(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào các ngày làm việc bình thường, nếu Bùi Tiểu Thập có lớp học lái xe buổi sáng, hai người thường sẽ cùng nhau ra ngoài.
Buổi sớm không kịp làm bữa sáng, ba bữa của bà nội đều có điều dưỡng lo nên bọn họ thường tự ra đầu ngõ mua: bánh bao chiên, mì hoành thánh, bánh cuốn, xíu mại, bánh rán hành, tàu hũ,... Đồ ăn trong khu phố này rất phong phú, mỗi ngày có thể luân phiên đổi món không sợ ngán. Vạn Hạ Trình đã ăn mãi từ nhỏ nên bây giờ chẳng mấy hào hứng. Còn Bùi Tiểu Thập lại vô cùng phấn khích, kể rằng bao năm nay chỉ toàn ăn đồ do đầu bếp và giúp việc trong nhà nấu, giờ mới biết đồ ăn của mấy quán lề đường còn ngon hơn. Lời vừa dứt thì cậu cắn ngay phải một miếng bánh bị chiên tới cháy đen cháy đỏ, vội chạy qua tiệm tạp hóa bên cạnh mua một hộp sữa, cắm ống hút rồi tu "ừng ực", vừa uống vừa bảo phải súc miệng.
Sống hai mấy năm cuộc đời Vạn Hạ Trình mới thấy có người súc miệng bằng sữa.
"Cậu thích uống sữa lắm hả?" Vạn Hạ Trình hỏi.
"Sữa ngon mà, còn giúp da trắng với cao lên nữa!" Nhắc đến sữa, mặt Bùi Tiểu Thập lập tức nở nụ cười đầy tự hào, cứ như bản thân chính là con bò đang sản xuất ra sữa vậy.
Bùi Tiểu Thập quả thật rất trắng, da dẻ lại mềm mịn đến mức như có thể bóp ra nước. Mỗi lần ôm hoặc chạm vào mặt hay tay cậu, Vạn Hạ Trình đều cảm nhận được sự mịn màng ấy. Sờ cái biết ngay thiếu niên là kiểu cậu ấm uống nước sương lớn lên, mười đầu ngón tay không dính nước bao giờ.
Tu được một nửa, Bùi Tiểu Thập tự biện minh rằng muốn chia phần còn lại cho Vạn Hạ Trình – một phần vì bản thân uống không nổi nữa.
Người nọ cũng đang khát, nên không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy, uống một hơi hết sạch.
Nhìn Vạn Hạ Trình hút cạn nửa hộp sữa chỉ trong nháy mắt, Bùi Tiểu Thập thậm chí chưa kịp nói "uống chậm thôi" đã nghe tiếng ống hút phát ra tiếng khi chỉ còn không khí.
Vạn Hạ Trình ăn rất nhanh, nếu không vừa đi vừa ăn thì cũng chỉ mất vài phút là xong tại quán. Hai người không đợi nhau. Vạn Hạ Trình ăn xong thì đi luôn, vì từ trạm xe gần phố ăn vặt đến công ty trong trung tâm thành phố phải đổi mấy lượt xe, lại sợ tắc đường nên phải tranh thủ từng giây từng phút. Còn đích đến của Bùi Tiểu Thập ở ngay gần đây, do đó thiếu niên cứ thong thả nhấm nháp miếng bánh ngụm canh cuối cùng trong quán.
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên kể từ khi Bùi Tiểu Thập đến ở nhà Vạn Hạ Trình. Thứ bảy không cần đặt báo thức, hắn vẫn theo giờ sinh học tự nhiên dậy lúc 5 giờ, liếc đồng hồ rồi ngủ tiếp. Nửa tiếng sau, Bùi Tiểu Thập cũng mở mắt, phát hiện mình bị cuốn thành một cái kén. Thiếu niên vùng vẫy mãi nhưng không thoát nổi, đành nghiêng đầu ngủ tiếp.
