(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ là một cái ôm an ủi không kéo dài quá lâu. Vạn Hạ Trình vỗ nhẹ lên gáy Bùi Tiểu Thập nhắc nhở: "Cẩn thận nước mắt nước mũi, đừng có bôi lên quần áo của tôi đấy."
Người chịu khổ sau cùng vẫn là Vạn Hạ Trình và Hứa Thục Anh. Song, suốt bao năm qua, cả hai đã quá quen với những chuyện thế này đến mức chai sạn. Vậy nên, cần an ủi nhiều nhất lại là Bùi Tiểu Thập – một người ngoài cuộc.
Không đợi cậu phản ứng, Vạn Hạ Trình đã gỡ đứa nhóc ra khỏi người.
Vạn Hạ Trình và Hứa Thục Anh nhanh chóng ổn định trở lại, nhưng với cá nhân lần đầu đối mặt với cảnh tượng vừa nãy như Bùi Tiểu Thập thì không dễ chút nào. Suốt bữa cơm, cậu cứ cúi đầu, tâm hồn treo ngược cành cây. Vạn Hạ Trình gắp đồ ăn cho bà, cũng tiện tay gắp cho cậu vài lần.
Thiếu niên cứ thơ thẩn ngẩn ngơ, mãi đến khi bị Vạn Hạ Trình gõ đũa vào bát mới giật mình hoàn hồn.
Vạn Hạ Trình mở lời: "Tết cậu có xem Gala Xuân Vãn* không?"
(Chú thích: còn được gọi là Đêm hội mùa xuân, một chương trình mừng năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, phát sóng vào đêm Giao Thừa. Tương tự như Gặp nhau cuối năm – Táo Quân của Việt Nam.)
Hồi nhỏ, thỉnh thoảng Bùi Tiểu Thập cũng xem cùng mẹ, nhưng lớn hơn thì chỉ coi bản phát lại. Thấy nhà Vạn Hạ Trình không có TV, thiếu niên trả lời là không xem.
Thực ra, trước khi Hứa Thục Anh bị mù, trong nhà vẫn có, tới khi mất thị lực mới chuyển sang nghe đài. Bà không dùng TV, Vạn Hạ Trình lại ít xem, thế là hắn đã mang bán phế liệu luôn.
"Vậy à?" Vạn Hạ Trình hỏi. "Hồi nhỏ cũng không xem hả?"
Bùi Tiểu Thập quay sang nhìn hắn: "Còn anh hồi bé thì sao?"
"Có chứ."
Bấy giờ, Hứa Thục Anh xen vào: "Bà vẫn nhớ, có một năm Xuân Vãn biểu diễn tiết mục chơi Rubik. Hạ Trình thích lắm, hôm sau còn tự đi mua một cái, lúc ấy nó mới chỉ 6, 7 tuổi thôi đó."
Mắt của Bùi Tiểu Thập sáng lên: "Wow, anh đỉnh quá... Còn biết chơi rubik nữa. Em cũng muốn học."
Hứa Thục Anh cười, nói với Bùi Tiểu Thập: "Thế để anh Vạn dạy Tiểu Thập nhé." Rồi bà quay sang: "Hạ Trình này, lát con xoay cho em xem đi."
Vạn Hạ Trình vốn hiếm khi làm những việc thế này – phối hợp để làm vui lòng người khác, nhưng hắn hiểu Hứa Thục Anh muốn hắn giúp Bùi Tiểu Thập vui lên sau chuyện vừa rồi.
Dù sao cũng tại họ mà thiếu niên mới bị kéo vào tình cảnh vừa rồi, làm vậy để dỗ một đứa nhóc bị dọa sợ không phải không được. Thế là, hắn vào phòng ngủ, lục tìm khối rubik bị vứt xó trong góc tủ.
Đã lâu không chơi nên tay Vạn Hạ Trình hơi gượng, đành từ tốn xoay vài cái để làm quen. Chỉ sau một lần thử, tốc độ của hắn đã tăng đáng kể. Bùi Tiểu Thập nhìn đến hoa cả mắt, chưa kịp hiểu gì thì người nọ đã giải xong.
Khi Vạn Hạ Trình xáo lại rồi xoay khối rubik lần hai, Bùi Tiểu Thập hoàn toàn không thể theo kịp nữa. Cậu thấy hắn chỉ cần liếc một lượt mà đã nhớ được vị trí và màu sắc của từng ô. Mỗi thao tác đều thẳng tắp, hướng đến cách giải ngắn nhất để hoàn thiện từng mặt.
