(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ý nghĩa của một nụ hôn là gì?
Câu hỏi này đã đôi lần thoáng qua trong đầu Vạn Hạ Trình. Từ việc lên giường đến nói lời yêu với Bùi Tiểu Thập, những điều vốn chỉ có giữa các cặp tình nhân, giờ lại dần xảy ra giữa hai người.
Ngay từ đầu, hắn không phủ nhận mình thích em ấy. Nếu cần một lý do, hắn có thể nói những nụ hôn, những lần ái ân với cậu đều mang lại khoái cảm về mặt thể xác. Hoặc khi những ai từng gặp dần trở thành người qua đường vô danh, chỉ riêng Bùi Tiểu Thập vẫn luôn là Bùi Tiểu Thập đặc biệt trong lòng hắn.
Không thể phủ nhận, Bùi Tiểu Thập thực sự khác biệt, cậu chẳng giống bất kỳ ai khác.
Dẫu thường nghĩ rằng đôi chữ "yêu" mà người đời ca tụng chỉ là lời bồng bột sinh ra trong một thoáng kích động, nhưng thiếu niên thật sự đã khiến hắn cảm nhận được thứ gọi là ái tình, khiến hắn nhận ra bản thân cũng đang, và có thể được yêu.
Giống như việc hắn thật sự thương người con trai này.
Nhiều năm về sau, bản thân đã có thể buông bỏ để tiếp tục tiến về phía trước, nhưng chưa bao giờ Vạn Hạ Trình chối bỏ sự thật này.
Vậy tình yêu là thứ gì?
Cái gọi là "yêu" dù mãnh liệt đến đâu cũng chỉ là một cảm giác chủ quan. Dù ái tình có thể biến thành sức mạnh, nhưng chữ "yêu" và chữ "mãi" lại khó lòng cùng nhau song hành.
Chia tay là chuyện hết sức bình thường của nhiều cặp đôi. Vạn Hạ Trình tự nhận bản thân chưa từng phụ Bùi Tiểu Thập, nhưng năm tháng trôi qua, hắn vẫn là hắn của ngày trước, còn thiếu niên năm ấy đã đi xa rồi.
Vì hắn, một Bùi Tiểu Thập tỏa sáng dưới ánh mặt trời đã rơi vào bóng tối. Thiếu niên da trắng thịt mềm, từng cẩn thận chăm chút bản thân để trở thành một đại minh tinh, cuối cùng lại tự rạch lên cơ thể những vết sẹo nông sâu chẳng chịt, giam mình trong góc khuất không ai nhìn thấy, lay lắt chịu đựng qua ngày.
Những điều đó giờ đây đều là sự thật mà hắn không thể làm lơ.
Năm xưa, Vạn Hạ Trình nói chia tay một cách dứt khoát, không hề do dự hay mềm lòng. Trong bọn họ chẳng ai có lỗi, chỉ là mối quan hệ này không nên tiếp tục nữa. Vì vậy, hắn quyết đoán cắt đứt duyên tình, chủ động rời đi.
Nếu có cơ hội quay ngược thời gian, liệu mọi thứ có thay đổi không?
Dù biết suy nghĩ ấy thật ngớ ngẩn, nhưng vì Bùi Tiểu Thập, hắn đã từng tự chất vấn như thế.
Mọi chuyện qua đi luôn để lại tiếc nuối. Con người thường muốn trở về quá khứ để sửa chữa sai lầm, rằng đáng lẽ mọi chuyện có thể khác đi, hoặc đưa ra những quyết định sáng suốt hơn. Song chính vì lẽ đó, họ mãi chẳng thể buông bỏ.
Hắn hiểu rõ, dù có quay ngược thời gian, mọi thứ vẫn sẽ không khác đi.
Bởi tình yêu ấy quá đỗi đẹp đẽ, dù kết thúc ra sao vẫn để lại nuối tiếc. Giờ đây, con đường Vạn Hạ Trình đi đã rất xa, khi ngoảnh lại chẳng thể thấy điểm khởi đầu nữa.
Đã qua ngần ấy thời gian, Bùi Tiểu Thập cũng nên bước ra khỏi quá khứ.