Ban đầu, Bùi Tiểu Thập thường hiếu kỳ tại sao mỗi lần ngủ chung với Vạn Hạ Trình là kiểu gì sáng hôm sau cũng bị chăn cuộn chặt. Sau này, cậu mới biết bản thân hay vô thức dịch lại gần đối phương khi ngủ, và tấm chăn chính là "chế tài" của Vạn Hạ Trình.
Lần kế tiếp tỉnh dậy đã là hai tiếng sau, bên gối trống trơn. Cậu lăn một vòng trên giường, tự giải thoát mình khỏi gông cùm rồi nhảy xuống giường, xỏ dép, để nguyên đồ ngủ ra phòng khách tìm người. Cuối cùng, mùi thuốc nồng đậm giúp cậu tìm thấy ai đó trong bếp.
Thuốc Đông Y của Hứa Thục Anh bình thường đều do điều dưỡng nấu, nhưng hiếm khi Vạn Hạ Trình ở nhà ban ngày nên nay hắn tự tay sắc.
Nồi thuốc được đặt trên bếp, trải thuốc, thêm nước, nấu cho sôi rồi hạ lửa nhỏ đun tiếp 30 phút. Một thang thuốc phải sắc hai lần, khá phiền phức. Vạn Hạ Trình không bình luận gì về hiệu quả của thuốc, chỉ biết tâm trạng của bà nội đã tốt hơn rất nhiều so với khi nằm viện, đó mới là điều quan trọng nhất.
Chẳng mấy chốc, hộ lý đã đến tiếp tục công việc, Bùi Tiểu Thập sau khi rửa mặt xong cũng phụ một tay chuẩn bị bữa sáng.
Một nồi cháo, thêm vài món phụ ăn kèm. Mùa hè năm đó, những lúc không đi học, Bùi Tiểu Thập đều ở nhà Vạn Hạ Trình học nấu ăn từ cô điều dưỡng, bắt đầu từ những món ăn sáng đơn giản nhất.
Nữ hộ lý họ Trương, Bùi Tiểu Thập học theo Vạn Hạ Trình gọi là dì Trương. Dì Trương là người cùng quê với chú Lưu, vì vậy Vạn Hạ Trình rất yên tâm giao phó cho người quen.
Dì Trương vào phòng cho Hứa Thục Anh ăn cháo, còn Bùi Tiểu Thập và Vạn Hạ Trình ăn ngoài phòng khách.
Bùi Tiểu Thập gắp cho Vạn Hạ Trình vài đũa trứng tráng, khoe là do cậu làm, muốn anh ăn nhiều một chút.
Khi Vạn Hạ Trình ăn, Bùi Tiểu Thập cứ lén nhìn biểu tình của hắn. Vạn Hạ Trình hỏi: "Ăn của mình đi, nhìn tôi làm gì?"
Bùi Tiểu Thập già mồm cãi "ai nhìn anh", nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên mặt đối phương, không nỡ rời đi.
Hóa ra nhìn người mình thích ăn món mình nấu là có cảm giác hạnh phúc thế này. Bùi Tiểu Thập thấy bản thân sắp ngất đến nơi, ngớ ngẩn hỏi: "Sau này em thường xuyên nấu cơm cho anh ăn được không?"
Vạn Hạ Trình không phản đối, chỉ có thể đáp là không cần thiết.
"Sao lại không cần, cực cực kỳ cần đấy." Bùi Tiểu Thập cứng đầu. "Em sẽ nhờ dì Trương dạy nấu ăn. Sau này, mỗi cuối tuần anh ở nhà, em muốn đích thân đứng bếp làm cơm cho anh."
Thật ra, ngay miếng đầu Vạn Hạ Trình đã cắn phải vỏ trứng, chỉ là không muốn thằng nhóc này over linh tinh thêm nên mới không nhè ra trước mặt cậu.
"Tôi biết nấu ăn mà." Vạn Hạ Trình nói.
