(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kết thúc buổi học đầu tiên, Bùi Tiểu Thập đã rầu rĩ không vui. Tối đó, Vạn Hạ Trình về nhà, trước tiên vào phòng thăm Hứa Thục Anh, khi ra ngoài thì thấy thiếu niên đang ngồi trên sofa, tay buông thõng, mặt cúi gằm, trông như có tâm sự - Cậu luôn viết hết tâm tư lên mặt.
Hắn không để ý đến người nọ mà xoay người đi tắm trước. Lúc đi ra, thấy thiếu niên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, bấy giờ thanh niên mới bước tới hỏi.
Hỏi ra mới biết, hôm nay là ngày đầu Bùi Tiểu Thập luyện phần thi thứ hai và cái kết bị thầy cho ăn mắng thay cơm.
Không có trò nào chưa từng bị thầy mắng, ăn mắng là bước mà ai học lái xe cũng từng trải qua, chưa bị mắng thì chắc chắn chưa thể lấy bằng.
Dù Vạn Hạ Trình chưa thi bằng lái, nhưng xung quanh ai cũng truyền tai nhau câu này.
"Em còn chưa lái ngoài đường chính, chỉ mới luyện lùi cái gì ý..."
"Lùi vào chuồng?" Vạn Hạ Trình biết bài thi này.
"Đúng! Lùi vào chuồng! Hôm nay em vào xe, mới nhấn ga một cái đã bị mắng rồi. Ông ấy nói em lái máy bay, sau đó lại thành lái máy cày."
Dù lòng mang tâm sự nhưng bản thân vẫn tự nhủ không được buồn. Bùi Tiểu Thập cúi người ngồi trên sofa, hai tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay nâng mặt, ép các cơ lên trên như cố không làm mình trông tệ hơn.
Vạn Hạ Trình đứng cạnh sofa, lấy chiếc gương gấp úp ngược trên bàn trà, soi về trước mặt cậu.
Bùi Tiểu Thập nhìn quả face ID bẹo hình bẹo dạng phản chiếu trong gương, ngũ quan bị lòng bàn tay vò cho nhăn nhúm, bất giác hít sâu một hơi, thảng thốt giơ tay che mặt: "Sao mặt trông gớm thế này???"
Còn già hơn mấy bô lão U90!
Được nhắc nhở, Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng thả tay xuống, ngồi thẳng dậy, không tự làm khó mặt mình nữa.
"Biết vậy chẳng đăng ký học số sàn. Bữa đó nghe nói xe số sàn có tay côn khó đạp lắm. Mới đầu em định học số tự động, nhưng bên trung tâm lại bảo con trai không ai chọn số tự động, chỉ có con gái mới học!" Bùi Tiểu Thập làu bàu. "Cả ngày đạp côn mỏi chân chết đi được!"
Đây là lần đầu tiên Vạn Hạ Trình thấy Bùi Tiểu Thập có tâm sự riêng, lại nghe đối phương kể: "Nhưng em thấy nhiều bạn nữ chọn xe số sàn mà, mỗi tội người ta lái giỏi hơn nhiều, em cứ đạp côn là xe tắt máy. Khéo em nghĩ bản thân nên học số tự động thôi."
Vạn Hạ Trình xoa đầu cậu, cười: "Lái xe mà cũng phân biệt nam nữ sao? Mai dẫn tôi đến trung tâm dạy lái xe, tôi sẽ đăng ký học số tự động với thầy hướng dẫn của cậu."
"Thật hả?" Bùi Tiểu Thập tưởng tin chuẩn, hai mắt sáng rỡ. "Anh cũng muốn học lái xe à?"
Dù thấy Bùi Tiểu Thập có thể đã hiểu nhầm, Vạn Hạ Trình vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không, ý tôi là muốn học gì thì đăng ký cái đó, đâu có quy định nào bắt buộc nam phải thế A, nữ phải thế b."
"Với lại, mới học thì chưa quen là bình thường. Không hiểu thì cứ hỏi nhiều lên, đừng ngại. Thầy nhận học phí rồi, dạy cậu tử tế là điều đương nhiên."
Được Vạn Hạ Trình an ủi, Bùi Tiểu Thập lập tức vui vẻ trở lại, đôi mày cong cong tràn đầy sức sống. Thiếu niên lấy khăn lẫn quần áo trong vali ở góc phòng khách rồi vào nhà tắm.
Đương lúc Bùi Tiểu Thập tắm, Vạn Hạ Trình tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, vì điều dưỡng chỉ lo việc chăm sóc người bệnh, không bao gồm việc quét dọn vệ sinh.
Hứa Thục Anh đã ngủ, tiếng máy giặt cũ quá ồn ào, thanh niên định giặt tay nhưng khi ra ban công mới phát hiện mọi thứ đã được giặt sạch và phơi sẵn.
