Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi đều dừng lại.
Cù Hạo bước tới, bắt lấy cánh tay của Kỷ Nhiên Tân, "Con trai của chú Tần cái gì? Chú Tần là ai?" Lúc anh ta hỏi Kỷ Nhiên Tân thì có quay đầu liếc nhìn Tần Nghi, nhận ra Tần Nghi cũng đang nhìn mình, ánh mắt có hơi dữ dằn.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh biết mà, mẹ em tái hôn với chú Tần. Nói đúng ra, bây giờ Tần Nghi mới đúng là anh em của em."
Cù Hạo nghe thấy điều này, trong lòng không hiểu sao vừa lo vừa tức, tay phải nắm chặt thành nắm đấm giơ lên.
Tần Nghi giơ tay một phát túm gọn cổ tay anh ta.
Cù Hạo quay ra nhìn Tần Nghi.
Kỷ Nhiên Tân vội nắm lấy tay của hai người tách bọn họ ra, cậu nắm lấy mu bàn tay của Tần Nghi kéo ra phía sau mình, nghiêng người chặn nửa người của Tần Nghi, nói với Cù Hạo: "Anh nói anh đi thăm mẹ em, anh còn muốn đi nữa hay không? Trước khi đi có phải muốn đánh nhau với anh trai em một trận đã đúng không?"
Giọng Cù Hạo mang theo chút tàn nhẫn, quát cậu: "Đây là anh trai của mày? Đầu óc mày có vấn đề rồi phải không?"
Kỷ Nhiên Tân bị anh ta quát cũng không vui vẻ gì, bèn cao giọng nói lại: "Thế anh cảm thấy có vấn đề gì? Chúng ta bây giờ về nhà của chú Tần, hoặc là anh không đi nữa, hoặc là anh lịch sự với chú và anh trai em một chút!"
Chiều thứ sáu, cổng trường đầy sinh viên qua qua lại lại, bọn họ cãi nhau ở chỗ này rất gây chú ý.
Cù Hạo không tiếp tục cãi nhau với cậu nữa, bởi vì anh ta nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhiên Tân thật sự tức rồi.
Tần Nghi bóp bóp tay Kỷ Nhiên Tân, nói: "Muộn chút nữa sẽ kẹt xe."
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi bình tĩnh lại, quay đầu nói với Tần Nghi: "Đi thôi," sau đó mới nhìn Cù Hạo, "Vậy rốt cuộc anh có đi hay không?"
Cù Hạo nhìn bọn họ, một lát sau mới nói: "Mẹ anh gửi ít đồ qua kêu anh mang cho dì, hơn nữa anh cũng gọi điện cho dì rồi."
Kỷ Nhiên Tân nói: "Vậy thì đi thôi."
Trên xe bus về thị trấn, Kỷ Nhiên Tân ngồi cạnh Tần Nghi, Cù Hạo chỉ có thể ngồi một mình ở hàng phía sau bọn họ.
Tần Nghi cắm tai nghe vào điện thoại, ngón tay lướt lướt trên màn hình bấm vào một bài hát, Kỷ Nhiên Tân ghé sát lại nhìn hắn, Tần Nghi bèn lấy một bên tai nghe xuống, vòng qua đằng sau đầu Kỷ Nhiên Tân, đeo lên tai cậu.
Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghe Tần Nghi nói câu gì đó, không kìm được mỉm cười.
Cù Hạo yên lặng nhìn bọn họ, rốt cuộc không thể chịu nổi nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Ngay từ đầu anh ta đã có dự cảm chẳng lành, anh ta cố gắng ngăn cản Kỷ Nhiên Tân, muốn kéo cậu lại, nhưng bây giờ mắt nhìn thấy Kỷ Nhiên Tân càng chạy càng xa mình, những dự cảm kia của anh ta dường như đang dần dần thành sự thật.
Lúc xuống xe bus, Cù Hạo cực kỳ im lặng.