Hắn tưởng thiếu niên đã buông bỏ được, nhưng cậu ngược lại ngày càng chìm sâu vào nỗi đau đó. Mỗi bước sa lầy là một lần khẳng định quyết định năm xưa của Vạn Hạ Trình sai lầm đến mức nào.
- -----
Giao thừa năm 2022, Vạn Hạ Trình chào ngày mới bằng cơn sốt cùng cái dạ dày cồn cào vì chút rượu tối qua.
Sáng sớm, hắn nôn thốc vào bồn cầu. Nghe thấy tiếng động, Bùi Tiểu Thập lập tức chạy đến phòng ngủ, đẩy cửa phòng tắm đi thẳng vào. Vạn Hạ Trình ngoảnh lại, thấy đối phương để chân trần thì tâm trạng càng thêm bực bội, bèn đuổi cậu ra ngoài đi dép trước. Ngay khi vừa ra khỏi phòng, hắn nhanh chóng theo sau khóa cửa lại.
Nếu người này yêu hắn nhất, thì hiện tại, điều duy nhất có thể kiềm chế được cậu chính là hắn.
Quả nhiên, vừa nghe tiếng cửa sập, Bùi Tiểu Thập đã sốt ruột gõ cửa, khẩn trương hỏi: "Anh sao vậy? Có phải không khỏe không?"
Bụng không còn gì để nôn, Vạn Hạ Trình đứng rửa mặt và súc miệng trước lavabo. Nghe thấy tiếng gắng vặn tay nắm cửa, vẻ mặt hắn thoáng lạnh đi.
Với người khác thì hết mực ân cần, còn bản thân thì tùy ý giày xéo sao cũng được?
"Có phải dạ dày lại đau không? Mình uống thuốc trước nhé. Để em đun nước, anh cất thuốc ở đâu vậy?"
Khi hắn bước ra, Bùi Tiểu Thập vừa bật ấm siêu tốc. Đặt bình xuống, cậu chạy vội tới trước mặt người nọ. Tay đã kéo cánh tay đối phương nhưng ánh mắt lại lảng tránh, không dám nhìn thẳng: "Anh không khỏe ạ?... Sao nãy tự nhiên lại khóa cửa?"
"Thích thì khóa, không có tại sao."
"Không muốn em vào à..." Bùi Tiểu Thập buông tay, lí nhí giải thích: "Em cũng vừa dậy, đánh răng xong nghe thấy tiếng động nên qua xem thử..."
"Tôi đâu nói không muốn cho em vào."
Cậu ngẩng đầu, ấp úng: "Vậy tại sao lại khóa cửa?"
Hắn nhìn cậu chằm chằm: "Không phải không muốn em vào, nhưng vẫn muốn khóa cửa. Cảm giác này, em hẳn là hiểu rõ hơn ai hết. Chẳng phải chính mình từng nói không phải chuyện gì cũng cần lý do cụ thể sao?"
Giống như cách Bùi Tiểu Thập đuổi theo hắn, nhưng không nhất thiết để gặp hắn.
Đối phương lại cúi đầu: "Ừ, là em nói."
Cả đời này, Vạn Hạ Trình chưa từng chơi trò "chơi chữ" với ai nhiều như khi gặp lại Bùi Tiểu Thập. Mỗi lần nói ra những lời như vậy, hắn luôn thấy bản thân thật xa lạ.
Nếu nói Bùi Tiểu Thập đã thay đổi điều gì ở hắn, có lẽ chính là việc khiến hắn cảm thấy lạ lẫm với chính mình sau khi ở bên cậu.
"Thích" là xa lạ. "Yêu" là xa lạ, thậm chí cảm giác trái tim nứt toác một vết dài khi chia tay cũng xa lạ chẳng kém.
Ai đó lại lẩm bẩm: "Nhưng tình huống của chúng ta khác nhau..."
Em vẫn thích anh, nhưng anh không còn thích em nữa. Vì vậy, anh sẽ không bao giờ hiểu cảm giác của em. Anh chỉ thấy em là đứa ngốc nghếch, nông nổi...
