Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi ngồi đối diện với nhau bên chiếc bàn vuông dùng bữa tối.
Đồ ăn là do mẹ Kỷ Nhiên Tân đã chuẩn bị từ trước, đều là mùi vị từ nhỏ đến lớn Kỷ Nhiên Tân quen thuộc, nhưng trong hoàn cảnh này, lúc ăn vào miệng vẫn cảm thấy có chút gì đó khác biệt.
Tần Nghi không nói gì, cúi đầu gắp đồ ăn.
Kỷ Nhiên Tân đặt đũa xuống, hơi rướn người về phía trước nói: "Em đã qua trường anh tìm anh."
Động tác của Tần Nghi hơi khựng lại.
Kỷ Nhiên Tân tiếp tục nói: "Em qua trường anh học, mới phát hiện ra chỉ cần anh không trả lời điện thoại của em, thì em căn bản không biết tìm anh ở đâu. Cũng đến phòng tự học trong trường nữa, nhưng mấy ngày liền đều không thấy anh đâu."
Tần Nghi cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cậu: "Tìm tôi làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân nhẹ giọng nói: "Anh Nghi, anh giận rồi?"
Tần Nghi nói: "Giận cái gì?"
Kỷ Nhiên Tân nói với hắn: "Em sợ anh đánh chết Cù Hạo."
Tần Nghi cũng đặt đũa xuống, "Cậu với Cù Hạo quen biết bao lâu rồi?"
Kỷ Nhiên Tân đáp: "Hơn mười năm, từ nhỏ đã quen rồi."
Tần Nghi nói: "Tại sao cậu lại thi sang bên này? Cũng không phải trường trọng điểm gì."
Kỷ Nhiên Tân nói: "Kết quả học tập của em cũng chỉ thi được trường loại này."
Tần Nghi dường như không vừa ý với đáp án này, hắn nói: "Tôi nghĩ rằng, khả năng lớn nhất chính là cậu theo Cù Hạo tới đây thì đúng hơn."
Kỷ Nhiên Tân im lặng.
Hai người cơm nước xong xuôi, Kỷ Nhiên Tân chủ động đi rửa chén bát.
Tần Nghi vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra mặc một cái áo phông rộng rãi, màu sắc của hình vẽ trên đó đã bị giặt đến hơi bạc màu.
Hắn trở về phòng mình, mở chiếc máy tính đã lâu không động tới lên chơi game một lúc.
Đợi lúc Kỷ Nhiên Tân tắm xong đi vào phòng, Tần Nghi bèn tắt máy tính, ôm chăn gối trên giường của mình lên, nói với Kỷ Nhiên Tân: "Tôi ngủ trên sô pha, buổi tối cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Sợi tóc của Kỷ Nhiên Tân vẫn còn ướt, gò má hồng hào, ngồi ở bên giường ngửa đầu lên nhìn hắn.
Lúc bọn họ ăn cơm tối xong đã muộn, Tần Nghi nằm lì trên sô pha chẳng muốn bật đèn lên, cứ chơi điện thoại trong bóng tối như vậy một lúc.
Phòng trong rất yên tĩnh, Kỷ Nhiên Tân không hề gây ra một chút tiếng động nào.
Gần 11 giờ, Tần Nghi cất điện thoại sang một bên, kéo chăn lên che nửa mặt lại, đôi mắt trông có vẻ lạnh lùng cứ mở to trong bóng tối như vậy.
Lúc màn hình điện thoại di động còn bật sáng thì phòng khách có vẻ tối đen một màu, nhưng một khi tắt đi rồi, không gian xung quanh trái lại trở nên sáng sủa hơn. Rèm cửa sổ không được kéo ra, ánh đèn đường của tiểu khu hắt vào bên trong, sắc vàng ấm áp vẽ nên đường nét của từng món đồ nội thất.
Ánh mắt Tần Nghi nhìn chằm chằm chùm đèn pha lê kiểu cũ treo trên trần nhà.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, người trong phòng xỏ dép lê, rón rén đi lại trên nền nhà, rồi đẩy cửa phòng bước ra ngoài phòng khách.
Tần Nghi nhắm mắt lại, nằm ngửa không nhúc nhích.
Tiếng bước chân đi thẳng đến bên cạnh ghế sô pha, dừng lại trước người hắn.
Một lát sau, trán của Tần Nghi cảm nhận được một chút đụng chạm mềm mại, kèm theo đó là tiếng thở khẽ khàng rơi trên tóc hắn.
Không có cách nào tiếp tục giả bộ ngủ được nữa, mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Nhiên Tân ngồi xổm ở bên cạnh ghế sô pha, một đôi mắt cũng nhiễm chút ấm áp của ánh đèn vàng, đang kề sát vào mặt hắn nhìn hắn.
Tần Nghi nhìn thẳng vào cậu.
Kỷ Nhiên Tân nhẹ giọng nói: "Anh Nghi, là em theo Cù Hạo thi tới đây, bởi vì khi đó em chưa gặp được anh."
Tần Nghi không nói gì.