Trước đó Kỷ Nhiên Tân vừa mới cãi nhau với anh ta, bây giờ thấy dáng vẻ anh ta rầu rĩ không vui lại bắt đầu cảm thấy không nỡ, bèn vừa đi vừa nói: "Lát nữa anh cũng đừng có bày ra cái vẻ mặt thối này với chú Tần."
Cù Hạo liếc nhìn cậu: "Mày cho rằng ngay cả chuyện này anh mày cũng không hiểu?" Anh ta còn định nói thêm gì đó, nhưng nhận thấy Tần Nghi còn đang ở đây, mở miệng bây giờ cũng không tiện lắm.
Trên đường về nhà, ba người cũng không nói chuyện nữa.
Mãi cho đến khi đi tới cửa nhà, Tần Phong và Thạch Mộng Lan cùng ra đón Cù Hạo, bầu không khí mới hơi dịu hơn một chút.
Cù Hạo kéo mở balo trên vai mình, móc từ bên trong ra hai túi đặc sản dưới quê, là mẹ anh ta đóng kèm lúc gửi đồ lên, đặc biệt để cho anh ta mang tặng mẹ Kỷ Nhiên Tân.
Thạch Mộng Lan nói với Tần Phong: "Cù Hạo và Tân Tân lớn lên cùng nhau, khi nhỏ mẹ của nó bận rộn không nấu cho nó ăn được, nó thường qua nhà em ăn cơm."
Cù Hạo cười nói: "Đúng đó ạ, con cũng nhớ tay nghề của dì lắm, muốn ăn cơm dì nấu."
Tần Phong vỗ vỗ vai Cù Hạo, "Vậy tối nay nhất định phải ăn nhiều chút nhé." Ông rất phấn chấn, xoay qua gọi Tần Nghi, "Tần Nghi, con đi mua mấy chai bia đi, tối nay dì nấu nhiều lắm, mọi người cùng nhau uống chút bia."
Tần Nghi mới bước từ trong phòng ra, vươn vai nói: "Được ạ."
Cù Hạo nhìn về phía cửa phòng Tần Nghi vừa mở ra, thấy bên trong đặt song song hai chiếc giường cạnh nhau, anh ta lại quay qua nhìn Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân đang nói chuyện với Tần Nghi: "Em đi cùng anh nhé?"
Tần Nghi nói: "Không cần, anh về ngay thôi."
Tần Nghi xuống siêu thị dưới lầu mua mấy chai bia, lúc quay lại, Tần Phong đang nói chuyện với Cù Hạo, Kỷ Nhiên Tân ngồi bên cạnh Cù Hạo.
Tần Phong còn nói với Kỷ Nhiên Tân: "Con nhớ quan tâm Cù Hạo cho tốt, đừng để anh con làm khách."
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười nói: "Anh ấy sẽ không làm khách đâu ạ."
Tần Nghi bước tới đặt bia trên bàn, lại vào phòng bếp lấy đồ khui nắp và cốc uống bia, lúc quay trở ra, nghe thấy Tần Phong nói với Cù Hạo: "Đêm nay ngủ lại đây đi, để Tần Nghi ngủ ở sô pha, cháu với Tân Tân ngủ ở phòng của nó."
Kỷ Nhiên Tân và Cù Hạo đồng thời ngẩng lên nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi không nói gì, động tác thành thục khui nắp bia, sau đó đưa chai bia đã khui cho Cù Hạo.
Cù Hạo nhận lấy, nói: "Sao lại không biết ngại thế được, cứ để cháu nghỉ ở khách sạn gần đây thôi ạ."
Tần Phong nói: "Không cần, nhà có sao phải đi khách sạn ngủ gì chứ, cháu ở lại chơi vài ngày, mai kêu Tần Nghi và Tân Tân dẫn cháu thăm thú công viên."
Ông nói xong, tất cả mọi người đều không lên tiếng nữa.
Một lúc sau Tần Phong ngẩng đầu lên nhìn Tần Nghi, "Nói chuyện với con đó, đã nghe rõ chưa?"
Tần Nghi kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, gật đầu nói: "Dạ."