Bùi Tiểu Thập lắc mạnh đầu: "Thôi, không nhắc mấy chuyện kia nữa. Em vừa xem tủ lạnh, dì giúp việc mua khá nhiều đồ ăn. Với em vừa tải Xiachufang*, từng này nguyên liệu làm được nhiều món lắm... Thế này đi, để em nấu cháo cho anh ăn trước, bữa trưa thì nghiên cứu sau."
(下厨房: Xiachuang, một ứng dụng chia sẻ công thức và đăng tải các video dạy nấu ăn nổi tiếng tại Trung Quốc.)
"Chỉ chừng đó thời gian mà em đã nghĩ ra từng ấy việc?"
"Không phải..." Má cậu phớt đỏ. "Em tải từ tối qua, còn tủ lạnh là sáng nay."
"Ừ, rất có kế hoạch." Hắn đáp, nhưng cơ thể không có khẩu vị, uống thuốc xong thì về phòng nằm nghỉ.
Không tốn nhiều thời gian để Bùi Tiểu Thập phát hiện Vạn Hạ Trình đang sốt. Vừa đặt lưng xuống giường, cậu đã vào theo, đưa tay sờ trán đối phương.
Thiếu niên ngồi xổm bên mép giường, lo đến đỏ cả mắt: "Anh bị sốt rồi..."
Người đàn ông giơ tay lên che mắt: "Thuốc giảm đau tôi uống có tác dụng hạ sốt, ngủ một giấc là khỏi thôi. Em ăn trước đi..."
Chẳng mấy chốc, người nọ đã chìm vào giấc ngủ. Bùi Tiểu Thập không nấu cháo nữa, thay vào đó cởi cúc áo để Vạn Hạ Trình hạ nhiệt. Thiếu niên bắt chước cách mẹ chăm sóc mình hồi nhỏ, lấy khăn bọc đá lau ngực rồi chườm trán cho hắn, cả một buổi sáng không ngừng đi ra đi vào.
Bất kể lần nào người đàn ông tỉnh lại đều thấy Bùi Tiểu Thập đang ngồi bên giường. Khi ngủ nông hơn, hắn không chỉ cảm nhận động tác lau người mà còn biết cậu lén hôn mình: Ban đầu là một cái hôn lên má, kế đến là trán, sau cùng là môi.
Nhưng mỗi khi hé mắt, cậu lập tức dừng lại, thu hết những động tác vụn vặt đó về rồi bày ra vẻ ngoan ngoãn dịu dàng.
Đến trưa, Vạn Hạ Trình đã hạ sốt. Hắn nhận ra từ sáng đến giờ người kia vẫn chưa ăn gì, bèn lấy điện thoại đặt đồ ăn.
Cái lợi của việc sống giữa trung tâm thành phố là khi Bùi Tiểu Thập vừa xắn tay áo, đang đối chiếu công thức nấu ăn với đồ trong tủ lạnh thì đơn hàng đã được giao tới.
Vậy là, Bùi Tiểu Thập một tay cầm nửa bắp cải, một tay mở cửa, xịt keo nhìn shipper: "?!"
Người đặt ship ra nhận hàng, tiện thể cướp luôn nửa bắp cải trong tay cậu: " Ăn trước đi, tối nấu cơm sau."
Vạn Hạ Trình order toàn các món điểm tâm Hongkong: Há cảo tôm, chim quay da giòn, chân gà hấp xì dầu, vịt quay,... Hơn mười phần đều không cay, món nào Bùi Tiểu Thập cũng ăn được.
Hai người uống thêm một ly trà chanh mát lạnh. Vạn Hạ Trình còn đặc biệt chọn cho Bùi Tiểu Thập một phần pudding sữa Shunde hai tầng và một phần pudding dừa hình thỏ con.
Trước đây khi chưa có tiền, mỗi lần đi ăn ngoài, cậu đều gọi ít nhất có thể. Họ cũng từng ăn dimsum Hongkong, nhưng khẩu phần khá nhỏ. Bùi Tiểu Thập lật tới lật lui menu tới gần rách rồi chỉ dám gọi năm món, trong đó còn có hai phần là cơm chiên và hủ tiếu xào – toàn những món chính để lấp đầy bụng.
Trên đường về, cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lần sau không gọi cánh gà hấp tàu xì nữa. Có ba cái cánh mà tận 34 đồng, tính lẻ ra còn đắt hơn một hộp cơm", còn tuyên bố sau này không bao giờ ăn dimsum nữa.
