫn thích tôi sao? Lần trước là ai rời đi không thèm ngoảnh lại một cái, tôi tưởng em đã buông được rồi." Vạn Hạ Trình cười, nhưng giọng điệu không giống đang trêu đùa.

Má Bùi Tiểu Thập áp vào vai hắn, vòng tay ôm lấy eo đối phương, yếu ớt lên tiếng: "Anh muốn em từ bỏ thì đừng tổ chức sinh nhật cho em, cũng đừng gặp em nữa."

Lời có vẻ quyết liệt lạ thường, nhưng người nói lại cực kỳ bình tĩnh, bởi đây không phải suy nghĩ bộc phát bấy giờ mà là những gì đã lặp đi lặp lại trong đầu cậu suốt hơn một tháng từ ngày trở lại Thượng Hải.

"Kể từ khi chia tay, đã bao lâu chúng ta không gặp nhau? Bốn năm, hay năm năm?"

Dù người đàn ông không trực tiếp trả lời câu nói vừa rồi của cậu, thiếu niên vẫn hiểu đây là cách hắn đáp lại.

Bốn, năm năm không gặp cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Bùi Tiểu Thập cứ mãi giam mình trong quá khứ.

Giờ đây, Vạn Hạ Trình hiểu rằng "không gặp nhau" có thể giúp người khác "quên đi" và "buông bỏ", nhưng với người kia, đây lại là chiếc gông xiềng tàn nhẫn, xích chặt cậu ở nhà tù ký ức.

Ngay cả hiện tại, thiếu niên cũng không tin rằng thời gian có thể giúp bản thân từ bỏ. Cậu chỉ ngày càng thấy chính mình cần ở một nơi mà sẽ không phiền, không hại đến Vạn Hạ Trình.

Ánh mắt Bùi Tiểu Thập dao động, nhưng giọng kiên định: "Bây giờ, em như này, thật sự đang làm phiền anh."

Vạn Hạ Trình không biết phải làm sao với đối phương, song vẫn đồng ý phóng theo dòng suy nghĩ của cậu: "Nếu em cứ suy nghĩ lung tung như bây giờ, hoặc nói những điều kỳ lạ, thì đúng là hơi phiền thật."

Lòng Bùi Tiểu Thập ê ẩm, vốn không muốn nói tiếp, nhưng những lời của hắn lại khơi dậy một ít cảm xúc xưa cũ, bèn cụp mắt nói: "Em... em sẽ nghe lời bác sĩ, sẽ cố gắng để bản thân tốt hơn."

Nói xong, đợi một lúc vẫn chưa thấy Vạn Hạ Trình đáp lại, Bùi Tiểu Thập hơi lo lắng, ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy người nọ đã sớm cúi xuống nhìn cậu chăm chú. Hai ánh mắt giao nhau, cùng câu hỏi thốt ra: "Ngày trước thích tôi thì biết cách theo đuổi, sao bây giờ thích lại không làm thế nữa?"

"Không phải mà..." Đầu ngón tay Bùi Tiểu Thập cứng ngắc, bám chặt lưng áo ngủ của người đàn ông. Thiếu niên cố gắng tự cổ vũ bản thân, sau nửa ngày mới lí nhí nặn ra một câu: "Anh có thích em theo đuổi anh không..."

Vạn Hạ Trình hỏi ngược: "Giờ mới bắt đầu lo tôi có thích không, ngày trước sao không lo?"

Bùi Tiểu Thập không nói thành lời, chỉ biết vùi mặt vào cổ Vạn Hạ Trình. Đột nhiên, cậu thấy thả lòng và bình yên đến lạ, như thể cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ đã tạm rời xa cơ thể.

Một lát sau, thiếu niên cuối cùng cũng mở miệng nói được tiếp. Cậu buông lỏng vòng tay quanh eo người nọ, lùi khỏi lồng ngực đối phương, ngón tay vô thức đan vào nhau: "Vậy... anh đừng để em theo đuổi dễ quá nhé, cũng đừng vì thương hại hay thấy tội mà tùy tiện ở bên em. Nếu anh muốn quay lại, nhất định phải là vì thật sự thích em, chứ đừng vì bất cứ lý do nào khác."

Những lời này cho thấy Bùi Tiểu Thập nhạy cảm đến mức nào.

Vạn Hạ Trình cũng nhạy cảm, nhưng không phải ai cũng như hắn, có thể tự nhiên chọn bật hoặc tắt những kênh tiếp nhận thông tin. Nếu không thể kiểm soát hoặc sàng lọc thông tin từ bên ngoài, mặc nhiên tiếp nhận toàn bộ năng lượng bất kể tốt xấu thì dẫu là một siêu máy tính cũng có ngày gặp phải sự cố quá tải.

Người đàn ông bắt đầu đặt câu hỏi: "Miệng bảo đừng để em theo đuổi quá dễ dàng, vậy giờ nếu tôi muốn hôn em, em có cho không?" 

Một câu hỏi đơn giản lại làm khó Bùi Tiểu Thập. Mọi giả định của bản thân đều dựa trên tiền đề đối phương không thích cậu, càng không dám nghĩ đến việc người nọ chủ động muốn gần gũi.

Nhưng theo bản năng, thiếu niên vẫn buột miệng: "Được hôn."

Vạn Hạ Trình hỏi tiếp: "Có thể hôn, còn lên giường thì sao?"

"Cũm... cũng được ạ." Lần này thì nói lắp.