Tất cả đều được Bùi Tiểu Thập giải quyết vào ban ngày. Đợi cậu bước ra, bị Vạn Hạ Trình hỏi, thiếu niên mới vội giải thích rằng quần áo giặt bằng máy.
"Ban sáng em thấy có đồ chưa giặt trên ban công nên tiện tay xử luôn. Cũng không nhiều lắm, vài món của bà với mấy cái của anh." Bùi Tiểu Thập kể. "Anh đã không thu tiền nhà còn cho em ở ké, em mới nghĩ nên làm gì để giúp mọi người. Chỉ là mấy bộ đồ thôi mà, không thành vấn đề."
Có thật là tiện tay không?
Vạn Hạ Trình đáp: "Giải thích dông dài thế làm gì? Có người sẵn lòng giặt đồ giúp đây mừng còn chẳng kịp, cậu sợ tôi không đồng ý à?"
Bùi Tiểu Thập nghe tai này ra tai kia, đột nhiên đứng im tại chỗ một lúc, bối rối đi đến trước mặt Vạn Hạ Trình, kéo nhẹ tay hắn: "Anh ơi... Anh giận à?"
Giận thì không hẳn, ý là muốn Bùi Tiểu Thập sau này đừng làm vậy nữa.
Bùi Tiểu Thập nói: "Nhưng... nếu là quần áo em thay ra để ngoài ban công, chắc chắn khi anh giặt đồ cũng sẽ tiện tay giặt giúp em luôn."
"Ừ, vì như thế tiết kiệm nước." Vạn Hạ Trình trả lời trước, sau đó bổ sung: "Hai chuyện này về bản chất khác nhau. Cậu vừa đến tối qua, trong đống đồ đã giặt này chưa có cái nào của cậu."
"Em... em biết rồi, sau này sẽ không cố tình giặt giúp anh nữa." Mắt Bùi Tiểu Thập thoáng cay, cúi đầu giấu mặt xuống.
Ánh đèn ngoài ban công khi đêm xuống hư hư ảo ảo, người nọ lại cúi đầu khiến Vạn Hạ Trình không thấy rõ sắc mặt. Hắn đưa tay chạm vào mặt cậu, đầu ngón tay lướt qua mi mắt, quả nhiên sờ được chút ẩm ướt. Giọng nói cũng dịu lại: "Sao lại thế này rồi? Tôi chỉ muốn rõ ràng việc nào ra việc đó, không phải đang mắng nhóc."
Nhưng điều làm Bùi Tiểu Thập buồn nhất chính là cách Vạn Hạ Trình tách bạch rạch ròi giữa "cậu" và "bọn họ".
Bùi Tiểu Thập luôn hành động theo cảm tính, không thể thảo luận phải trái với cậu được, điều này đôi lúc khiến anh thanh niên khá đau đầu.
"Mới dọn vào, ngày đầu tiên đừng vội tìm nhiều việc cho bản thân như vậy." Vạn Hạ Trình vỗ nhẹ đầu đối phương. "Chỉ không cho giặt đồ mà đã suy diễn rồi. Nói thêm là tôi cũng không có ý định cho cậu ở miễn phí. Từ giờ, chuyện giặt giũ chia ra, cậu một ngày, tôi một ngày."
Bùi Tiểu Thập mon men lại gần, biết bấy giờ anh trai đã mềm lòng với mình, liền nhìn sắc mặt người nọ rồi giơ tay ôm chặt lấy hắn.
Dù bị mắng nhưng không thấy tủi thân, trước tiên phải nghĩ cách lợi dụng cảm giác tội lỗi của đối phương để chiếm chút lợi ích. Nếu biết nắm bắt cơ hội, đây quả là một kế sách sáng suốt.
Trong thế giới hoang dã, đến thỏ trắng có cách sinh tồn của riêng chúng, cũng có thể làm trái tim loài thú dữ trở nên dịu dàng.
Sau đó cả hai cùng đi ngủ. Giữa bóng tối, Bùi Tiểu Thập lại được đà lấn tới, hỏi Vạn Hạ Trình có thể hôn một cái rồi ngủ không. Không gian im lặng hồi lâu trước khi nghe thấy câu trả lời: "Hôn thế nào?"
Thiếu niên tự mình đỏ mặt, sướng đến nỗi không dám làm ăn mày đòi xôi gấc, chỉ yêu cầu hai đứa chạm môi chút xíu là được.
Vài giây sau, Vạn Hạ Trình nói được, thế là bọn họ hôn nhau.
Ánh trăng mờ ảo len qua rèm cửa, yếu ớt chiếu lên đôi trẻ. Khi mặt áp mặt, môi kề môi, Bùi Tiểu Thập cảm nhận được sống mũi cao thẳng của người nọ đụng vào má mình, cả ánh mắt lạnh lùng và nhiệt độ từ đôi môi lạnh lẽo ấy. Những thứ này, kể cả mở đèn lên cũng khó tỏ tường, nhưng khi buông mi hờ hôn nhau lại thấy được tất cả.