Vạn Hạ Trình chẳng cần giả bộ hỏi mấy câu kiểu "Hiểu gì không" hay "Thấy rõ chưa", vì biết người mới sẽ khó lòng bắt kịp nhịp độ của mình. Hắn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng cho xong để dỗ Bùi Tiểu Thập chứ không thừa kiên nhẫn làm gia sư cho ai.
Bấy giờ, Hứa Thục Anh lên tiếng: "Để anh Vạn biểu diễn chơi bằng một tay cho con xem, nó biết làm đấy."
Vạn Hạ Trình buông khối rubik xuống, đáp cụt lủn mấy chữ "không biết", rồi tiện tay thả nốt phần huyết còn lại vào nồi, ra hiệu cho mọi người ăn tiếp.
Biết thì biết, nhưng hắn lười.
Bùi Tiểu Thập mím môi cười, thầm nghĩ Vạn Hạ Trình lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ bị ba mẹ ép khoe diễn tài lẻ trước mặt họ hàng mỗi dịp lễ Tết.
Hứa Thục Anh phì cười theo, nói với Bùi Tiểu Thập: "Anh con là vậy đó, chuyện không muốn thì đố ai bắt nó làm được."
Nhưng điều Hứa Thục Anh không thấy được là, dưới ánh nhìn mong đợi của Bùi Tiểu Thập, Vạn Hạ Trình đành xoay một lần cho cậu xem.
Ăn tối xong, bà về phòng nghỉ ngơi, còn Vạn Hạ Trình rửa bát trong bếp. Bùi Tiểu Thập rề rà lại gần, trông như có điều muốn nói nhưng mãi không thốt lên lời.
Người không nói thì ta chẳng hỏi.
Dù chưa nghe chính miệng Vạn Hạ Trình kể, Bùi Tiểu Thập không ngốc đến nỗi không biết xâu chuỗi những gì vừa xảy ra, cùng với các mối quan hệ trong sáng ngoài tối.
Gã đàn ông thiếu nợ đêm nay chính là kẻ say xỉn tới quấy phá mà Vạn Hạ Trình từng nhắc, cũng là đứa con trai bị Hứa Thục Anh từ mặt nhiều năm trước. Còn Vạn Hạ Trình lại không chung huyết thống với cả hai người.
Nghĩ đến việc ba mẹ Vạn Hạ Trình đều đã qua đời, người bà nhặt mình về nuôi nay lại bị mù, hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy... Sống mũi Bùi Tiểu Thập bỗng cay cay.
Cậu nhìn chiếc nồi đang được Vạn Hạ Trình chà rửa, lại dời mắt sang cánh tay săn chắc lộ ra khi hắn cởi áo khoác để rửa bát, lòng thầm hình dung tâm trạng của người nọ khi đánh Dương Hải Phong.
Tức giận ư, nhưng sau đó thì sao? Phải chăng là tuyệt vọng đến mức muốn cùng đồng quy vu tận?
Bùi Tiểu Thập bỗng thấy lòng mình thắt lại, cậu hiểu rằng mọi lời an ủi vào lúc này đều vô ích. Vạn Hạ Trình đã luôn chịu đựng tất cả một mình suốt bao năm qua, không phải vài câu động viên là vơi đi được.
Thanh niên cũng không thật sự cần cậu làm như vậy, nên Bùi Tiểu Thập quyết định chỉ đứng đó, im lặng ở bên hắn.
Mang theo lòng trắc ẩn đứng cạnh chưa đến 10 giây, cậu đã bị đối phương dùng cùi chỏ huých ra ngoài, phàn nàn: "Chật quá, tránh ra chút."
Bùi Tiểu Thập vẫn bàng hoàng sau vụ vừa rồi, khẩn khoản nói: "Sau này, anh đừng manh động vậy nữa."
Bên ngoài, tiếng pháo hoa vang lên rộn ràng, qua khung cửa sổ nhà bếp có thể thấy bầu trời tối đen sáng rực bởi những chùm pháo đa sắc màu.
Vạn Hạ Trình không đáp, đặt chiếc bát đã rửa sạch lên giá rồi cầm giẻ lau định ra ngoài dọn bàn. Nhưng Bùi Tiểu Thập nhất quyết đứng chắn trước mặt, vẻ mặt nhất quyết không chịu đi nếu chưa nhận được câu trả lời.
Sự lì lợm của Bùi Tiểu Thập vẫn chịu thua trước tính cách nói một là một, hai là hai của Vạn Hạ Trình. Hắn đẩy nhẹ đối phương sang một bên, ra ngoài lau bàn trước rồi mới quay lại nói chuyện.
