(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người xác định mối quan hệ mà không có bất kỳ nghi thức chính thức nào. Vạn Hạ Trình chỉ gật đầu, thế là bọn họ coi như bắt đầu hẹn hò.
Hắn vẫn bận rộn đi sớm về khuya như trước, hết ở phòng thí nghiệm công ty lại sang phòng thí nghiệm trường, mỗi ngày về đến nhà đều rất muộn. Nếu nói thoát kiếp độc thân có ảnh hưởng gì, có lẽ là cảm giác biết rõ bây giờ đã có thêm một người đang đợi ở nhà.
Đây là lần đầu thanh niên cho phép ai đó bước sâu vào cuộc sống của mình. Ban đầu, thỉnh thoảng Vạn Hạ Trình vẫn quên mất bản thân đã có người yêu, đến khi về tới nhà, bị một đứa nhóc lon ton chạy lại hôn tới tấp mới sực nhớ bọn họ đang yêu nhau.
Khác với đối phương, tâm trạng của Bùi Tiểu Thập biến đổi khá nhiều, ít nhất thiếu niên đã dám yêu cầu được ôm ngủ khi cả hai nằm chung giường buổi tối.
"Không thấy nóng à?" Hắn thật lòng hỏi.
Cậu đổi cách khác: "Chỉ ôm một lát thôi, khi nào ngủ thì mình tách ra."
Vạn Hạ Trình vẫn nhắm mắt, nhưng đã giang một tay, là ám hiệu ngầm đồng ý.
Trong bóng tối, Bùi Tiểu Thập mở to mắt nhận định tình hình, thấy Vạn Hạ Trình đã không phản đối còn mở một vòng tay cho mình, lập tức lật người chui vào trong.
Bằng tư thế ôm nghiêng, thiếu niên một mực bám chặt lấy anh bồ như con koala, má áp vào vai, tự động kéo cánh tay choàng rộng của ai đó đặt lên người mình. Toàn bộ cơ thể thu lại thành một khối nhỏ chen vào lòng hắn.
Thực ra thế này hơi khó chịu, cần Vạn Hạ Trình phối hợp nghiêng người về phía cậu một chút mới xứng gọi là ôm, bằng không chỉ có thiếu niên đơn phương bám vào người ta.
May mà đối phương không làm khó cậu, chuyển từ tư thế nằm ngửa tiêu chuẩn sang nằm nghiêng, mặt hơi hướng về phía cậu một chút.
Bấy giờ, cuối cùng Bùi Tiểu Thập không chỉ được dựa vai mà còn ngực áp ngực.
Yên tĩnh chưa được bao lâu, Vạn Hạ Trình đã nghe thấy nhóc con trong lòng lí nhí: "Thơm một cái nha."
Vốn chàng thanh niên đã díu cả mắt, chẳng còn tâm trạng đáp lại cậu, nhưng cũng không định từ chối, nên chỉ nhắm mắt ậm ừ một tiếng.
Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, tự mình hôn người yêu.
Cậu bám vào vai Vạn Hạ Trình, hơi nhón mông, mượn lực nâng nửa thân trên ngang tầm với đối phương, cảm thấy sau lưng đang hơi đè lên cánh tay người yêu thì nghiêng người một chút, dồn trọng lượng về phía trước – Bởi vì đè lên cả mảng ngực rộng lớn thì thoải mái hơn chỉ dồn vào một cánh tay.
Bùi Tiểu Thập vẫn nhớ, diện tích càng nhỏ thì áp lực càng lớn và ngược lại.
Ban đầu, thiếu niên chỉ chạm nhẹ vài cái. Thấy anh ghệ không nói gì, cậu càng bạo gan hơn, vụng trộm ngậm lấy cánh môi mút hai cái. Cuối cùng, không kìm nổi chút tâm tư trong lòng, Bùi Tiểu Thập len lén đưa đầu lưỡi ra một chút, muốn luồn qua giữa môi và răng đối phương.
Giây tiếp theo, hai má bị Vạn Hạ Trình bóp lấy, ép môi lại thành hình cái môi chu: "Hôn hít đủ chưa?"
