Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy Vạn Hạ Trình bảo đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, Bùi Tiểu Thập bèn đổi chuyện khác:

"Em nhớ Thâm Đại khá xa nhà anh, ngày nào cũng chạy qua chạy lại hai nơi thế này có mệt lắm không?"

Vạn Hạ Trình cất điện thoại, đút tay vào túi áo rồi đi tiếp: "Nghỉ trưa ngắn quá nên không về."

Vừa rẽ vào đầu ngõ, Bùi Tiểu Thập thấy bóng một bà cụ ngồi một mình dưới tầng, phía cuối con hẻm yên tĩnh.

Sau khi mặt trời lặn, ánh đèn hành lang dưới mái vòm trở thành nguồn sáng duy nhất. Các tòa nhà san sát nhau, khiến ngõ nhỏ thêm phần ẩm thấp, tối tăm. Dây phơi quần áo giăng chằng chịt trên đầu. Thỉnh thoảng, những bộ đồ chưa kịp khô nhỏ nước xuống, phảng phất mùi ấm mốc khó chịu.

Hôm nay, Hứa Thục Anh bật đèn không phải cho bà, mà để đợi Vạn Hạ Trình trở về.

"Về rồi hả con?" Hứa Thục Anh quay về phía họ. "Còn dẫn bạn theo nữa."

"Bà siêu quá, chỉ nghe tiếng bước chân đã biết là tụi con." Bùi Tiểu Thập kinh ngạc.

Thỉnh thoảng ăn tối xong, Hứa Thục Anh sẽ xuống lầu đi dạo một vòng như hôm nay.

"Là Tiểu Thập phải không? Chân con sao rồi? Vào nhà chơi đã, bà rửa hoa quả cho hai đứa ăn." Hứa Thục Anh đáp.

Bùi Tiểu Thập híp mắt cười, quên mất Hứa Thục Anh không nhìn được: "Cảm ơn bà. Chân con đỡ nhiều rồi, ngoài đi chậm hơn bình thường một chút thì không sao ạ."

Vốn Bùi Tiểu Thập định về luôn. Vạn Hạ Trình cũng ngầm hiểu đối phương chỉ tản bộ đến dưới nhà mình rồi sẽ rời đi nên cả hai đều không đề cập gì đến chuyện ăn trái cây.

Hứa Thục Anh kể thêm: "Hôm qua Hạ Trình mua nhiều quá. Một mình bà ăn không xuể, nó thì chẳng ăn mấy."

Thấy Vạn Hạ Trình không giải thích với Hứa Thục Anh về nguồn gốc của số trái cây, cậu chợt nhận ra hắn là kiểu người không muốn thêm bất kỳ yếu tố "không cần thiết" nào vào cuộc sống của mình. Không cần làm thân với những người chỉ gặp một lần, ai tặng cũng không quan trọng, nên chẳng cần kể cặn kẽ. Nếu giữa hai điểm có một đường ngắn nhất thì không cần vòng vo tam quốc làm gì.

Các nút thắt đã được tháo gỡ, Bùi Tiểu Thập chợt hiểu ra.

Vạn Hạ Trình không nhằm vào bất kỳ ai, càng không phải cậu, mà vốn dĩ hắn là vậy.

Dù bản thân khác hẳn kiểu tính cách đó, nhưng phim ảnh đã dạy cậu rằng, cuộc sống là muôn hình vạn trạng. Mỗi người đều có nét riêng, nên cậu có thể bao dung và thích nghi với tất cả!

Những luận điểm trong vòng tròn logic đã kết nối, Bùi Tiểu Thâp – "top 1 delulu" đã tự tẩy não tới quên luôn cái chân đang băng bó. Cậu vịn lan can leo "bịch bịch bịch" phát một, nom còn nhanh nhẹn hơn cả lúc chân lành.

Đi được nửa chừng, cậu sực nhớ quên chưa đỡ bà. Nhưng nhìn lại, bà tự leo còn nhanh hơn.

