(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù đã phỏng đoán mọi phản ứng của Vạn Hạ Trình theo nhiều cách khác nhau, từ bảo đừng gọi như vậy hoặc khả năng cao hơn là chẳng thèm để ý, nhưng đáp án Bùi Tiểu Thập nhận được lại là: "Ừ, dậy đi, muốn ngủ thì về phòng mà ngủ."
Một câu mười chữ, nhưng Bùi Tiểu Thập chỉ nghe thấy mỗi chữ "Ừ."
"Hả?" Cậu lập tức bò dậy, nghiêng người ngồi khoanh chân, bộ dạng giống hết một cô vợ nhỏ đưa mắt nhìn hắn. Thiếu niên không rõ tiếng "Ừ" vừa rồi là đáp lại mình hay chỉ vô thức buột miệng, khiến cậu bối rối không biết phải làm sao, nên đáp lại thế nào, đành nói: "Hinh như từ hôm qua đến giờ em chưa chúc Tết anh nhỉ? À thì, chúc mừng năm mới..."
Vài giây trước còn líu lo chồng này chồng nọ, chớp mắt đã bí từ đến mức chỉ biết chúc Tết ai kia.
Thật ra, nửa đêm hôm nay trước khi đi ngủ, cả hai đã chúc nhau rồi. Có điều Bùi Tiểu Thập buồn ngủ quá nên quên mất, còn Vạn Hạ Trình tuy nhớ nhưng chẳng nói gì, chỉ thuận theo đáp lại một lần nữa: "Năm mới vui vẻ."
Tết với Vạn Hạ Trình không khác gì ngày thường, điều đặc biệt duy nhất nằm ở chỗ nhiều đầu việc vì vướng nghỉ lễ mà bị trì hoãn, thành ra hắn buộc phải nghỉ theo. Từ nhỏ đến lớn, mấy lời chúc "Năm mới vui vẻ" hay "Chúc mừng năm mới" hắn từng nói đều mang tính xã giao. Nếu có chút thành ý nào cũng chỉ đặt trọng tâm ở chữ "vui vẻ", không liên quan gì đến "năm mới".
"Nãy em vừa gọi điện chúc Tết anh hai và chị dâu, cháu em cũng đang ở đó. Em còn hứa sau Tết khi nào về Thượng Hải sẽ mua đồ chơi cho nó. Còn nhà chính thì dì nghe máy, em cũng chúc Tết bên đó luôn rồi." Bùi Tiểu Thập như đang khoe thành tích, vừa đếm ngón tay vừa báo cáo rành mạch từ đầu đến đuôi với Vạn Hạ Trình.
Người đàn ông gật đầu, tỏ ý công nhận.
Bùi Tiểu Thập ngồi trên sofa, ngại ngùng một lát rồi thò tay tìm điện thoại giữ khe đệm ghế, nhìn màn hình đã gần 11 giờ: "Trưa nay ăn gì được nhỉ... Dạ dày anh còn khó chịu không?"
"Không, hết rồi." Vạn Hạ Trình đáp. "Trưa ra ngoài ăn, đừng ăn ở nhà."
"Vâng ạ!" Bùi Tiểu Thập liệt kê. "Vừa hay nhà sắp hết sữa, để lát em mua thêm. Tối anh đi với bạn thì em có thể xử lý nốt chỗ salad và sandwich trong tủ lạnh."
"Đồ để lâu không còn tươi, em đừng ăn. Tối muốn ăn gì thì bảo, tôi sẽ gọi shipper giao tới."
Dù là mùng 1 nhưng các trung tâm thương mại và nhà hàng lớn xung quanh vẫn hoạt động, nhận giao hàng tận nhà như bình thường.
"Không sao đâu, đừng lo cho em, cũng đừng thấy áp lực vì có người chờ ở nhà. Gần đây chẳng phải có công viên Hải Thạch hay Hải Thiên gì đó sao? Nghe nói có thể ngắm hoàng hôn, còn được nhìn vòng đu quay cao chọc trời nữa.
"Được." Vạn Hạ Trình đáp.
Cả hai về phòng thay đồ để chuẩn bị ra ngoài.
Dạo này Bùi Tiểu Thập hiếm đi đâu, nhiều bộ chỉ mặc một hai lần. Dù năm nay không mua sắm gì, cậu vẫn thoải mái chọn được một bộ từ đống quần áo có sẵn để mặc đi chơi Tết.
Mùa đông ở Thâm Quyến không lạnh, ngay cả nhóc sợ lạnh Bùi Tiểu Thập cũng chỉ mặc thêm áo khoác mỏng bên ngoài hoodie, phối cùng quần jeans xanh đậm dày là sẵn sàng ra trận. Cậu chọn đôi giày có giá thị trường lên tới 5,800 tệ (=20 triệu) được brand tặng từ năm ngoái. Vốn thiếu niên thấy không đẹp bằng đôi giày vải 580 tệ của mình nên cứ cất nó trong góc vali, mãi hôm nay mới lôi ra thử, ai ngờ cũng không đến nỗi nào nên quyết định đi luôn.
Cùng lắm chỉ là chọn những món còn khá mới trong tủ ra kết hợp với nhau rồi chọn bộ nào trông mới nhất, ai ngờ mặc lên lại thấy không tệ, cứ như được cậu tỉ mỉ phối sẵn vậy.
Cứ nghĩ mình nhanh lắm rồi, chẳng ngờ khi ra khỏi phòng cậu đã thấy Vạn Hạ Trình ngồi trên sofa xem điện thoại chờ sẵn.