Đủ đâu mà đủ, còn lâu mới đủ! Ngay cả đầu lưỡi còn chưa chạm, sao gọi là hôn được? Nhưng mặt bị bóp, cứ lúng búng ậm ừ mãi mà chẳng nói được câu nào rõ ràng.
Đợi người nọ thả tay, thiếu niên vẫn không bỏ cuộc, ghé vào tai hắn thì thầm: "Chưa hôn đủ."
"Muốn nữa cơ..." Bùi Tiểu Thập lẩm bẩm bên tai anh ghệ. "Thêm cái nữa rồi mình đi ngủ, yêu nhau thì hôn là bình thường mà."
Lần này Vạn Hạ Trình mở mắt, muốn tốc chiến tốc thắng để còn ngủ, bèn thuận theo hôn Bùi Tiểu Thập. Hắn kéo cậu lại, tay giữ chặt sau gáy đối phương, buộc cậu phải ngẩng cao đầu. Lúc hôn nhau, đầu lưỡi mềm mại của thiếu niên khiến Vạn Hạ Trình càng muốn ngủ, tựa như lạc vào một chốn dịu dàng. Khi ấy, hắn nghĩ đó là do buồn ngủ, về sau nhớ lại mới nhận ra là cảm giác bình yên trong tâm hồn.
Hôn xong, ngực Bùi Tiểu Thập phập phồng dữ dội, cảm thấy cực kỳ hài lòng với nụ hôn vừa rồi, được trao đổi nước bọt với người yêu nhiều đến mức không nỡ lau miệng.
Khi thiếu niên còn mải mê liếm môi, Vạn Hạ Trình đã thu tay lại, nằm thẳng ra rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- -----
Lần thi lý thuyết đầu tiên chỉ được 90 điểm, vừa đủ để qua môn khiến Bùi Tiểu Thập không dám lơ là với mấy bài kiểm tra còn lại. Tự biết thân biết phận, cậu chủ động cần cù bù thông minh*, bài thi thực hành số 2 và số 3 chưa đến, đã rục rịch chuẩn bị cho kỳ thi lý thuyết thứ 4*. Trước khi mang laptop cá nhân theo, thiếu niên tranh thủ mượn máy tính của Vạn Hạ Trình xem lại video bài giảng.
(Chú thích: Raw là 笨鸟先飞, Thành ngữ "Chim ngốc thường bay trước" - "sức yếu phải lo trước ám chỉ những người tuy không thông minh, tài năng nhưng lại làm việc chăm chỉ và nỗ lực nhiều hơn để bù đắp cho sự thiếu sót của mình. Trong tiếng việt tương đương với câu "Cần cù bù thông minh".)
(Chú thích: Quá trình học và thi bằng lái ở Trung Quốc gồm 4 phần chính:
- Lý thuyết cơ bản: Kiến thức về luật giao thông và quy tắc an toàn.
- Thực hành cơ bản: Các bài thi như đỗ xe, lùi xe và điều khiển xe trong khu vực hẹp.
- Thực hành nâng cao: Lái xe trên đường thực tế.
- Lý thuyết nâng cao: Kiểm tra kiến thức về các tình huống khẩn cấp và an toàn giao thông nâng cao.)
Có lần Vạn Hạ Trình tan làm về nhà bắt gặp Bùi Tiểu Thập đang học bài, bèn ngồi xem thử vài câu trong bộ đề mô phỏng, sau đấy còn làm bài cùng cậu. Trước khi làm, hắn lật qua lịch sử thi của thiếu niên. Kết quả, bài thi tối đa 100 điểm bị sai một câu trắc nghiệm, còn thí sinh chính chăm chỉ suốt nửa tháng, cẩn thận phân tích lẫn hệ thống từng dạng bài lại chỉ được 90, vừa đủ để qua môn.
Vạn Hạ Trình giảng: "Câu này, khi vào vòng xuyến không cần xi nhan, nhưng muốn ra thì phải bật xi nhan phải."