Bùi Tiểu Thập càng vui hơn, hai tay ôm mặt, đắc ý gật gù: "Vậy càng tốt, anh có thể dạy em, rồi em sẽ nấu cho anh ăn."
Lại vòng về chuyện nấu ăn, dù thế nào đi nữa, Bùi Tiểu Thập chính là nhất quyết muốn Vạn Hạ Trình ăn món mình nấu.
Vạn Hạ Trình bảo cuối tuần phải về phòng thí nghiệm của trường, chuẩn bị đi rồi.
"À..." Lần này Bùi Tiểu Thập thấy buồn thật. Cậu mím môi, lông mày xụ xuống, mãi vẫn chưa vui lên nổi. Bởi vì đối phương không báo trước chuyện phải về trường, tối qua trước khi ngủ thiếu niên thậm chí còn nghĩ mãi làm sao để lừa hắn ra ngoài hẹn hò nhân dịp cuối tuần.
Thế là mọi hy vọng đều tan thành mây khói!
Vạn Hạ Trình không chịu nổi vẻ mặt này của Bùi Tiểu Thập, nó khiến hắn có cảm giác tội lỗi khó hiểu — rõ ràng bọn họ đâu phải người yêu, cũng chẳng cần phải chịu trách nhiệm gì với cậu.
Hắn có thể cảm nhận được Bùi Tiểu Thập đang ngày càng muốn nhiều hơn, chính bản thân cũng nhiều lần để mặc cậu vượt qua ranh giới, bước vào thế giới của mình.
Nhưng cuối cùng Vạn Hạ Trình vẫn thỏa hiệp: "Lần sau, nếu cuối tuần không ở nhà, tôi sẽ báo trước."
Bùi Tiểu Thập lắc đầu: "Không sao, tuần tới em phải thi bằng lái, vừa khéo cuối tuần sẽ tranh thủ luyện đề thêm."
"Nếu cần máy tính thì cứ dùng của tôi."
"Không sao, dùng điện thoại cũng được." Bùi Tiểu Thập trả lời. "Thật ra em sợ thi trượt nên đã chuẩn bị trước cả tháng rồi."
Ăn xong cơm, Bùi Tiểu Thập tiễn Vạn Hạ Trình ra cửa. Khi xuống tầng, hắn đẩy xe ra khỏi hành lang, ngồi lên chuẩn bị đi, lúc ngoảnh đầu lại mới thấy thiếu niên vẫn đứng phía sau xe mình, bèn gọi cậu lại gần.
"Thật sự không sao chứ?" Vạn Hạ Trình bóp nhẹ cánh tay đối phương, hỏi thẳng: "Sẽ không đợi tôi đi rồi lén tức giận, trách cái anh này sao nỡ bỏ mặc mình một mình à?"
"Làm gì có!" Mặt Bùi Tiểu Thập lập tức đỏ bừng. Thật ra, cậu quả thực có nghĩ đến chuyện lát sẽ lên phòng đánh gối đầu của Vạn Hạ Trình để trút giận, nhưng cũng chỉ dừng ở nghĩ thôi, bản thân nào nỡ giận anh ấy. Thiếu niên cắn môi, hơn nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Anh muốn làm gì thì cứ làm, không thì thôi. Đâu cần phải nói với em."
Bùi Tiểu Thập biết mình chẳng có tư cách gì để quản Vạn Hạ Trình đi đâu, làm gì, người nọ cũng chẳng cần phải báo cáo với cậu.
"Có gì uất ức thế cơ à?" Vạn Hạ Trình thấy khá buồn cười, giữ lấy cằm đối phương ấn xuống, không cho cậu tiếp tục cắn môi nữa: "Đừng làm cái mặt này, tôi thật sự không giỏi dỗ người khác đâu."
Bùi Tiểu Thập lắp bắp, nhưng lại rất thành thật: "Nếu anh cứ đi thẳng thì em không thấy ấm ức, nhưng anh mà hỏi thì chắc chắn em sẽ tủi thân rồi."