Bùi Tiểu Thập đoán chắc tối nay không phải một cuộc hẹn chính thức vì người nọ ăn mặc khá thoải mái. Một chiếc áo khoác da màu nông, bên trong mặc áo thun cổ tròn màu đen. Ngoại trừ chất liệu được nâng cấp rõ bằng mắt thường, gu thẩm mỹ của Vạn Hạ Trình vẫn như trước — ưa thích những thiết kế basic, không màu mè lòe loẹt dù hắn không thiếu tiền
Cậu lại gần, vì giày để ra huyền quan mới mang nên chỉ cầm trên tay, đi tới đối diện người đàn ông.
Khi Vạn Hạ Trình ngước lên khỏi màn hình điện thoại, Bùi Tiểu Thập ném đôi giày trong tay xuống, dang hai chân ra ngồi phịch trên đùi hắn. Cậu ôm eo người nọ, cằm tựa nhẹ lên vai đối phương. Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, như thể một cỗ máy sắp hết pin cần dùng cách này để "nạp điện" cho mình.
Vạn Hạ Trình chẳng cần làm gì cả, giống như mặt trời chỉ cần tỏa nhiệt trên bầu trời, hoa hướng dương sẽ tự tìm đến ánh sáng.
"Em có thể hôn một cái được không?" Tuy chính mình tự nguyện đồng ý, nhưng với tình trạng hiện tại, mỗi lần ra ngoài đều tiêu tốn không ít năng lượng còn lại. Vì vậy, thiếu niên nghĩ có lẽ bản thân nên thử tranh thủ một chút hơi ấm từ Vạn Hạ Trình.
"Hôn thế nào?"
Ai lại đi hỏi đối phương như vậy. Kiểu câu hỏi sỗ sàng thế này, nếu là người khác thì chẳng khác nào giở trò lưu manh, còn Vạn Hạ Trình chỉ đơn giản đang thảo luận dựa trên lý tính.
Bởi hắn luôn nghiêm túc, cẩn trọng trong mọi chuyện.
Bùi Tiểu Thập không bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Thì... anh há miệng ra, mình chạm lưỡi nhau một chút, được không ạ?"
"Sao mà được. Chúng ta đâu phải người yêu, hôn thế này không thấy kỳ à?"
Nghe câu trả lời, Bùi Tiểu Thập hơi siết chặt cánh tay hắn, cẩn thận từng ly từng tí ngước lên nhìn. Người nọ nheo mắt, mặt vẫn giữ nguyên vẻ "không có hứng thú với bất kỳ thứ gì" thường ngày.
Có thể xác định Vạn Hạ Trình thật sự đang nói một chuyện bình thường, chỉ ra một sự thật khách quan, không hơn không kém.
"Vậy anh nói xem nên hôn thế nào?" Bùi Tiểu Thập ấp úng hỏi lại.
"Không hôn." Vạn Hạ Trình cho rằng này chẳng đáng xem là một vấn đề.
"Không yêu vẫn có thể hôn mà." Bùi Tiểu Thập chậm rãi đáp.
Vạn Hạ Trình ừm một tiếng: "Nếu em có thể chấp nhận việc tôi ở ngoài tùy tiện hôn ai đó mà không yêu họ, thì tôi sẽ làm vậy với em."
Bùi Tiểu Thập cụp mắt, mãi lúc sau mới mở miệng: "Khi anh hôn người khác, anh có vui không... Nếu vui thì được ạ."
Vạn Hạ Trình khẽ rung chân, hơi xốc nhẹ người trên đùi lên: "Giờ lại đến lượt em quan tâm tôi có vui hay không rồi."
Bùi Tiểu Thập không kịp đề phòng, cả người bị rung lắc bèn vội vàng ôm lấy vai đối phương, sợ hãi nói: "Ngã em bây giờ." chẳng nhận ra tay của Vạn Hạ Trình lơ lửng giữ hờ đằng sau.
Cửa nhà dùng khóa vân tay hoặc mở bằng mật khẩu. Trước khi ra ngoài, người đàn ông hỏi Bùi Tiểu Thập muốn dùng vân tay hay mật khẩu. Thiếu niên chọn mật khẩu nên Vạn Hạ Trình bảo mã số là 0325.
Bùi Tiểu Thập chủ động lên tiếng: "Em biết anh dùng pass này vì thói quen chứ không phải cố ý giữ nguyên. Với lại, thay khóa cửa chắc phức tạp lắm nhỉ. Thôi thì cứ để vậy đi, em sẽ không hiểu lầm đâu."
Vốn Vạn Hạ Trình cũng không định đổi. Hắn thường mở bằng vân tay hơn bất kể đó là cửa nhà hay điện thoại. Với Bùi Tiểu Thập nói đúng, thay khóa cửa phức tạp hơn đổi mật khẩu điện thoại nhiều.
Chuyện mật khẩu này quả thực chẳng có gì đáng nói. Nếu chỉ dựa trên vài con số để suy đoán ai thích ai, ai còn lụy ai thì thật ấu trĩ. Vạn Hạ Trình không đồng tình với cách suy luận thiếu logic tới độ hời hợt như vậy.
Thay đổi là chuyện bình thường. Mọi thứ đều vận động lên xuống, lúc mạnh lúc yếu, tăng giảm theo thời gian, nhưng sẽ không bao giờ dừng lại hay đứng yên tại chỗ. Vạn vật trên đời đều thế, kể cả tình cảm.
Vì vậy, Vạn Hạ Trình không muốn cảm xúc của mình bị giản lược thành "thích" hay "không thích" một người hay vật nào đó. Đối với hắn, "quan tâm" và "không quan tâm" mới là cách diễn tả chính xác hơn nhiều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");