"Khó nhớ thế!" Bùi Tiểu Thập ỉu xìu. "Tại sao ra khỏi vòng xuyến lại xi nhan phải mà không xi nhan trái? Lỡ tài xế muốn ra từ bên trái thì sao?"
Vạn Hạ Trình thấy óc tưởng tượng không gian của đứa nhóc này kém vô cùng tận, những điều người khác coi là hiển nhiên thì cậu lại không hình dung nổi.
Hắn bèn lấy một tờ giấy, vẽ vòng tròn lên đó rồi căn cứ theo luật giao thông đường bộ Trung Quốc giải thích lại lộ trình khi vào bùng binh. Bùi Tiểu Thập rất nhanh đã hiểu, các xe chỉ được di chuyển ngược chiều kim đồng hồ trong đó, nếu muốn ra ngoài nhất định phải rẽ phải, bằng không xe sẽ quay vòng không ngừng.
(Chú thích: Khi đi qua vòng xuyến thì bật xi nhan theo nguyên tắc "vào trái, ra phải"; vào thì xi nhan trái, khi ra thì xi nhan phải.)
Cậu bật ngón cái tán thưởng: "Anh giảng còn dễ hiểu hơn giáo viên trong video nữa. Thầy chỉ bảo phải xi nhan phải chứ không giải thích tại sao cần làm vậy."
Có mỗi ai đó mới coi việc hiểu ra một điều hiển nhiên này ngang với phát hiện ra châu lục mới.
Cả tháng bảy, hầu như Bùi Tiểu Thập dành cả ngày để tập lái xe và học lý thuyết vào buổi tối. Mỗi lần ra ngoài, thiếu niên đều thoa một lớp kem chống nắng thật dày. Sau nửa tháng học lái, làn da trắng trẻo vẫn không bị đen sạm đi chút nào. Mới đầu, Vạn Hạ Trình tưởng nó thực sự có hiệu quả, mãi sau này mới biết sân tập của cậu dựng một mái che lớn nên học viên hầu như chẳng bị nắng chiếu đến.
Dẫu vậy, hàng ngày Bùi Tiểu Thập vẫn cẩn thận bôi kem chống nắng. Sau hai tuần tập xe, cuối cùng cũng đến ngày thi thực hành đầu tiên. Sáng sớm, cậu đứng trước tủ quần áo, tỉ mỉ chọn bộ trang phục sẽ mặc trong hôm nay.
Sau khi hai người xác định quan hệ, quần áo của Bùi Tiểu Thập được xếp chung vào tủ của người yêu. Bên cạnh đó, cậu bắt đầu dám nhìn Vạn Hạ Trình thay đồ, dù đỏ mặt cũng phải nhìn bằng được.
Anh bồ nhà mình vai rộng, eo thon, chân dài, đường cong cơ thể đẹp mắt, dáng người đẹp hơn mình nhiều. Nhưng tới lượt bản thân thay đồ, thiếu niên lại nhất quyết đẩy đối phương ra khỏi phòng.
Có lần, Vạn Hạ Trình hỏi: "Không cho anh xem à? Chẳng phải đang yêu nhau sao?"
"A..." Bùi Tiểu Thập không ngờ anh ghệ sẽ nói vậy, lập tức tưởng thật, đỏ mặt lắp bắp nói: "Anh... muốn nhìn... thì... thì cứ nhìn ạ."
Vạn Hạ Trình cười lớn, đóng cửa lại: "Được rồi, thay quần áo đi, ai thèm nhìn em."
Chẳng cần nhìn làm gì, quần áo mùa hè mỏng như vậy, Bùi Tiểu Thập thường hay mặc một lớp, chỉ cần ôm nhẹ là Vạn Hạ Trình đã cảm nhận rõ ràng từng đường nét cơ thể cậu.
Dù bị muỗi cắn liên tục, thiếu niên vẫn mặc một chiếc áo phông màu cam sáng màu đi thi.
"Em vừa xem tử vi hôm nay. Màu may mắn của Bạch Dương là màu cam, nên em sẽ mặc áo cam!" Người nọ giải thích.