Cơ thể Kỷ Nhiên Tân nghiêng về phía trước, hôn nhẹ lên gò má hắn, sau đó đến môi, giống như chuồn chuồn lướt nước, "Cù Hạo thích con gái, anh quên rồi à?"
Vẻ mặt Tần Nghi hững hờ nói: "Trước đây tôi cũng thích con gái."
Kỷ Nhiên Tân hôn cổ hắn rồi đến hầu kết, "Nhưng em thích anh."
Tần Nghi nằm ngửa, ánh mắt nhìn xuống cậu.
Kỷ Nhiên Tân vén chăn của Tần Nghi lên, kéo chiếc áo phông đã cũ của hắn lên một đoạn, để lộ phần bụng bằng phẳng với những cơ bụng rõ ràng, cậu cúi đầu hôn xuống, bắt đầu từ rốn, một đường hôn xuống lưu lại từng nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm áp.
Nhịp tim Tần Nghi hỗn loạn nhìn cậu.
Mãi đến tận khi Kỷ Nhiên Tân kéo quần ngủ cùng quần lót của hắn xuống dưới, lúc cúi đầu, Tần Nghi đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra nắm lấy cằm của Kỷ Nhiên Tân, nâng mặt cậu lên, "Không được."
Mắt và môi của Kỷ Nhiên Tân đều ửng đỏ, hơi thở của cậu có hơi loạn, bị ép buộc ngẩng đầu lên, khóe mắt ướt át nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi nói: "Tôi muốn suy nghĩ cho rõ ràng đã."
Trong mắt Kỷ Nhiên Tân hiện lên vẻ thắc mắc, mím mím môi: "Anh muốn suy nghĩ cái gì? Tối hôm ấy lúc anh hôn em, anh còn chưa suy nghĩ rõ ràng sao?"
Tần Nghi không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: "Cậu có từng ngủ với Cù Hạo chưa?"
Kỷ Nhiên Tân sững sờ, sau đó đáp lại: "Không có."
Tần Nghi nói: "Vậy nên cậu thích kiểu hẹn chịch với người lạ à, tối hôm đó nếu như người cậu gặp là một người khác, cậu vẫn có thể đúng không?"
Kỷ Nhiên Tân phát hiện ra cậu rất khó có thể trả lời câu hỏi này của Tần Nghi, ngày đó mục đích khi mới bắt đầu, chính là hẹn một người đàn ông xa lạ lên giường. Cậu im lặng một lúc, rồi hỏi: "Anh đang để ý cái này à?"
Tần Nghi "ừ" một tiếng, hắn kéo lại quần áo của mình, nói với Kỷ Nhiên Tân: "Cậu đi ngủ đi."
Kỷ Nhiên Tân nhìn hắn một cái, rồi quay đầu bước về phòng ngủ.
Chờ Kỷ Nhiên Tân rời đi, Tần Nghi nằm ngửa xuống, dùng cánh tay che khuất đôi mắt. Cảm giác như không khí xung quanh mình không đủ khiến hắn hít thở khó khăn, đầu váng vất đau.
Những lời hắn và Kỷ Nhiên Tân nói kia chắc chắn là lý do để hắn dừng lại, nhưng hơn thế, hắn đang cảm thấy sợ hãi, giống như có một bàn tay túm chặt lấy hắn kéo xuống vực sâu, nếu hắn không túm chặt tảng đá ở bên cạnh này, một khi rơi xuống, sẽ không thể bò lên được nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Nghi cứ giữ nguyên một tư thế như vậy nhưng không ngủ, sau đó hắn lại nghe được tiếng bước chân đang tới gần.
Kỷ Nhiên Tân đi tới bên cạnh ghế sô pha, nhẹ giọng nói với hắn: "Anh Nghi, em muốn ngủ bên cạnh anh."
Tần Nghi bỏ cánh tay ra, đã nhìn thấy Kỷ Nhiên Tân ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, trong đôi mắt long lanh ánh nước.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Không làm gì cả."
Tần Nghi nhìn cậu một lúc, yên lặng trở mình nằm nghiêng lại, dựa vào lưng ghế sô pha, rồi đưa tay về phía Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân nằm nghiêng trong ngực hắn đối mặt với hắn, vươn tay ôm lấy eo hắn, cùng hắn chen chúc trên ghế sô pha chật hẹp, áp sát mặt vào lồng ngực hắn, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "Anh không cần phải để ý cái gì hết, em chưa từng làm với những người đàn ông khác, anh là người đầu tiên."
Trong khoảnh khắc đó hơi thở của Tần Nghi như thắt lại, giống như bị ai bóp lấy cổ, dùng sức kéo xuống.
Hắn cố gắng vươn tay ra, nắm lấy tay vịn của sô pha, móng tay cắm sâu vào đó, áp lực trên cổ mới dần giảm bớt, hơi thở cũng bắt đầu thông thuận lại.
Kỷ Nhiên Tân nhắm mắt lại rồi nói, "Nếu đó là một người đàn ông khác, em sẽ không."