"Cậu nghĩ tôi thật sự sẽ chặt tay hắn à?"
Bùi Tiểu Thập vẫn bướng, hừ khẽ một tiếng, đáp không biết.
Vạn Hạ Trình tiếp lời: "Đến bà còn chẳng sợ, cậu sợ gì chứ?"
Bùi Tiểu Thập sụt sịt mũi, hỏi lại: "Vậy rốt cuộc anh có định làm không?"
Vạn Hạ Trình toan kêu không, nhưng chợt ý thức được bản thân lúc đó quả thật đã hơi quá khích. Nếu không nhờ cái ôm của Bùi Tiểu Thập, có lẽ hắn thật sự đã làm những chuyện không thể cứu vãn.
Không thấy người nọ trả lời, Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, thấy Vạn Hạ Trình vẫn nhìn mình chằm chằm.
Phòng bếp quá nhỏ, cả hai đứng cạnh nhau, gần tới mức chỉ cần hơi nhón chân là có thể chạm đến môi đối phương.
Mặt Bùi Tiểu Thập đỏ lựng, nhận ra mình lại nghĩ đến chuyện muốn hôn anh ấy.
Hút chung một điếu thuốc đã giống như hôn gián tiếp. Còn bây giờ đứng gần thế này, hoàn toàn có thể hôn trực tiếp.
Bùi Tiểu Thập không hiểu sao đầu mình cứ luẩn quẩn mấy điều ấy. Nhưng thiếu niên không thể tự lừa mình dối người.
Lúc này, mình thật sự rất muốn hôn môi Vạn Hạ Trình.
Cậu chưa từng yêu đương, càng chưa hôn ai bao giờ, nhưng đã xem rất nhiều phim tình cảm cũng như nghĩ về nụ hôn. Chỉ có điều, Bùi Tiểu Thập chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ hôn một cô gái nào. Giống như khi xem Titanic, ai cũng ấn tượng với cảnh Rose lộ ngực, còn cậu chỉ thấy bình thường. Giờ thì cậu đã hiểu, đó là vì cậu thích đàn ông.
Nhận thức này khiến Bùi Tiểu Thập vội cúi đầu, lùi lại một bước. Không gian chật chội khiến lưng thiếu niên đập vào cửa: "Tóm lại, sau này anh đừng làm thế nữa... Hy sinh tương lai vì loại người đó không đáng."
Vạn Hạ Trình đáp: "Ừ, tôi biết rồi."
Dọn xong phòng bếp và phòng khách, Vạn Hạ Trình gõ cửa phòng Hứa Thục Anh.
Bà vẫn chưa ngủ. Đêm giao thừa ồn ào với đủ loại náo nhiệt bên ngoài, phải qua 12 giờ mới yên tĩnh lại. Người khiếm thị lại có tuổi như bà rất nhạy cảm với âm thanh nên càng khó vào giấc hơn. Nhưng Vạn Hạ Trình biết, bà thao thức không chỉ vì bị ồn.
Hứa Thục Anh từ lâu đã cạn tình với đứa con bất hiếu kia, có chăng sót lại chỉ là nỗi đau khôn nguôi. Cả đời này bà chưa từng hại ai, nhưng cũng chẳng nhận được phúc đức. Ông trời thật sự quá khắt khe với bà.
Vạn Hạ Trình không giỏi an ủi, Hứa Thục Anh cũng không cần ai an ủi, nên hắn chỉ ngồi lại nói chuyện phiếm cho bà bớt nghĩ ngợi, sau đó đổi sang kênh radio của đài Phương Đông mà bà thích.
Thật ra, hai bà cháu đều không thích những dịp lễ lạt như này.
Bùi Tiểu Thập ngồi thẫn thờ trên ghế sofa ở phòng khách.
Trước khi nhóm người kia đến, bầu không khí trong nhà vẫn vui vẻ. Sau khi Vạn Hạ Trình ra ngoài, cậu cùng bà chuẩn bị đồ nhúng lẩu. Thậm chí, Bùi Tiểu Thập còn kể chuyện gia đình bận đến mức không thể cùng nhau ăn bữa cơm Tất niên. Hứa Thục Anh còn cười, bảo sau này cậu hãy đến chơi thường xuyên. Ai ngờ chỉ vài phút sau, bão tố ập đến, xông vào phá hỏng bầu không khí an yên đấy.
Bùi Tiểu Thập bắt đầu lo được lo mất.
Sau chuyện tối nay, liệu cậu còn được đến nữa không? Cậu thừa nhận mình đã bị nhóm người hung tợn kia dọa sợ, nhưng vẫn thật lòng muốn quay lại nơi này.