Bùi Tiểu Thập không chỉ mê mẩn tử vi 12 cung hoàng đạo mà còn check cả tướng số, cầm tinh bát tự và mấy bài quiz vui trên mạng. Ba lần chơi "Bạn là ai trong Tây Du Ký" đều ra đáp án "Nữ vương của Nữ Nhi Quốc.", hay "Bạn thuộc loại người yêu nào [Phiên bản động vật]?" với kết quả là "Cún con". Thậm chí, sau khi hoàn thành quiz "Loại trang sức nào mang lại may mắn cho bạn?", thiếu niên đã không ngần ngại mua ngay một cái kẹp tóc dù bình thường chẳng mấy dùng đến, chỉ giữ được vài cọng tóc mái khi rửa mặt.
Với những thứ mê tín này, Vạn Hạ Trình không phản đối cũng không ủng hộ, nhưng Bùi Tiểu Thập thường nhân cơ hội xem tử vi rồi tiện thể "soi" luôn người yêu, mang những lời dự đoán mơ hồ áp dụng cho đại chúng để phân tích hắn. Thanh niên không hiểu mấy chuyện tâm linh này nhưng biết rõ về xác suất. Con người có hàng ngàn khía cạnh khác nhau. Chỉ cần mở rộng phạm vi đủ lớn để bao trùm các đặc điểm phổ biến của nhân loại, bất kỳ ai để tâm sẽ tự động thấy bản thân khớp trong đó. Đặc biệt, tín đồ của bản đồ sao thường là kiểu người như vậy, nên chúng mới "chuẩn không cần chỉnh" đến thế.
Chẳng hạn, hắn từng đọc thử diễn giải bên những chòm sao khác rồi nhận ra Bùi Tiểu Thập cũng có đủ đặc điểm của cả bốn; nhưng thiếu niên chỉ chú ý tới nội dung liên quan đến bản thân, cũng như tập trung đối chiếu với các miêu tả ấy.
"Chuẩn không?" Đối phương vừa đọc một đoạn về cung Bảo Bình, vừa quay sang hỏi: "Người ta bảo anh rất độc lập, có óc sáng tạo."
Cậu tiếp tục: "Anh là người sống rất cảm tính, mỗi tội thường không biểu lộ ra."
Vạn Hạ Trình phụ họa: "Thật à? Cái này thì chưa nghe bao giờ."
"Ở đây còn kêu Bảo Bình có tính chiếm hữu cao... Chưa thấy rõ lắm, chắc phải quan sát thêm." Bùi Tiểu Thập lẩm bẩm.
"Khúc này không phải nói Bảo Bình dễ khóc sao?" Vạn Hạ Trình ngắt lời, chỉ vào góc màn hình bị tay cậu che khuất.
"Đoạn đó không đúng, không đọc." Bùi Tiểu Thập lắc đầu.
"Vậy còn đây, Bảo Bình hợp với Thiên Bình nhất?"
"Chỗ đó cũng không tính luôn, phải tìm cái nào chuẩn cơ."
Lúc này Vạn Hạ Trình mới hiểu, hóa ra nguyên tắc mê tín của nhóc người yêu là "Lấy bản thân làm trung tâm, phục vụ cho mình."
Kể từ khi bọn họ yêu nhau, đồ đạc của Bùi Tiểu Thập cũng theo đó di cư dần sang phòng đối phương, chiếm trọn cả tủ đồ và non nửa ngăn kéo. Thậm chí, thiếu niên còn về nhà mấy lần rồi dọn thêm cả đống đồ lặt vặt lớn nhỏ đến. Tổng cộng, cậu nhờ tài xế chở hai vali size 30 đến ngã giao gần phố ăn vặt, trong đó nhét đầy vật dụng hàng ngày, đồ vệ sinh cá nhân thượng vàng hạ cám các kiểu con đà điểu như laptop, sạc dự phòng, mũ, nước hoa, xịt muỗi, khăn ướt,... vân vân và mây mây.