Một người vốn dĩ xa như vậy, hóa ra khi hôn lại có thể gần gũi đến thế.
Vạn Hạ Trình không nhắm mắt, thấy chỉ là một cái chạm khẽ mà thiếu niên đã run rẩy đắm chìm. Đột nhiên, bản thân hơi không đành lòng, khẽ đè sau gáy đối phương rồi hé môi, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới người nọ mút nhẹ một chút.
Môi cậu rất mềm, giống kẹo bông hắn từng mua ở tiệm tạp hóa trước cổng trường tiểu học. Đối phương dùng kem đánh răng vị nhài khiến Vạn Hạ Trình cảm tưởng như đang gặm nhấm từng cánh hoa.
Nếu muốn tìm một người để yêu, thanh niên chẳng tìm được lý do nào để từ chối Bùi Tiểu Thập.
Được khuyến mãi thêm một nụ hôn ngoài cái chạm môi ban đầu, Bùi Tiểu Thập vừa lòng thỏa ý, ôm chăn nhanh chóng thiếp đi, cả đêm vẫn cứ vấn vương nó mãi.
Lần này, Vạn Hạ Trình chuyển báo thức sang chế độ rung để không ảnh hưởng đến Bùi Tiểu Thập, vậy mà sáng hôm sau hai người vẫn dậy cùng lúc. Thậm chí, khi hắn mới đứng lên tắt chuông, đang định nằm thêm một lát thì đã thấy cậu bật khỏi giường.
"Không cần vội, nằm thêm chút đi." Vạn Hạ Trình tự mình nằm xuống trước.
"Có sợ muộn anh không?" Bùi Tiểu Thập lấy điện thoại dưới gối ra xem. Dù mới hơn 5 giờ sáng, cậu đã bắt đầu lo lắng cho đối phương.
Mu bàn tay Vạn Hạ Trình che mắt: "Nằm thêm chút nữa."
Thế là Bùi Tiểu Thập cũng nằm xuống, nhích từng chút như con sâu bướm về bên người kia, rất tự nhiên vòng tay qua eo Vạn Hạ Trình. Mãi một lúc sau, thiếu niên mới ấp úng lên tiếng: "Ừm... dậy sớm chắc mệt lắm, hay là... anh cân nhắc thuê một phòng trọ gần công ty đi? Xa vậy thì đừng đi đi về về nữa, em ở bên này có thể phụ anh chăm sóc bà, cuối tuần về thăm cũng được..."
Vạn Hạ Trình hạ tay xuống, phì cười: "Nhóc đúng là biết hy sinh nhỉ."
Bùi Tiểu Thập đã dồn hết dũng khí mới dám nói những lời này. Dù sao cậu đăng ký học lái xe ở một trung tâm gần đây cũng là vì anh, chẳng có lý nào để đẩy đối phương ra xa. Nếu không được gặp Vạn Hạ Trình, sống ở đây cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.
"Sao lại gọi là hy sinh..." Cũng không hẳn là hoàn toàn không có chút mong đợi nào. Bùi Tiểu Thập nằm thẳng ra, khoanh tay nắm chặt gấu áo của mình, căng thẳng vò nhẹ, lắp bắp nói: "Hoặc là, anh có thể... xác định mối quan hệ với em..."
Xác định quan hệ rồi thì có thể "hy sinh" một cách danh chính ngôn thuận hơn à? Hắn không hiểu nổi tư duy logic của ai kia: "Ý là, nếu bây giờ chúng ta xác nhận mối quan hệ thì nhóc sẵn sàng làm trâu làm ngựa vì tôi? Hóa ra muốn yêu đương vì mục đích đó à?"
Chuyện này vốn chẳng có gì để tranh cãi, Bùi Tiểu Thập sẵn sàng hy sinh, nhưng Vạn Hạ Trình đâu thể làm ra loại chuyện như vậy.
"Không phải..." Cậu biết người nọ đang cố tình hiểu lầm mình, nhưng đột nhiên cổ họng nghẹn ứ, không biết phải trả lời sao.
Vạn Hạ Trình không nằm nữa, xuống giường thay quần áo. Khi mặc quần và đeo thắt lưng xong, thấy Bùi Tiểu Thập đang quay người vùi mặt vào gối như hôm qua, hắn đi tới chạm vào chân đối phương: "Đều là con trai với nhau cả, đâu nhất thiết phải như thế."
"Có cần." Giọng thiếu niên vọng ra từ trong gối, đầy nghẹn ngào: "Em không phải một thằng nhóc bình thường, em là thằng nhóc thích thích anh! Sao mà tùy tiện nhìn người mình thích thay đồ được!"
"......"
Lúc ôm với hôn sao không nói vậy đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");