Chỉ là, không biết bà và anh ấy có thấy bất tiện với sự có mặt của mình không?
Một lát sau, cậu thấy Vạn Hạ Trình bước ra từ phòng bà, trên tay còn cầm bao lì xì.
Hắn đưa nó cho cậu: "Bà bảo tôi đưa cho cậu cái này."
Bùi Tiểu Thập xua tay: "Em... em không dám nhận đâu."
Vạn Hạ Trình nhấc chiếc mũ len màu vàng trên đầu Bùi Tiểu Thập lên một chút, nhét một góc phong thư vào rồi nói: "Tôi chỉ là shipper thôi, cậu không nhận thì tự vào phòng trả cho bà."
Bao lì xì rủ xuống, che khuất tầm mắt của Bùi Tiểu Thập. Thấy Vạn Hạ Trình rời đi, cậu chưa kịp kéo nó xuống đã ngẩng đầu dõi theo đối phương, trông như một con cương thi mới vào nghề, trán đính một lá bùa, ngoài bước đi săn cơ bản nhất – nhìn chằm chằm "con mồi" thì chưa biết nhảy nhót thế nào.
Cuối cùng, Bùi Tiểu Thập đành nhận lì xì. Thật ra cậu chỉ thấy ngại chứ không phải không muốn nhận. Khi lén nhìn thấy tờ 100 tệ bên trong, thiếu niên vui tới mức muốn bay lên, chạy ngay đến hỏi Vạn Hạ Trình được bao nhiêu.
Vạn Hạ Trình đáp rằng từ khi lên đại học đã không còn nhận lì xì nữa.
Nghe vậy, Bùi Tiểu Thập chợt nhớ nãy mình đã kể với bà rằng đang học năm nhất. Đột nhiên, thiếu niên bị ngượng ngang: "Em cũng là sinh viên rồi mà."
Vạn Hạ Trình bật cười: "Bà bảo trông cậu không giống sinh viên, cứ tưởng là học sinh cấp 3."
"?!" Bùi Tiểu Thập chớp cơ hội, hồ hởi hỏi: "Vậy học sinh cấp 3 sau này có thể tiếp tục đến nhà anh chơi không?"
"Không." Vạn Hạ Trình thẳng thừng. "Dọn đồ rồi gọi quản gia đến đón đi."
Hồi chiều, thiếu niên có kể rằng hôm nay tài xế đã nghỉ Tết nên đích thân quản gia nhà cậu sẽ đến đón.
Nhưng Bùi Tiểu Thập chỉ nghe lọt tai chữ "Không".
Hai từ thốt ra từ miệng Vạn Hạ Trình không giống bông đùa, mà lại nhẹ nhàng, tùy ý đến lạ.
"Tại... Tại sao ạ?" Dù đã chuẩn bị tâm lý, Bùi Tiểu Thập đâu ngờ Vạn Hạ Trình sẽ thẳng thừng như vậy.
"Cậu nghĩ sao?" Vạn Hạ Trình hỏi vặn.
"Là không thể đến nhà anh, hay... về sau... cũng không được tìm anh nữa..." Lời chưa nói hết, mắt người nọ đã rưng rưng.
Vạn Hạ Trình: "..."
"Em sẽ không làm phiền anh đâu..." Bùi Tiểu Thập chảng hiểu sao mình lại đau lòng đến vậy, vội cúi đầu lau nước mắt. "Từ giờ, trước khi tới em sẽ nhắn anh biết thời gian cụ thể. Nếu anh thấy tiện thì em mới sang, hoặc anh cứ cho em biết lúc nào có thể đến cũng được..."
Nhưng Vạn Hạ Trình từng nói, nếu sợ nghe phải câu trả lời trái với kỳ vọng, thì tốt nhất đừng nên hỏi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Vạn Hạ Trình lặp lại lần nữa.
Vạn Hạ Trình thực sự không hiểu hết Bùi Tiểu Thập, không biết cậu luôn là người bị bỏ rơi, không biết cậu là đứa con ngoài giá thú không được thừa nhận. Ba ruột chẳng thật lòng yêu thương, vợ cả thì coi thường. Dù anh trai có thương tình máu mủ cũng không thể che chở cho cậu nhiều. Người duy nhất yêu thương, trân trọng sự hiện diện của Bùi Tiểu Thập trên cõi đời này, nay đã không còn nữa.
Vạn Hạ Trình chỉ biết Bùi Tiểu Thập luôn thiếu cảm giác an toàn, nhưng chẳng biết lý do thật sự.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");