- -----
Trước khi đi ngủ, Vạn Hạ Trình thấy cậu ngồi bên giường, không tiếc tay xịt nước hoa lên phần da thịt lộ ra trên đùi như thể đó là nước lọc, bèn hỏi: "Muỗi đốt em à?"
Bùi Tiểu Thập mặc đồ ngủ ngồi trên giường, xịt xong thì co chân chuẩn bị mát xa đôi chân đã mỏi nhừ sau một ngày đạp côn liên tục. Nghe người yêu hỏi vậy, thiếu niên bỗng thấy ngượng, vội kéo ống quần xuống che đi.
Vạn Hạ Trình đứng bên mép giường, cúi xuống nắm cổ chân đối phương kéo lại gần, một tay vén ống quần lên. Bấy giờ, hắn mới thấy chi chít vết muỗi đốt dày đặc trên đôi chân trắng nõn hay được quần dài che kín kia. Có những vết mới ửng đỏ, cả những nốt cũ đã sẫm màu.
Hắn buông ống quần xuống, nói: "Nhà không có điều hòa, nên sẽ nhiều muỗi hơn một chút."
Rõ ràng bị đốt nhiều thế, mà không thấy kêu ca tiếng nào.
Thiếu niên vội giải thích: "Thật ra hầu hết là bị lúc đi học, chứ ở nhà ít lắm."
"Mùa hè ở quê đâu đâu cũng lắm muỗi, đợi em thi lấy bằng xong, về lại thành phố sẽ hết."
- -----
Đêm đó, Bùi Tiểu Thập nửa đêm rồi vẫn trằn trọc, Vạn Hạ Trình hỏi thăm mới biết cậu lại nghĩ nhiều.
Thiếu niên cuộn mình bên người: "Em cực kỳ thích nơi này, không thấy gì là không tốt cả. Miễn có anh thì ở đâu cũng được... Bắt em ở đây cả đời cũng không thành vấn đề..."
Những nụ hôn, cái ôm chỉ được phép làm trước giờ G, còn khi đã lên giường thì mạnh ai nấy ngủ theo kiểu riêng. Đây là nguyên tắc đặt ra giữa bọn họ, nên giờ Bùi Tiểu Thập chỉ dám ôm hờ cánh tay người yêu, không dám tiến xa hơn.
Dẫu hai mắt đã díu tịt lại vì mệt, hắn vẫn chủ động ôm cậu vào lòng, đè lại sau gáy đối phương như muốn khuyên thiếu niên đừng nghĩ lung tung nữa.
"Ngủ nào, Bùi Tiểu Thập, anh mệt rồi."
"Em đang nghĩ vớ vẩn ấy mà, cứ kệ em." Bùi Tiểu Thập nhanh chóng vỗ nhẹ lên lưng người yêu. "Anh ngủ trước đi, ngủ nhanh nào."
Hắn hiếm khi giải thích logic trong lời nói của mình với ai: "Không ngờ em lại nghĩ nhiều thế này. Bảo em về thành phố chỉ đơn thuần xét trên góc độ ở đây muỗi nhiều, ở đó muỗi ít thôi. Em thấy chỗ nào ổn hơn, dẫu nhiều muỗi một chút cũng không sao thì cứ việc ở lại."
Nửa đêm, cậu đột nhiên lên cơn, bật ra một câu không đầu không đuôi: "Vạn Hạ Trình, em muốn trói anh lại!"
Vạn Hạ Trình cười cười: "Được, sáng mai anh sẽ tìm dây thừng giúp em, giờ thì ngủ trước đã."
"Người ta nói thật chứ bộ." Bùi Tiểu Thập nắm vạt áo trước ngực đối phương, ngẩng đầu gặm cằm hắn một cái. "Em tóm được rồi, anh trốn không nổi."
Ai đó vỗ vỗ đầu cậu: "Anh có chạy đâu?"
Rất lâu sau, Bùi Tiểu Thập mới trả lời: "Nhưng anh cũng chưa từng dừng lại."
Bấy giờ, người nọ đã ngủ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");