Từ hôm Cù Hạo rời đi, sau khi Kỷ Nhiên Tân về trường vẫn chưa gặp lại Cù Hạo. Tin nhắn tối ấy Cù Hạo nhắn cho Kỷ Nhiên Tân, cậu cũng chưa trả lời lại.
Cậu nhận ra cậu và Cù Hạo càng ngày càng xa cách rồi. Rất nhiều tình cảm đã dần trở thành ký ức lúc còn nhỏ, cảm xúc cuồng nhiệt trước kia bây giờ chỉ để lại từng dấu tích có nông có sâu, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Với lại bây giờ cậu không còn thường xuyên nhớ tới Cù Hạo nữa, đầu óc cậu toàn bộ đều là hình bóng của Tần Nghi, đối với Tần Nghi, cậu đã sinh ra một cảm giác chiếm hữu vô cùng tự nhiên, so với trước kia càng háo hức và kỳ vọng hơn.
Kỷ Nhiên Tân hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu.
"Nhìn cái bộ dạng của mày kìa!" lúc Thi Đằng đi ngang qua giường cậu, ngẩng đầu lên thốt ra một câu như vậy.
Kỷ Nhiên Tân nằm vắt vẻo trên giường, đầu tựa vào thành giường, vừa nghịch điện thoại vừa cười ngu.
Thi Đằng tò mò, đạp chân lên ghế, ló đầu qua muốn nhìn xem cậu đang nhắn tin với ai.
Kỷ Nhiên Tân lập tức xoay người nép vào vách tường, né xa Thi Đằng, khuôn mặt vẫn vương nụ cười, nói: "Mày làm gì đấy?"
Hai tay Thi Đằng nắm lấy lan can giường, nhìn cậu chằm chằm, "Mày mau thành thật khai báo, là ai?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Đâu phải việc của mày?"
Trong ký túc xá chỉ có hai người các cậu, đều hiểu rõ đối phương nên lúc nói chuyện cực kỳ thoải mái.
Thi Đằng hỏi cậu: "Vẫn là người trước kia à?"
Kỷ Nhiên Tân từng nhắc đến Cù Hạo với Thi Đằng, nhưng cũng không kể nhiều lắm, chỉ bảo là có một người như thế, thậm chí còn không nói cho Thi Đằng biết người đó là ai.
Bây giờ nghe Thi Đằng hỏi vậy, cậu chỉ cười nói: "Không phải."
Thi Đằng nhìn vẻ mặt của cậu cảm thấy rất lạ, cánh tay gác lên lan can, chân đạp vào thành ghế nhích thêm một chút, "Mày sao vậy? Thay lòng đổi dạ rồi? Cũng nhanh thật đấy."
Kỷ Nhiên Tân chỉ cười.
Thi Đằng thật sự rất tò mò, "Rốt cuộc là ai, mày cho tao xem một tí đi!" Cậu ta vừa nói xong, ghế dưới chân bật hẳn lên, cả người cả ghế đổ về cùng một hướng.
Kỷ Nhiên Tân sợ hết hồn, vội nhào tới định túm lấy cậu ta.
Đúng lúc này, vừa vặn có người đẩy cửa từ ngoài bước vào, nhìn thấy Thi Đằng cả ngươi cả ghế sắp chổng vó, bèn dùng một tay bắt lấy cánh tay của Thi Đằng, một tay chộp lấy ghế tựa.
Kỷ Nhiên Tân nhào tới mép giường, thở hắt ra nhìn Tần Nghi đỡ cánh tay Thi Đằng giúp cậu ta đứng vững lại.
Thi Đằng hoảng sợ còn chưa hoàn hồn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Nghi thì ngây ngẩn cả người.
Tần Nghi nói: "Sao mà bọn em đến cửa ký túc xá cũng không đóng vậy?"
Kỷ Nhiên Tân vội vã tụt xuống từ cái thang bên giường, nói: "Thì cũng đâu có ai khác vào đâu." Nói xong cậu hỏi Thi Đằng: "Mày không sao đấy chứ?"