Tối hôm đó, sau khi ăn trái cây, đến lúc về, Bùi Tiểu Thập cười toe toét nói với hắn: "Bây giờ chúng ta là bạn rồi nhé."

Vạn Hạ Trình lười trả lời mấy câu như này. Song thấy Bùi Tiểu Thập cứ tựa cửa nhìn mình, lần chần mãi không đi, hắn đành thuận ý đáp "Ừ, là bạn."

- -----

Từ ngày nọ, Bùi Tiểu Thập thấy mình ngầu hẳn lên – cậu có một anh bạn trai dân kỹ thuật làm ở cửa hàng linh kiện, điều mà chẳng ai xung quanh có được.Chính xác hơn: Một anh bạn, trai dân kỹ thuật.

Sau ấy, mãi tới kỳ nghỉ đông thiếu niên mới quay lại. Thỉnh thoảng, cậu vẫn gửi cho Vạn Hạ Trình vài tấm ảnh chụp ở phòng tập của trường qua QQ.

—— Kiểm tra cuối kỳ tới nơi rồi, may mà chân em sắp lành, không thì lỡ mất.

Cậu lại gửi thêm một tấm chụp từ trên xuống, dù mang giày nhưng có thể thấy chân đã tháo băng, kèm một dòng chữ "Mau chúc mừng em đi!"

Góc ảnh còn thấp thoáng vài đôi giày khác, trông như một nhóm bạn đang quây quần bên nhau.

Vạn Hạ Trình trả lời "Chúc mừng", lập tức nhận được một bức ảnh chụp nồi lẩu sôi sùng sục. Bùi Tiểu Thập kể họ vừa tập xong, đang đi Haidilao với mấy người bạn cùng phòng.

Vạn Hạ Trình chưa ăn Haidilao bao giờ, chỉ mới thử "Hải đi lao" pha kè trong phố ăn vặt.

"Không có giờ giới nghiêm à?"

Bùi Tiểu Thập đáp ngay: "Có chứ! Nhưng bọn em xin được thầy một tấm thẻ thần kỳ, muốn lẻn vào lúc nào cũng được, hì hì."

Bấy giờ đã 12 giờ đêm, Vạn Hạ Trình vừa rời khỏi phòng thí nghiệm của trường. Hắn định tham gia cuộc thi khởi nghiệp của thành phố vào học kỳ sau, đã chốt xong chủ đề với giảng viên từ 2 tháng trước. Vì chương trình học kế tiếp yêu cầu thực hành trong phòng lab khá nhiều nên từ học kỳ này, Vạn Hạ Trình đã chủ động xin hỗ trợ giáo sư và các anh chị khóa trên để làm quen dần.

Là người phụ trách chính, ngoài Khương Khải cùng phòng, hắn còn rủ thêm vài người trong lớp. Giải thưởng của cuộc thi này khá lớn, lại kèm theo cơ hội giành được văn phòng làm việc trong khu khởi nghiệp miễn phí toàn bộ chi phí điện nước lẫn mặt bằng nên ai cũng hào hứng. Trong đó, dĩ nhiên Vạn Hạ Trình là người muốn kiếm tiền nhất.

Nửa đêm không còn xe nữa. Đi taxi quá tốn kém, sáng mai lại có tiết chuyên ngành quan trọng nên Vạn Hạ Trình quyết định ở lại. Giờ này ký túc xá đã đóng cửa, hắn đành leo lên cục mát điều hòa, nhấc đôi chân dài trèo lên tầng hai một cách dễ dàng rồi đi cầu thang về phòng.

Hôm sau, Vạn Hạ Trình tự chế một thiết bị mở khóa cổng ký túc xá nhưng rồi lại tặng cho bạn cùng phòng. Vài ngày sau, vào kỳ nghỉ đông năm hai, hắn chi 500 tệ mua một chiếc xe điện cũ từ anh khóa trên.

