Nhiên Tâm

Chương 22




Chiều chủ nhật, lúc Kỷ Nhiên Tân ra khỏi cửa thì vướng chút việc, kết quả là đến quán bar hơi muộn, cậu vội vàng đổi quần áo rồi đi ra cửa quán đứng phát phiếu ưu đãi tiếp.

Trong thị trấn nhỏ tới lui cũng chỉ có mấy người kia, hôm nay số người bị hấp dẫn đến xem náo nhiệt rõ ràng đã ít đi nhiều so với ngày hôm qua, hơn nữa ngày mai lại là ngày làm việc, vì thế nên sau mười giờ căn bản là không mời nổi khách nào nữa.

Vì vậy khoảng 10 giờ 40 phút anh Từ đã thanh toán luôn tiền cho bọn họ, chờ Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi thay quần áo xong ra khỏi quán bar, cũng đã gần 11 giờ rồi.

Trên đường phố đã không còn thấy bóng dáng người đi bộ nào, nhưng hai người cũng không sốt ruột, chậm rãi đi về phía trước.

Kỷ Nhiên Tân đút hai tay vào túi, đụng đụng vai Tần Nghi đang đi bên cạnh.

Chờ lúc Tần Nghi xoay đầu qua nhìn cậu, cậu bèn móc từ trong túi ra một viên kẹo nói: "Anh Nghi, ăn kẹo không?"

Tần Nghi lắc đầu.

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười bóc giấy gói kẹo ra, cho viên kẹo cà phê sữa vào miệng, nói: "Vậy em ăn một mình."

Tần Nghi chẳng nói gì.

Trong miệng Kỷ Nhiên Tân ngậm kẹo, nói chuyện không rõ tiếng: "Anh Nghi, lời hôm qua anh đồng ý với em vẫn tính chứ?"

Tần Nghi liếc cậu một cái, "Cái gì?"

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười, cậu chặn trước mặt Tần Nghi, ghé sát vào hắn nói: "Anh ngửi thử đi, phải mùi anh thích không?"

Nước hoa này được Kỷ Nhiên Tân xịt trước khi ra ngoài vào buổi chiều, so với mùi hương mà Tần Nghi ngửi được ngày đó còn rõ ràng hơn.

Tần Nghi kề sát vào cần cổ của Kỷ Nhiên Tân nhẹ nhàng hít một hơi, rồi nói: "Tôi đồng ý với cậu? Chuyện gì?"

Kỷ Nhiên Tân chắp hai tay ra sau lưng, cơ thể lại rướn về phía trước, nói: "Miệng em rất ngọt, anh có muốn nếm thử không?"

Tần Nghi không đáp lại lời cậu, mà chỉ lướt qua vai cậu nhìn về phía trước.

Kỷ Nhiên Tân nghĩ rằng có người tới đây, nên xoay người lại nhìn nhưng chỉ thấy một con đường vắng vẻ, phía đằng xa vẫn có người đi đường, có điều khoảng cách quá xa, không ai nhìn rõ ai cả.

Sau đó Kỷ Nhiên Tân quay đầu lại nói với Tần Nghi: "Không sao đâu, không ai biết chúng ta hết." Nói xong, bèn vòng tay qua cổ Tần Nghi, rất nghiêm túc ghé sát vào muốn hôn lên môi hắn.

Tần Nghi xoay đầu tránh đi.

Kỷ Nhiên Tân hơi gấp, trong miệng chỉ còn dư lại một khối kẹo nhỏ, cậu cắn viên kẹo nói: "Không phải nói được rồi sao?"

Tần Nghi giơ tay lên nắm lấy tay cậu, dùng sức kéo hai cánh tay đang vòng trên cổ mình của cậu xuống.

Kỷ Nhiên Tân thất vọng nhìn Tần Nghi.

Tần Nghi kéo cánh tay của cậu xuống nhưng không buông ra, thay vào đó hắn đột nhiên bẻ quặt hai tay của cậu ra phía sau lưng, rồi dùng một tay ôm chặt lấy eo Kỷ Nhiên Tân, đẩy cả người cậu lùi ra phía sau một chút.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhiên Tân cảm nhận được thân thủ nhanh nhẹn và sức mạnh của Tần Nghi, cậu còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị đẩy dựa lên thân cây ở ven đường, ngay sau đó Tần Nghi cúi đầu xuống cắn lên bờ môi cậu.

Kẹo sữa tan ra giữa môi lưỡi của hai người, quyện chung với vị cà phê vừa đắng vừa ngọt.

Kỷ Nhiên Tân bất ngờ không kịp chuẩn bị, căn bản còn không cả kịp phản ứng lại, đã cảm nhận được đầu lưỡi mạnh mẽ của Tần Nghi đang cạy mở hàm răng cậu, có chút thô bạo mà mút lấy môi cậu.

Hai cổ tay của cậu đều bị Tần Nghi dùng tay phải đồng thời nắm lấy, không ngừng kéo xuống phía dưới, khiến cậu không thể không ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn mãnh liệt này, đầu tựa lên thân cây, bị vỏ cây thô ráp cọ đến phát đau, tư thế cả người cũng không được thoải mái, nhìn qua giống như đang phải chịu đựng đau đớn vì bị đối phương ép buộc.

Nhưng thật ra là cậu đang rất vui, cậu hưng phấn mở to hai mắt nhìn Tần Nghi, hầu kết trượt lên trượt xuống nuốt lấy nước bọt bị tràn ra, cậu nhận ra khóe mắt của Tần Nghi hơi cong cong, giống như là đang cười vậy.

Kỷ Nhiên Tân vừa đau đớn vừa vui sướng khẽ rên rỉ. Mặc dù bọn họ đã làm nhiều chuyện hơn cả mức này rồi, thế nhưng hôn môi thì đúng là mới lần đầu tiên.

Khuôn mặt của Tần Nghi lấp đầy trong mắt Kỷ Nhiên Tân, nụ hôn đã tước đi mọi xúc cảm của cậu, trong một khoảnh khắc thậm chí cậu còn không biết mình đang ở nơi đâu.

Mãi cho đến khi có một tiếng gầm giận dữ xé toạc sự yên tĩnh của con đường vào đêm khuya, Kỷ Nhiên Tân mới hoàn hồn, cậu nghe ra đó là giọng của Cù Hạo, mang theo sự phẫn nộ trước nay chưa từng có, gào lên: "Đm! Mày buông nó ra ngay cho tao!"

Tần Nghi đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng hắn không lập tức buông Kỷ Nhiên Tân ra, mà chỉ giương mắt lên nhìn.

Cù Hạo đang đứng đối diện bên kia đường, vẻ mặt tức giận đến dữ tợn, xông thẳng về phía bọn họ.

Kỷ Nhiên Tân nghe thấy tiếng bước chân của Cù Hạo, lúc này mới giãy dụa muốn Tần Nghi buông cậu ra, xoay người chặn trước mặt Tần Nghi, ngăn cản cơn tức giận ngập trời của Cù Hạo.

Cù Hạo nhìn thấy đôi môi vẫn còn hồng nhuận của Kỷ Nhiên Tân, là màu sắc đã bị chà đạp qua, máu xộc thẳng lên não, một tay kéo Kỷ Nhiên Tân ra, một tay nắm thành nắm đấm vung thẳng về phía đầu Tần Nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.