Cũng trong tối đó, thiếu niên vừa mút tay vừa khen ngon quá ngon vừa, còn nói mấy món này không cay, rất hợp với khẩu vị của mình, thậm chí còn cân nhắc tương lai sẽ chuyển đến Quảng Đông để sống.
Vạn Hạ Trình không bao giờ quên, hôm đó là sinh nhật của Bùi Tiểu Thập.
Hắn chưa từng cho cậu thứ gì tốt đẹp, chút tình cảm cỏn con dành cho cậu khi đó chẳng đáng một xu. Nếu bản thân có lỗi, thì lỗi duy nhất là đã trao chữ thương vào thời điểm bất lực nhất, khiến thiếu niên ấp ủ ảo tưởng về tương lai của cả hai, rồi đặt kỳ vọng nơi hắn.
- -----
Buổi chiều, Bùi Tiểu Thập loay hoay nghiên cứu thực đơn dựa trên những nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, cuối cùng chọn ra vài món rồi đi hỏi ý người nọ.
Dù là giao thừa, Vạn Hạ Trình vẫn không được nghỉ ngơi. Hắn dán miếng hạ sốt mà ai đó nhất quyết bắt dùng, rồi ngồi trong phòng làm việc trao đổi với khách hàng. Thiếu niên đợi bên ngoài gần nửa tiếng vẫn chưa thấy đối phương cúp máy. Sau cùng, người nọ quay lại thấy cậu ở đó mới ra hiệu cho Bùi Tiểu Thập vào trong.
Vạn Hạ Trình đang đeo tai nghe bluetooth nên không bị vướng tay, nhận lấy điện thoại Bùi Tiểu Thập đưa, nhìn thực đơn đã soạn sẵn trên ghi chú.
Hai món mặn là sườn xào chua ngọt, cá kho, ăn kèm cải ngồng luộc, măng tây trộn và canh vịt hầm kỷ tử.
Dù sống một mình với lịch trình hàng ngày bận đến mức ngày đêm đảo lộn, thường xuyên phải order đồ ăn nhưng tủ lạnh ở nhà không bao giờ để trống. Một phần vì Vạn Hạ Trình biết nấu ăn, phần vì thỉnh thoảng cần tiếp đối tác đến nhà uống rượu. Tay nghề của giám đốc Vạn khá tốt, nếu không chịu xuống bếp nấu một bữa, đối tác cũng sẵn sàng đến phá banh cả gian bếp.
Tủ lạnh vốn dĩ lúc nào cũng đầy ắp, đến dịp lễ tết thì càng phong phú hơn, nên nguyên liệu không thành vấn đề.
Vấn đề ở chỗ, Bùi Tiểu Thập trông có vẻ rất muốn tự nấu. Nếu chỉ nấu cháo hay úp mì thì không sao, nhưng mấy món đòi hỏi kỹ năng bếp núc thì Vạn Hạ Trình không thể không nghi ngờ - dù sao lúc còn yêu, đầu bếp chính trong nhà là hắn.
Thế nên, Vạn Hạ Trình dùng khẩu hình miệng nói với cậu: "Để tôi."
Bùi Tiểu Thập bướng bỉnh lắc đầu, không đợi Vạn Hạ Trình kết thúc cuộc gọi đã lăn vào bếp.
Anh ấy đang ốm, lại còn bận như vậy, sao nỡ để anh chăm mình ngược được.
Mặc dù hiếm khi vào vào bếp, nhưng lúc Vạn Hạ Trình nấu ăn, Bùi Tiểu Thập luôn đứng xem. Dẫu chưa từng nấu nhưng cũng từng thấy người khác đứng bếp*, kèm theo công thức hướng dẫn chi tiết, cậu tự tin mình có thể làm tốt.
(*Chú thích: 没吃过猪肉也见过猪跑: Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy con heo chạy, ý chỉ việc dù chưa trực tiếp làm, nhưng vẫn biết đại khái thế nào nhờ nghe qua hoặc được nhìn. Mình chỉnh lại để hợp với context đoạn văn)
Bước đầu tiên là xử lý vịt. Thịt đã được sơ chế qua, đầu bếp chỉ cần rửa sạch, chần nước sôi rồi phi thơm hành gừng, thêm nước và hầm với lửa nhỏ.