Hóa ra, tự lái xe còn nhanh hơn đi xe buýt.

- -----

Đầu tháng 2 năm 2013, khoảng một tuần trước Tết Nguyên Đán, Vạn Hạ Trình tình cờ gặp lại Bùi Tiểu Thập ở phố ăn vặt.Hôm đó, hắn vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ cạnh một chiếc van nhỏ màu xám ở đầu phố ăn vặt. Cạnh xe van, vài người đang chuyển các dụng cụ quay phim như rãnh trượt, tấm xốp và camera xuống.

Khi hắn vừa lướt qua xe thương vụ, cửa xe mở ra. Gương mặt xinh đẹp của Bùi Tiểu Thập hiện lên dưới ánh mặt trời, bừng sáng giữa sắc xám của con phố đương mùa đông.

Vạn Hạ Trình đi được chừng 5, 6 mét thì nghe thấy có ai gọi tên mình. Nhìn vào gương chiếu hậu, hắn thấy Bùi Tiểu Thập bước ra bèn dừng xe lại.

Cậu chạy tới, trách sao Vạn Hạ Trình không trả lời tin nhắn trên QQ.

Vạn Hạ Trình giải thích rằng điện thoại bị hỏng từ tối qua, cố sửa mà không được nên giờ đi đổi cái mới.

Chính xác hơn, hắn định mua một chiếc điện thoại second-hand khác, vì cái hiện tại cũng là đồ cũ.

Bùi Tiểu Thập ầm ừ vài tiếng, rồi kể cậu đến đây để giúp một đàn anh bên khoa đạo diễn: "Anh ấy nhờ em đóng vai khách mời, chỉ có vài cảnh thôi. Mãi hôm qua mới biết sẽ quay ở khu này."

Nói đoạn, cậu mím môi trêu: "Anh thấy đây có phải là định mệnh không?~"

Vui vẻ tới mức cuối câu còn ẩn ẩn mấy dấu ngã ~

Bùi Tiểu Thập nhanh chóng nhận ra chiếc xe Vạn Hạ Trình đang lái không phải chiếc hắn từng mượn của chú Lưu: "Anh mua xe riêng rồi à?"

"Ừ, xe cũ thôi, mua lại của một anh năm cuối vừa tốt nghiệp."

"Có xe tiện nhỉ. Em cũng muốn mua một chiếc nhưng trường nhỏ quá, mua về khéo lại chẳng dùng được mấy."

Vạn Hạ Trình để ý hôm nay Bùi Tiểu Thập cũng khác mọi khi. Thiếu niên đi một đôi giày da, bên trong áo khoác lông là bộ vest chỉnh tề thay vì hoodie hay áo len. Hai người đứng khá gần nhau. Hắn thấy rõ lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt đối phương, đặc biệt là mắt và môi. Nhìn kỹ hơn, hình như mí mắt cậu nhóc dán một thứ gì mỏng dính, trong suốt như băng keo.

Gã chỉ vào đó, thắc mắc: "Cái gì vậy?"

Bùi Tiểu Thập ngơ ngác, chớp mắt hỏi lại: "Cái gì là sao? Mắt em dính gì à? Anh thổi giúp em với."

Vậy nên, Vạn Hạ Trình vươn tay, bóc nó ra khỏi mắt người đối diện.

"Á—" Bùi Tiểu Thập la lên thảm thiết, che mắt lại, giọng lạc hẳn đi. "Đây là miếng dán kích mí mà!"

Vạn Hạ Trình không biết thứ này là gì, nhưng nghe tên cũng đoán được công dụng, bèn hỏi: "Không phải mắt cậu hai mí sẵn à?"

"Đúng thế, nhưng thợ trang điểm bảo hai mắt em không cân nên mới dán thêm vào."

Khi hạ tay xuống, Vạn Hạ Trình nhớ mình chỉ chạm nhẹ thôi, vậy mà mí mắt cậu đã sưng hết lên, phía dưới còn đỏ lừ trông có vẻ rất đau.

