Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 35




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên họ cùng ra ngoài sau khi "sống chung". Bùi Tiểu Thập sợ sẽ ảnh hưởng đến Vạn Hạ Trình nên chỉ đem theo một chiếc túi nhỏ đồng thời đeo sẵn kính râm, đề phòng mọi tình huống cần thiết.

Khi ra ngoài, cả hai xách theo bao rác đã được phân loại xuống tầng. Bùi Tiểu Thập thấy đồ ăn thừa từ bữa trước vẫn còn nhiều, hơi không nỡ vứt đi: "Sau này đừng gọi nhiều quá, ăn không hết thì phí lắm."

Chính vì đồ là do Vạn Hạ Trình mua, Bùi Tiểu Thập mới theo thói quen tính giá tiền.

Dẫu biết hiện tại đã khác xưa, Vạn Hạ Trình bây giờ không còn là Vạn Hạ Trình của quá khứ. Họ chẳng cần tính toán tỉ mỉ từng khoản như trước, cũng sẽ không vì một bữa ngon mà phải cắt giảm chi tiêu vốn đã eo hẹp.

"Tại em ăn ít quá." Vạn Hạ Trình nói. "Tôi gọi dựa trên khẩu phần ăn của hai người đàn ông trưởng thành."

Sức ăn lúc này của thiếu niên thậm chí còn kém hơn trước. Bất kể Vạn Hạ Trình ăn khỏe đến đâu cũng chỉ có một cái miệng, vì thế đồ ăn thừa mới nhiều đến vậy.

Bùi Tiểu Thập nhỏ giọng đáp: "Tính thế chẳng khoa học gì cả. Có phải ai là con trai cũng cao to ăn nhiều đâu."

Vạn Hạ Trình cảm thấy Bùi Tiểu Thập hình như thông minh đột xuất hơn một chút, vì thực tế khoa học vẫn có những phạm vi tiêu chuẩn nhất định để đánh giá sức khỏe của một người đàn ông tốt hay kém, mà xét theo tình trạng hiện tại của Bùi Tiểu Thập thì đáp án chắc chắn là kém.

Thiếu niên đã gầy đến mức Vạn Hạ Trình chỉ cần gập chân cậu lại trên giường cũng phải lo xem người nọ có bị gãy xương không. Khi nắm lấy eo, xương hông nhô lên cấn vào lòng bàn tay, chỉ cần bóp nhẹ đã hiện đầy vết bầm tím. Lúc tiến vào, hắn có thể thấy phần bụng mỏng manh đến mức hõm xuống bị cái ấy đẩy cho phồng lên thành hình rõ ràng. 

Bùi Tiểu Thập nhỏ giọng than căng bụng, dặn Vạn Hạ Trình nhẹ tay một chút. 

Nhưng hắn đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức, làm sao nhẹ hơn được nữa?

"Gầy quá, cấn thật" Người đàn ông trả lời cậu như thế.

"A..." Bùi Tiểu Thập bắt đầu lo lắng. Khi đi thang máy xuống lầu, cậu vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Đến bãi đỗ xe, Bùi Tiểu Thập không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: "Là... cấn anh à? Cấn thế nào... Sao lại cấn được..."

Vạn Hạ Trình bước tới chỗ đỗ xe, ra hiệu cho Bùi Tiểu Thập ngồi vào ghế phụ rồi lên xe, đóng cửa và thắt dây an toàn. Bấy giờ mới đáp: "Lúc ôm, hoặc ở trên giường, đều thấy em quá gầy."

Mấy câu kiểu "Ăn uống là để tốt cho bản thân em" chẳng còn tác dụng với Bùi Tiểu Thập. Bệnh của cậu không thể chữa khỏi chỉ bằng vài lời như thế, nên Vạn Hạ Trình phải nói theo hướng mà thiếu niên có thể tiếp thu được.

"Em... em thấy gầy thật." Cậu siết dây an toàn, chủ động thừa nhận. "Nhưng em không nghĩ chuyện đó lại ảnh hưởng đến anh."

"Có đấy." Vạn Hạ Trình trả lời. "Nên sau này hãy ăn nhiều lên."

Bùi Tiểu Thập cúi đầu lẩm bẩm: "Vâng, em hiểu rồi."