Thi Đằng lúc này mới hoàn hồn, cậu ta chỉ Tần Nghi, rồi kinh ngạc nhìn Kỷ Nhiên Tân, câu hỏi định thốt ra khỏi miệng lại cảm thấy không thích hợp lắm nên đành nhịn xuống.
Kỷ Nhiên Tân ngồi xổm trên nền đất xỏ giày, còn ngước đầu lên nói với Tần Nghi: "Xong ngay đây, mình đi thôi."
Lúc này cho dù Kỷ Nhiên Tân không giải thích, Thi Đằng cũng đoán được quan hệ của bọn họ, trong lòng lập tức loạn cào cào, đây là ai chứ? Là Tần Nghi đó, sinh viên ở khu này, dù có phải tân sinh viên hay không, người không biết Tần Nghi thực sự rất ít.
Bản thân Thi Đằng thích con trai, cậu ta có thể nhìn ra Kỷ Nhiên Tân và mình là người cùng đường, thế nhưng Tần Nghi, dù thế nào đi chăng nữa cậu ta cũng không dám nghĩ tới Tần Nghi sẽ thích con trai.
Hơn nữa kiểu người như Tần Nghi, chỉ cần thích con trai thì đều dễ dàng nảy sinh hứng thú với hắn, không phân giới tính.
Thi Đằng cúi đầu nhìn Kỷ Nhiên Tân, thấy cậu đang vừa xỏ giày vừa tủm tỉm cười.
Kỷ Nhiên Tân đi giày xong, nhét điện thoại vào túi quần, nói với Tần Nghi: "Xong, mình đi ăn cơm thôi."
Tần Nghi gật đầu, rồi quay sang gật đầu với Thi Đằng như một lời tạm biệt, sau đó bước ra cửa.
Kỷ Nhiên Tân vội vàng đuổi theo, vẫn không quên quay lại vẫy vẫy tay với Thi Đằng.
Thi Đằng đợi bọn họ đi hết, nhìn cửa ký túc xá còn đang mở toang, tự nhiên thấy bực, lầm bấm mắng: "Khốn nạn!"
Tần Nghi đi rất nhanh, Kỷ Nhiên Tân chạy lon ton phía sau đuổi kịp hắn, nói: "Đi nhanh như vậy làm gì? Đây cũng không phải túc xá nữ."
Tần Nghi không đáp lại.
Kỷ Nhiên Tân khều khều tay hắn.
Kết quả Tần Nghi trở tay nắm chặt lấy tay cậu.
Kỷ Nhiên Tân vội vàng quay đầu lại nhìn, may mà trên hành lang không có ai, cậu lập tức rút tay ra, nói: "Bỏ đi, sợ người khác nhìn thấy sẽ ghen tị với em."
Tần Nghi nhìn cậu, khẽ bật cười.
Bọn họ ra ngoài trường ăn cơm, quán cá nướng nhỏ này bình thường buôn bán rất tốt, thời điểm bây giờ là lúc đông khách nhất, bà chủ bận tới mức chân không chạm đất. Nghe bọn cậu có hai người, bèn đưa tay chỉ lên lầu hai, nói trên đó còn một bàn trống.
Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi men theo cầu thang chật hẹp đi lên lầu hai.
Lầu hai yên tĩnh hơn hẳn lầu một, không gian cũng không lớn lắm, tổng cộng chỉ đặt ba cái bàn, bàn gần cầu thang có bốn người, Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu nhìn vừa vặn đều quen cả, chính là Cù Hạo và mấy người anh em của anh ta: Hà Đông, Khương Văn An, Cao Cận.
Cù Hạo vốn ngồi quay lưng với cầu thang, lúc thấy đám người Hà Đông đều nhìn về hướng sau lưng mình, bèn quay đầu lại thử xem, đập vào mắt là Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân đang một trước một sau bước đến.
Bước chân Kỷ Nhiên Tân hơi khựng lại.
Tần Nghi thậm chí còn chẳng thèm nhìn bọn họ, đi thẳng tới chiếc bàn trong góc ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân liếc mắt nhìn Tần Hạo rồi quay đầu đi, bước tới ngồi xuống đối diện Tần Nghi.