"Em tự đặt cho mình thật nhiều quy tắc, nhưng đến khi đối diện với tôi thì lại hoàn toàn dựa vào tâm trạng của tôi, em không thấy như vậy là bất công với chính mình sao?"

Bùi Tiểu Thập né tránh ánh mắt, không trả lời.

"Tối định về hay ở đây?"

Ai đó lí nhí: "Anh muốn em ở lại không?"

"Chẳng phải tôi đang hỏi em trước sao?"

Những gai nhọn trong tim ngày một lớn dần. Để chúng không tổn thương Vạn Hạ Trình, thiếu niên thu mình lại, cố giấu bản thân vào góc khuất. Nhưng giờ đây, chính hắn đã kéo cậu trở về, yêu cầu cậu lần nữa mở lòng.

"Em... em nghĩ mình nên về."

"Trong nhà có chuyện quan trọng hay có việc gấp cần làm sao?"

Đối phương rảnh đến mức có thể theo Vạn Hạ Trình đi xem triển lãm vào ngày trong tuần. Hắn thừa hiểu cuộc sống hiện tại của cậu có lẽ chẳng khác mấy so với trước kia – bất kể nghề tay trái là gì, nghề chính vẫn là đắm chìm trong u sầu.

Thiếu niên nhỏ giọng đáp: "Không có việc gì gấp cả."

"Đứng mãi thế này có mệt không? Ra sofa ngồi nghỉ đi." Người đàn ông bảo cậu ngồi xuống trước, còn bản thân đi tới quầy bar nhỏ bên cạnh rót rượu.

Bùi Tiểu Thập đi theo, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm ly rượu trên tay hắn.

"Em muốn uống gì? Ở đây chỉ có nước trái cây, không có sữa bò, nếu muốn thì tôi sẽ gọi người mang lên."

Thiếu niên lại chỉ ly rượu đỏ trên tay hắn: "Em muốn uống cái này. Anh nói rượu vang không ảnh hưởng dạ dày, em cũng muốn thử."

Vạn Hạ Trình liếc người nọ, không nói không được nhưng cũng không đưa cậu. Thay vào đó, hắn tìm một chiếc ly nhỏ khác, rót một ít vang đỏ vào đó.

Thứ đồ chỉ bằng ngón tay cái, Bùi Tiểu Thập dùng hai tay nâng ly, nhấp từng ngụm nhỏ, đồng thời tự khui hộp socola trên quầy, coi đó là món nhắm.

Bùi Tiểu Thập không uống rượu là có lý do, bởi vì chỉ một ly vang nhỏ cũng đủ khiến cậu choáng váng.

Khi đến Thượng Hải "nương nhờ" Bùi Hoa Vĩnh, việc không uống rượu đã gây ra không ít phiền toái cho cậu... Khi mới vào cấp hai, thiếu niên đã bị ép phải kính rượu trong các buổi họp mặt gia đình. Với thân phận đặc biệt, mọi nhất cử nhất động của cậu đều bị phóng đại đến cùng cực. Là con ngoài giá thú, cậu đã phải chịu bao ánh nhìn khinh miệt, sau lại vì không uống rượu mà mang tiếng là "không nể mặt", "vô tích sự", "không biết phép tắc đối nhân xử thế". Ngay cả người làm cha, Bùi Hoa Vĩnh, cũng chưa từng đứng ra nói đỡ cho con trai một câu. Lúc đó, Bùi Húc vẫn chưa lên nắm quyền, cũng chung số phận nhìn sắc mặt người lớn mà hành xử nên chẳng thể giúp được gì.

Mẹ ruột dạy cậu cách biết ơn và yêu thương. Nhưng trong ngôi nhà mới này, chẳng ai cần đến một đứa con riêng không được chấp nhận như cậu. Cuối cùng, Bùi Tiểu Thập dành tất cả sự thiện lương tốt đẹp của mình cho những người không cùng máu mủ. Cậu quen thuộc với từng người bị gạt ra ngoài rìa: quản gia, tài xế, dì giúp việc, đầu bếp. Đến người thợ làm vườn mới chỉ gặp qua hai lần, thiếu niên vẫn trích tiền tiêu vặt của bản thân để lì xì cho đứa con vừa đầy tháng của người ta.

"Hình như em hơi choáng rồi." Bùi Tiểu Thập tự đi đến sofa rồi ngồi xuống.

Vạn Hạ Trình đã đến trước bàn làm việc, nghe tiếng liền quay đầu lại: "Nếu không về thì cứ lên giường nghỉ trước, tôi xử lý chút công việc rồi ngủ sau."

Phòng chỉ có một chiếc giường lớn, xem ra ai đó không ngại việc ngủ chung với cậu.

Trong lúc đối phương làm việc, Bùi Tiểu Thập không lên giường. Thay vào đó, cậu bỏ qua chiếc ly nhỏ, tại góc quầy bar khuất tầm mắt người nọ lén rót cho mình một ly vang đầy.

Khi Vạn Hạ Trình kịp phản ứng, nhóc họ Bùi đã vịn tường bước tới chỗ hắn. Ở những bước cuối cùng, hai chân cậu vấp quàng vấp xiên, cuối cùng loạng choạng ngã nhào vào lòng người trước mặt.

Thiếu niên không có ý đứng dậy, ngược lại thuận thế trượt xuống, quỳ trên sàn bắt đầu cởi dây áo ngủ của hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.