Thoạt nghe có vẻ đơn giản, nhưng chỉ riêng công đoạn xào thôi đã tiêu tốn không ít sức lực của Bùi Tiểu Thập. Lửa quá lớn hay quá nhỏ, dầu nhiều quá hay ít quá đều không được. Sau khi xào xong, cậu loay hoay nhấc chiếc chảo nặng trịch cố đổ thịt vào nồi hầm, nhưng mới làm được một nửa đã phải nghỉ đến hai ba lần.
Xong món vịt, thanh tiến độ của người chơi Tiểu Thập mới nhích thêm một chút. Ải kế là sườn xào chua ngọt. Mới cho sườn vào nồi, chưa kịp chần qua thì Vạn Hạ Trình đi vào, thông báo sắp phải ra ngoài, bảo cậu chỉ cần nấu một phần cho bản thân.
Cậu cầm muôi, ngơ ngác quay đầu lại, chưa kịp phản ứng. Vạn Hạ Trình gõ gõ cửa kính phòng bếp, lặp lại: "Phía khách hàng có việc đột xuất, tôi phải ra ngoài một lúc. Tối không ăn ở nhà."
Bùi Tiểu Thập bước lại gần hắn: "Anh... anh sắp ra ngoài?"
"Ừ."
"Đi xã giao à?"
"Coi như vậy đi."
"Giao thừa cũng phải đi sao?"
"Không tránh được. Mọi người đều biết tôi sống một mình."
"Nhưng anh đang bệnh mà! Sao lại không từ chối được... Anh bị ốm... Anh có thể bảo với họ nhà anh có người... rằng bạn anh đang ở đây với anh..." Bùi Tiểu Thập hoảng loạn chớp mắt, câu từ lộn xộn chẳng ra đâu vào đâu. "Hôm nay anh vừa nôn, lại còn sốt nữa, sao mà đi xã giao được, nên ở nhà nghỉ mới đúng!"
Vạn Hạ Trình không trả lời ngay. Hắn bước qua cậu, vào bếp vặn lửa nồi canh vịt xuống nhỏ nhất, tắt bếp chảo sườn vừa chần xong rồi ngoảnh lại, nói: "Tôi sẽ cố gắng về sớm."
"Không cho anh đi!" Bùi Tiểu Thập chặn trước cửa bếp, giọng run run. "Dù sao anh cũng không được đi..."
Hắn lại gần, chạm nhẹ vào cánh tay đối phương như trấn an: "Tôi chỉ ngồi một chút rồi về, không uống rượu."
Đàn ông ra ngoài gặp khách hàng vốn là chuyện bé cỏn con, nhưng Bùi Tiểu Thập không chấp nhận. Thấy mặt cậu tái nhợt, hơi thở dồn dập hỗn loạn, hắn rút chiếc muôi trong tay cậu, dẫn đối phương ra sofa ngoài phòng khách.
Nếu Vạn Hạ Trình chịu ở nhà chỉ vì Bùi Tiểu Thập dỗi, thì đây không phải là Vạn Hạ Trình. Nhưng từ trước đến nay, thiếu niên chưa từng cố tình gây sự hay làm khó hắn, ngay cả lần này, người đàn ông cũng không nghĩ cậu đang mè nheo.
Hắn ngồi cạnh cậu, ngả đầu tựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà. Bùi Tiểu Thập im lặng, hắn cũng chẳng mở lời.
Trời mùa đông tối nhanh. Hai người ngồi chưa được bao lâu, bóng tối đã nhanh chóng bò tới, từ từ len lỏi lên mắt cá chân rồi bao trùm cả căn phòng.
Vạn Hạ Trình đứng dậy định bật đèn, nhưng lúc này Bùi Tiểu Thập kéo cánh tay hắn. Giọng cậu khàn đặc, mang theo nỗi e sợ: "Chắc anh đang thấy em phiền lắm, phải không?"
"Đúng." Hắn xoay người, bắt lấy cổ tay đối phương, lãnh đạm nói. "Bây giờ em thực sự đã trở thành phiền phức của tôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");