Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 82




Một lúc sau cô không thể nào ngủ được, cô quay người nhìn lại tấm rèm nhỏ che ở chỗ ra vào làm cửa lều có ánh sáng trăng mờ nhạt len lỏi vào khe hở của tấm rèm. Nhiên Nhiên đẩy nhẹ cánh tay của Thẩm Mặc ra rồi khẽ ngồi dậy.

Trong màn đêm hình ảnh một cô gái đang lén lút đi từng bước nhỏ đi ra phía ngoài, một bầu trời đầy sao lại thêm ánh trăng mờ mờ ảo ảo đang nấp sau đám mây đêm mà lấp ló như một thiếu nữ e thẹn nhìn người trước mặt.

Ánh sáng rất nhanh đã hất vào trong lều trại nhỏ được in bóng rõ dàng lên mặt đất, cô đi ra ngoài nhìn về phá những đám cây rừng phía xa xa hồ nước như đang ẩn chứ điều gì trong đó nhìn lâu cũng rất đáng sợ, cô nhẹ nhàng lấy khúc gỗ to đang lăn lóc trên thảm cỏ xanh ngồi lại trước cửa căn lều.

Những ngôi sao trên trời như ẩn ẩn được lúc sáng rực được lúc mờ đục nhưng vẫn đủ điểm để nhìn ra được khuôn mặt xinh đẹp của cô, góc được chiếu sáng góc bị che khuất đi như lại càng đậm hơn nét đẹp uốn lượn thanh cao ấy.

Đang mãi mê ngắm nhìn cảnh vật bỗng lại một cảm giác quyen thuộc ập đến, vòng tay cậu từ phía sau nhanh chóng ôm chọn lấy cơ thể cô, ôm qua hai cánh tay nhỏ của cô làm cô không thể cử động tay.

"Cậu không ng..ủ....a...ưm~"

Chưa để cô nói hết câu thì bờ môi đã bị Thẩm Mặc khống chế, khẽ nâng chiếc cằm nhỏ lên cảm giác đột nhiên ập tới bất ngờ cô đón nhận nụ hôn từ cậu, đầu lưỡi luồn lách phía trong khẽ cậy hàm răng của cô ra rồi bắt đầu tấn công vào bên trong càng lúc càng hôn sâu hơn lưỡi Thẩm Mặc khuấy điên đảo ở khoang miệng cô. Nhiên Nhiên cảm giác như mình sắp bị Thẩm Mặc hút cạn dưỡng khí, cậu hôn rất cuồng nhiệt không thể nương tình chút nào.

Người con trai trước mặt Nhiên Nhiên cứ thế mà làm càn trong khi không được sự cho phép của cô, càng ngày sự chiếm hữu của cậu hung mãnh như một con thú.

"Thẩm Mặc! Buông tôi ra"

"Cậu cứ việc la lớn lên đi để đánh thức mọi người dậy, lúc đấy...."

Nhiên Nhiên không còn nói nữa vì những lời đe dọa ấy, cậu lại nhấm nháp bờ môi như mật ngọt của cô, cô đỏ mặt khiến hai bờ má nóng hổi nhưng vì trời tối nên cậu không hề biết. Thẩm Mặc điên đảo mút lấy bờ môi mềm, còn cô hết lần này đến lần khác đều bị cậu lợi dụng. Ngực vì không có không khí nên cảm giác không thở được rồi.

Nhiên Nhiên dùng sức đánh vào bả vai cậu rồi gửi tặng lên mặt cậu một cái tát tai *bốp* khiến Thẩm Mặc có chút đau cậu phải sững người mất vài giây...thì ra từ trước tới giờ là do cậu coi thường sứ lực của cô quá rồi đấy mà.

Môi cậu khẽ buông môi cô ra kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh rất đẹp mắt với một chút sự giúp sức ánh sáng mờ ảo như mơ như hồ, cậu không cần dùng sức Thẩm Mặc đã nắm nhẹ hai tay cô cố định ra phía sau.

Thẩm Mặc hôn lên khắp khuôn mặt nhỏ bé, nơi nào cậu hôn qua đều để lại một vết tích rất sâu, tay cậu bắt đầu không thuận theo chủ nhân nữa mà luồn lách vào chiếc áo sơ mi của cô rồi đẩy cái áo ngực lên cao để lộ ra phần xuân hoa nhất.

Bàn tay to ôm vừa khít đào tiên lộng lẫy, hai tay cậu tha hồ nắn bóp còn môi cậu hôn sâu, lúc này cô cảm nhận được nguồn khoái cảm đến lạ mà thuận theo cậu và cuồng nhiệt theo. Cô bắt đầu bật lại đảo lưỡi điên cuồng, hai tay cô ôm lấy đầu người con trai phía trước.

Thẩm Mặc lấy tay cởi từng cúc áo của cô ra, chiếc áo ngực cũng đã bị cậu vứt ra xa từ khi nào, cậu hôn xuống phần cổ rồi gặp nhấm nháp như một món mồi ngon. Nhiên Nhiên hơi rùng mình nhưng cũng không kìm nén được hành động của cậu như vậy, tiếp đó miệng cậu lại xuống sâu hơn mà ngậm lấy nụ hồng liếm láp, tay còn lại cứ vậy mà đùa bỡn với bên còn lại, vo vo *** *** *** tới đỏ ửng.

Cô vội ôm đầu cậu thật chặt ấn vào ngực mình rồi lại ôm lấy lưng cậu, đang còn kịch tính bỗng mọi hành đồng đều dừng lại như pho tượng đá. Nhiên Nhiên hờ hững lay lay cậu, mồm cậu vẫn còn lưu luyến với quả đào tiên nhưng sớm phát ra những tiếng ngái ngủ rõ ràng.

Nhiên Nhiên thất vọng tràn trề đẩy cậu ra xa, không ngờ cậu lại có thể đùa bỡn như vậy được lúc này chỉ muốn đem cậu đi xử bắn nếu đây là pháp trường, cô nhìn lại vẻ mặt cậu lấp ló trong bóng tối lại rất đáng yêu không ngờ một người như cậu lại có lúc như thế này.

Cô đưa cậu vào lều rồi mình cũng nhanh đi ngủ, sao bây giờ lại hành động như vậy của cậu như làm cho cô ngủ được, ăn được...thật kì lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.