Hắn nhận ra tuy cả hai đều là nam, nhưng Bùi Tiểu Thập chịu đau kém hơn nhiều.

"Đau lắm à?" Vạn Hạ Trình hỏi.

"Lại chả đau..." Bùi Tiểu Thập nghẹn giọng xoa mắt, mặc kệ có bị lem makeup hay không.

Đau đến vậy cơ à?

Vạn Hạ Trình chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nói: "Xin lỗi, tại tôi cả."

Nghe hắn nói vậy, dù nước mắt còn rơi lã chã, Bùi Tiểu Thập cũng bớt giận: "Không đau lắm. Với lại anh đâu cố ý, là em nhờ anh trước."

Nói rồi, cậu xua tay: "Không phải anh tính mua điện thoại sao? Mau đi đi. Tầm trưa em mới quay xong, có gì chiều sẽ ghé tiệm chơi với anh!"

Vạn Hạ Trình không rõ chỗ làm có gì thú vị, nhưng cũng không từ chối. Tiệm chú Lưu mở cửa cho mọi người, đến hay không là quyền của cậu ta. Quan trọng là, sự có mặt của Bùi Tiểu Thập cũng chẳng phiền đến ai.

Vì thế, Vạn Hạ Trình chỉ ừ à rồi nhanh chóng rời đi. Hắn xin chú Lưu off đúng 1 tiếng sáng nay để đi công việc. 

Đến cửa hàng, anh chàng chọn một chiếc Nokia màn hình màu giá 300 đồng, có thể chụp ảnh và lên mạng – tính ra khá hợp túi tiền.

Tầm 2 giờ chiều, Bùi Tiểu Thập đến tiệm. Như để bù đắp, Vạn Hạ Trình đãi cậu một ly trà sữa Đài Bắc size lớn của quán bên cạnh. Trừ chú Lưu không uống, chị Bình và Lưu Tuyền mỗi người cũng được một ly.

Quay phim xong, Bùi Tiểu Thập thay đồ và tẩy trang rồi mới tới. Cậu nhóc cứ than đau suốt, nhắm mắt nhờ Vạn Hạ Trình xem giùm. Hắn cũng nghiêm túc nhìn kỹ mi mắt của thiếu niên, quả thật trên đó vẫn còn sưng.

Vậy mà chỉ cần một cốc trà sữa đã dỗ cậu vui vẻ trở lại. Ở tiệm chưa được nửa tiếng, Bùi Tiểu Thập đã quên sạch "chuyện tốt" Vạn Hạ Trình làm hồi sáng. Cậu theo Lưu Tuyền chạy sang quán bên cạnh để trêu bé chó mà chủ quán vừa nhặt được bên đường, rồi phấn khởi chạy về kéo Vạn Hạ Trình ra xem.

Nhìn Bùi Tiểu Thập, Vạn Hạ Trình không khỏi liên tưởng đến cún con, chỉ cần ai quan tâm một chút là vẫy đuôi mừng rỡ.

Bùi Tiểu Thập rủ: "Anh xem không? Chó con dễ thương lắm đó!"

Dường như Vạn Hạ Trình cũng thấy cái đuôi bông xù của thiếu niên đang lắc lư.

Nhưng hắn thật sự không hứng thú với mấy chuyện này, bèn đáp: "Không đi."

"Ò, vậy thì thui..." Cái đuôi chuyển từ xù sang xìu...

Lưu Tuyền đã bị chị Bình túm về làm bài tập, chỉ còn mình Bùi Tiểu Thập ngồi xổm trước quán trà sữa, ngắm chó con ăn cháo trong tô inox.

"Đến xem thử đáng yêu ra sao."

Nghe thấy tiếng nói, Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, thấy Vạn Hạ Trình đã đến từ lúc nào, đang khoanh tay dựa vào tường, chăm chú nhìn cún con.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.