Vạn Hạ Trình buông tay, cười: "Còn có kiểu nói này à, lần đầu tiên nghe được đấy."
"Anh mau đi đi, anh mà không đi, em sẽ không cho anh đi đâu!"
Vốn Vạn Hạ Trình đã vặn ga định phóng đi rồi, nhưng nghe câu này bỗng thấy thú vị, bèn hỏi thêm: "Nhóc định làm sao để ngăn không cho anh đi đây?"
Chưa đầy 10 giây sau, Vạn Hạ Trình đã thấy thiếu niên khóc òa ngay trước mặt mình. Những giọt nước mắt to như hạt đậu lách tách rơi xuống, còn nghe rõ cả thanh âm lúc tiếp đất. Thoạt một cái, đôi mắt của cậu đỏ hoe, tựa như mắt của bé thỏ con.
Vạn Hạ Trình: "..."
"Đã bảo anh cứ đi đi rồi mà." Bùi Tiểu Thập lấy mu bàn tay gạt nước mắt.
"Nước mắt" không có tác dụng với Vạn Hạ Trình. Hắn sẽ chẳng vì vài giọt nước mắt mà không đến phòng thí nghiệm. Nhưng hôm đó, chính "nước mắt của Bùi Tiểu Thập" mà bản thân đã kết thúc công việc sớm hơn dự kiến, về nhà trước bữa tối.
Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn luyện đề cả ngày. Khi Vạn Hạ Trình vào nhà, bất kể tìm trong phòng ngủ lẫn phòng khách đều không thấy bóng dáng thiếu niên đâu, hỏi dì Trương mới biết người nọ đã ở trong "căn phòng tối" của hắn suốt hôm nay.
Vạn Hạ Trình đẩy cửa bước vào, thấy đèn trong phòng không bật, chỉ có một chiếc đèn bàn đang sáng. Bùi Tiểu Thập nằm gục trên bàn máy tính, đã ngủ từ lúc nào. Phần lưng không được ánh đèn chiếu tới chìm vào bóng tối. Màn hình điện thoại trong tay vẫn sáng, đang dừng ở trang câu hỏi trong đề thi, pin còn chưa tới 10%.
Tư thế nằm ngay ngắn thế kia, cộng thêm đèn bàn, làm cứ tưởng cậu đang đọc sách, hóa ra chỉ là lướt điện thoại. Vậy thì chẳng cần phải chạy vào đây làm gì.
Vạn Hạ Trình chưa kịp gọi dậy, Bùi Tiểu Thập đã tự tỉnh. Cậu dụi mắt rồi ngoảnh lại nhìn hắn, giọng khàn khàn còn vương chút ngái ngủ: "Anh về từ lúc nào thế?"
"Mới đây thôi."
Bùi Tiểu Thập nhìn điện thoại, thấy mới 5 giờ: "Không biết anh về sớm vậy nên em không dặn dì Trương chuẩn bị phần cho anh."
"Không sao, nãy tôi đã gọi trước khi về rồi." Vạn Hạ Trình hỏi cậu sao lại vào đây, "Trong này vừa tối lại còn bí, lần sau cứ mở hé cửa ra một chút, đừng đóng kín thế."
"Anh học trong này được thì em cũng học được."
Nghe xong, Vạn Hạ Trình nhận ra Bùi Tiểu Thập đã hiểu lầm. Thực ra, nơi này chỉ là một nhà kho chứa mấy thứ đồ cũ vô dụng không dùng đến nữa chứ không phải thư phòng, trước đây hắn cũng chưa bao giờ học hay đọc sách trong này.
Vạn Hạ Trình lựa lời: "Ngoài phòng này, tôi thường học trong phòng mình hơn. Mai sau cậu cứ sang đó mà học."
"Vâng." Bùi Tiểu Thập gật đầu.