Phố phường Thâm Quyến vào dịp Tết thưa thớt người xe hơn hẳn. Quãng đường thường ngày đi mất nửa tiếng nay chỉ cần 10 phút. Cả hai không đến trung tâm thương mại vì hầu hết mọi người đều đổ dồn về đó hoặc các địa điểm du lịch. Vạn Hạ Trình chọn một quán tư nhân không quá nổi, lại quen với ông chủ nên không cần đặt trước vẫn có phòng riêng.

Bùi Tiểu Thập đeo kính râm theo Vạn Hạ Trình vào phòng rồi tháo ra. Một nữ nhân viên tầm 20 tuổi bước vào, thấy cậu có vẻ quen quen thì che miệng hỏi: "Có ai từng nói anh rất giống một diễn viên trong phim nào chưa? Tên là gì ấy nhỉ?"

"Đêm An Giấc phải không?" Bùi Tiểu Thập híp mắt, cười thân thiện: "Đúng rồi, có người từng bảo tôi giống một nam diễn viên trong đó."

"Đúng đúng, là Đêm An Giấc." Cô gái bị đánh lạc hướng thành công. "Giống thật đấy!"

Chủ nhà hàng nhanh chóng xuất hiện, cho nhân viên lui xuống rồi đích thân tiếp đón bọn họ, đề cử vài món mới.

Khi đồ ăn được dọn lên, Vạn Hạ Trình gắp thức ăn cho cậu, hỏi có thường xuyên giả vờ như vừa nãy, làm một người khác giống mình không.

Bùi Tiểu Thập đang chăm chú gặm một miếng khoai môn chiên, nghe vậy thì gật đầu: "Hồi trước quản lý dạy em cách đấy."

Thực tế cho thấy Bùi Tiểu Thập thật sự ghi nhớ góp ý của Vạn Hạ Trình. Hai miếng khoai môn chiên, ba viên tôm viên, bốn miếng đậu hũ non, ngay cả nửa bát cơm chiên hải sản mà Vạn Hạ Trình xới thêm cũng bị cậu ăn sạch.

"Em vẫn ăn được thêm chút." Vừa uống canh, Bùi Tiểu Thập vừa húp canh vừa nói.

"Hôm nay dừng ở đây thôi." Vạn Hạ Trình biết sức ăn của đối phương, nếu ăn nữa có lẽ nôn ra mất.

Bùi Tiểu Thập nghịch ngợm lè lưỡi: "Được thôi, nhưng em muốn cho anh biết là em vẫn còn ăn thêm được thật."

Vạn Hạ Trình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, còn Bùi Tiểu Thập ngồi tại chỗ, nhẹ nhõm thở phào một hơi. Cũng may Vạn Hạ Trình không ép cậu ăn thêm, bởi vì chỉ cần vài miếng nữa khéo cơ thể sẽ no đến mức nôn ra mất.

Cậu xắn tay áo, nhìn tay và cổ tay của bản thân rồi tự thấy gầy thật, sau đó nhấc vạt áo hoodie lên, cúi đầu nhìn phần bụng đã bị đồ ăn làm nhô lên một chút.

Phải nhanh chóng tăng cân mới được, không thể khiến anh ấy bị cấn nữa.

Nghe thấy tiếng nước xả từ nhà vệ sinh, thiếu niên vội vàng chỉnh trang tay áo và vạt áo cho ngay ngắn.

Buổi chiều, Bùi Tiểu Thập nói muốn dạo chơi loanh quanh đâu đó. Vì buổi tối Vạn Hạ Trình có hẹn, ban đầu cậu định tự bắt xe để tránh làm phiền người nọ nhưng hắn đáp rằng vẫn còn sớm, có thể đưa cậu đi.

Bùi Tiểu Thập nói mấy chỗ cậu tìm được trên mạng phải đợi tới tối mới đông vui.

Vạn Hạ Trình đã sống ở Thâm Quyến vài năm, nhưng phần lớn thời gian đều dành cho công việc nên cũng không rành mấy địa điểm vui chơi tại đây.

"Công viên Window of the World*, Công viên Happy Valley, Cảng Xà Khẩu..." Bùi Tiểu Thập liệt kê vài cái tên: "Nghe bảo mấy chỗ này đi buổi tối thì hợp hơn."

(*Window Of The World / 世界之窗: công viên chủ đề nằm ở phía tây Thâm Quyến. Nơi này có khoảng 130 công trình thu nhỏ của các kiến trúc/cảnh quan du lịch nổi tiếng trên thế giới.)

Giờ mới nhớ đến việc đi chơi? Sao trước đây lại để bản thân âu sầu lâu như vậy.

"Không mua sữa à?" Vạn Hạ Trình nhắc.

"Suýt thì quên, phải mua chứ!" Bùi Tiểu Thập nghĩ một lúc rồi nói. "Vậy anh đưa em đến IKEA nhé, chỗ ấy mở cửa cả vào dịp Tết. Lâu rồi em chưa ăn kem ở đó."

Vậy là Vạn Hạ Trình bật chỉ đường, lái xe đưa cậu đi.

Tới nơi, Bùi Tiểu Thập đeo kính râm lên, nói tối đi chơi xong sẽ tự về, còn không quên dặn đối phương: "Anh đang đau dạ dày, có gì tối uống ít rượu thôi. Mọi người là bạn bè, không phải khách hàng, đừng cố quá nhé."

"Được." Vạn Hạ Trình đáp lại.

"Ờ thì... Lát các anh hẹn nhau ở đâu thế?" Bùi Tiểu Thập giả bộ hỏi vu vơ, nhưng thực ra lòng đang sợ nghe phải cái tên nào không đứng đắn, vì ai cũng đồn đàn ông có tiền thì dễ hư hỏng.

Vạn Hạ Trình không ngại bị người nọ hỏi, thậm chí còn cho cậu biết địa chỉ và tên nơi đó: "Tối nay tôi sẽ về muộn, em đừng đợi, cứ ngủ trước đi."

Sau khi xuống xe, Bùi Tiểu Thập len tra cứu địa chỉ trên điện thoại, hóa ra đó là một club trông khá đàng hoàng.

Thực ra, Bùi Tiểu Thập hiểu rõ con người Vạn Hạ Trình. Hắn không dính vào mấy thứ đó vì nguyên tắc riêng, không liên quan đến việc có tiền hay không. Dẫu vậy, cậu vẫn không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn một chút.

Cậu đi dạo vô định trong IKEA đến trưa, ăn một cây kem hai màu, thêm một phần mì Ý sốt bò băm và cá tuyết chiên, trước khi về còn không quên mua một hộp tiramisu. So với hồi đi học luôn giữ khẩu phần ăn thật ít, giờ đây Bùi Tiểu Thập lại cố ép bản thân ăn nhiều hơn, vì Vạn Hạ Trình không thích cậu gầy như vậy.

Chiều tối, Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn đi ngắm hoàng hôn một mình. Thay vì đến công viên gần nhà, cậu bắt tàu điện ngầm từ IKEA ra thẳng bờ biển. Lúc đi ngang một kiot ven đường, cậu mua một ly trà chanh rồi mang theo trà bánh vừa mua đi vài vòng quanh bãi cỏ, cuối cùng ngồi bệt xuống một chỗ vắng người bên dưới tán cây dừa.

Vừa cắm ống hút vào ly trà, cậu mới sực nhớ cả buổi chiều mình đã quên mua sữa.

Ngẩng đầu nhìn qua khe kính râm, Bùi Tiểu Thập thấy ráng chiều rực rỡ tựa gấm. Mặt trời lặn dần về phía Tây, nhuộm biển thành sắc cam đỏ. Gió hiu hiu thổi qua, mặt biển tĩnh lặng tựa dải lụa đào. Hải âu chao liệng qua cây cầu vượt biển, bên cạnh là một cặp tình nhân tựa vào nhau trao nụ hôn tình.

Cảnh trước mắt như tranh, nhưng chính vẻ bình yên này lại đánh thức một nỗi bất an trong lòng Bùi Tiểu Thập — cậu thấy mình không thuộc về nơi này.

Ý nghĩ tồi tệ đó lại lóe lên trong đầu — cậu không muốn tiếp tục ở bên Vạn Hạ Trình nữa, thậm chí muốn kéo hắn nhảy xuống biểncùng mình.

Tối đó, Bùi Tiểu Thập không về nhà mà bắt taxi đến club mà Vạn Hạ Trình đã nhắc. Cậu ngồi trên tảng đá bên ven đường đối diện cửa chính, trốn sau một bụi cây sồi thấp, ánh mắt dõi theo lối ra vào.

Cậu biết mình không nên làm vậy, theo dõi Vạn Hạ Trình không phải cách hành xử đúng đắn. Tự hiểu rõ bản thân đang bất thường nhưng không thể ngừng lại. Một góc trong lòng bỗng ngứa ngáy dữ dội, thôi thúc cậu rạch một nhát lên da để xoa dịu cơn ngứa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.