Vạn Hạ Trình rời khỏi "phòng tối" trước, sau đó đi qua phòng bên cạnh thăm Hứa Thục Anh. Khi trở ra, hắn thấy Bùi Tiểu Thập vẫn còn lần chần trong đó, bèn định vào kéo cậu ra ngoài. Vừa bước vào, thanh niên đã bị cậu lao tới ôm chặt eo, còn nhanh chóng với tay khép cánh cửa đằng lại. Trong chớp mắt, cả hai bị bóng tối bao phủ, chỉ còn hơi sáng vàng yếu ớt từ chiếc đèn bàn cũ đặt cạnh máy tính, đủ để hai người nhìn thấy mặt nhau.
Vạn Hạ Trình nghe thấy Bùi Tiểu Thập hỏi khẽ: "Có phải hôm nay anh về sớm là vì em không..."
"Đúng," Vạn Hạ Trình thành thật đáp. "Cậu thế này, tôi không thể không về sớm."
"Bởi vì lòng anh có em." Bùi Tiểu Thập giúp hắn bổ sung.
"Cứ coi như vậy đi." Vạn Hạ Trình cảm thấy chẳng cần thiết nói dối.
Vành tai Bùi Tiểu Thập đỏ bừng, nhưng lời thốt ra lại chẳng hề ngại ngùng chút nào: "Anh thấy em chưa tốt ở đâu, hay có điểm gì anh không thích thì cứ nói nhé, em muốn sửa dần."
"Giờ rất ổn rồi, không cần sửa gì cả."
"Vậy anh thích không..." Bùi Tiểu Thập đỏ mặt, hỏi thẳng vào trọng tâm. Rõ ràng vòng tay ôm chặt lấy người trước mặt như thế, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Chờ một lúc chưa nghe thấy Vạn Hạ Trình trả lời, nhịp trống trong lòng thiếu niên càng dồn dập hơn, chấn động đến trái tim thình thịch liên hồi. Khi lồng ngực hai người áp vào nhau, cảm tưởng đôi trái tim đang rung lên, hòa chung một nhịp.
Một lát sau, Vạn Hạ Trình đáp: "Tốt lắm, rất thích."
Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, thấy Vạn Hạ Trình đang cúi xuống nhìn mình. Ánh mắt dán chặt khuôn mặt cậu, theo dõi, ngắm nhìn, cũng như đang dò xét.
Đối diện với ánh nhìn như vậy, Bùi Tiểu Thập dũng cảm nhìn lại: "Anh đừng trả lời bừa, anh biết kiểu thích mà em nói là kiểu nào mà."
"Khác cái gì?" Vạn Hạ Trình hỏi lại. "Tôi cũng chưa từng nói thích với ai."
Nghe xong câu đó, Bùi Tiểu Thập cảm thấy đầu óc mình không thể theo kịp, đành lặp lại: "Em nói thích, là thích kiểu muốn yêu đương, hẹn hò với anh ấy, chứ không phải thích như bạn bè."
Khi Bùi Tiểu Thập nhắc đến định nghĩa của từ "thích", Vạn Hạ Trình lại phân tâm nhớ tới chuyện vừa nghe được ở chỗ Hứa Thục Anh. Bà kể rằng, chiều nay thằng nhóc đã dìu bà ra ban công phơi nắng.
Bùi Tiểu Thập chắc chắn là kiểu "yêu ai yêu cả đường đi", Vạn Hạ Trình không thể không hiểu.
Thực ra, giờ đây Vạn Hạ Trình không thể không cho Bùi Tiểu Thập một câu trả lời rõ ràng. Nếu nói là ép buộc thì không đúng –hắn không phải người sẽ miễn cưỡng làm gì.
Hắn biết, bản thân không hề bài xích việc phát triển một mối quan hệ thân mật với cậu ấy.
Thế là họ bắt đầu yêu nhau. Vào thời điểm ấy, điều Vạn Hạ Trình nghĩ đến chỉ là một mùa hè, trong khi Bùi Tiểu Thập thì đã mơ về mãi mãi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");