Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 3




* zing zing zing *

* zing zing zing *

Tiếng chuông đồng hồ vang lên inh ỏi điểm [ 6h:00 ] Lệ Hoa đang vệ sinh cá nhân cùng nấu bữa sáng cô không quên ngó sang kêu cô bạn của mình, bộ dạng ngủ của Nhiên Nhiên cũng cho người ta thấy mà không nhịn được cười.

" Nhiên Nhiên dậy, dậy ăn sáng để còn đi học, ôi trời con gái con nứa ngủ chẳng thể ý tứ được chút nào cả, nước miếng rớt tùm lum rồi kìa dậy đi " Lệ Hoa đang cố gắng gọi Nhiên Nhiên dậy, còn cô nằm chỏng cẳng xuống đuôi giường chân gác lên đầu giường, miệng thì há hốc nước miếng chảy xuống gối có vẻ như đang trong cơn mê ngon lành.

Nhiên Nhiên lờ mờ mở mắt ra thấy cô bạn mình đã dậy, miệng cô vẫn còn ngáy ngủ nói mơ hồ " ưm..còn sớm mà cho tớ ngủ xíu nữa "

" Cậu không đi tớ đi trước đấy nhớ đừng quên hôm nay nhóm ta còn phải làm trực nhật cậu cứ sẵn sàng tư thế bị phạt một tuần tưới hoa đi "

Nghe đến đây mắt cô sáng rực chợt nhớ ra liền lồm cồm bò dậy " tớ dậy là được chứ gì nữa " cô đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong tất thẩy, ra cùng bạn ăn sáng xong hai người cắp sách đến trường.

Vì phòng trọ cách trường học không xa nên cô và Lệ Hoa tự đi bộ được, thoáng chốc đã đến nơi.

Không lâu sau nhà trường tổ chức đề cử hội trưởng hội học sinh.Thẩm Mặc chính là người được đề người có năng khiếu nhiều nhất.

Nhiên Nhiên nghĩ thầm không biết nên ủng hộ cậu bằng cách nào nếu phải in đơn tuyên truyền thì phải cực kì tốn kém tiền tiêu vặt của cô, căn bản chi trả không nổi cô nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn phải dùng tiền tiêu vặt cả tháng mua một sấp giấy trắng cùng màu nước.

Ôm mấy thứ này Nhiên Nhiên cảm thấy thật vui vẻ cô nghĩ nhờ đơn tuyên truyền của mình mà Thẩm Mặc càng có cơ hội lên làm hội trưởng hội học sinh.

Về nhà cầm máy tính lên intenet nhìn mộ số mẫu hình thiết kế cho việc vẽ đơn tuyên truyền làm sao thu hút được mọi người ủng hộ.

Nhiên Nhiên giờ phút này cô thầm cảm ơn bố của mình vì từ lúc nhỏ ông đã bồi dưỡng cho cô có tình cảm với nghệ thuật hội họa, cho cô đi học vẽ tranh cho nên việc vẽ mấy đơn tuyên truyền này mà nói cũng không khó khăn cho lắm.

Sau hai ngày Nhiên Nhiên đã vẽ xong các tờ đơn, đến khi vừa vẽ xong cũng không thèm nghĩ ngơi mà chạy ngay tới con phố đầu hẻm để phát đơn tuyên truyền.

Thời tiết trời mùa hè nóng rát đôi má Nhiên Nhiên bị phơi đến đỏ ửng, hồ hôi nhễ nhãi lăn dài trên mặt, cô trên tay cô cầm một tệp tờ đơn dày cộm.

Hễ thấy bất cứ ai mặc đồng phục là cô lại nhét vào tay họ một tờ tuyên truyền, cô không dám phát đơn vào trong trường vì trong trường cũng có rất nhiều bạn học cũng truyền đơn kêu gọi mọi người ủng hộ Thẩm Mặc, cô không muốn Thẩm Mặc biết cho nên mới chọn vị trí ở một hẻm nhỏ cạnh trường học.

Như vậy cậu sẽ không thể thấy được, có lẽ người khác biết sẽ nói cô ngốc nhưng cô cũng không để bụng đâu, thích Thẩm Mặc là việc của cô mặc kệ cậu ấy cũng chẵng cần biết cũng không cần để ý tới, cô chỉ cần im lặng để ý cậu ấy cũng đã vui rồi.

Cuối cùng cũng đã có kết quả bình chọn mọi người đều mong chờ Thẩm Mặc sẽ trở thành hội trưởng, còn cô còn mong muốn hơn vạn lần như thế.

Hiệu trưởng đứng trên mục cầm mích rõ giọng tuyên bố to tên hội trưởng hội học sinh. Nhiên Nhiên nghe được hai chữ Thẩm Mặc nhìn vào dáng người cứng cỏi khuôn mặt trắng nõn thanh tú đột nhiên cô phát hiện Thẩm Mặc lên cấp lll đã cao chức nhiều cũng càng thêm lạnh lùng.

Thẩm Mặc đứng tư thế nghiêm đọc to lời của đảng cuối cùng nhận huy chương trên mặt tràn đầy tươi cười phía dưới sân khấu Nhiên Nhiên lần đầu nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mặc cười khuôn mặt trở nên sáng lạng như vậy cô cảm thấy sự vất vả mấy ngày nay của mình là hoàn toàn xứng đáng.

Sau khi về lớp Thẩm Mặc nói tan học nói các bạn mấy ngày nay mọi người đã vất vả truyền đơn nên muốn mời mọi người đi ăn cơm, ngay lập tức cả lớp vỗ thay hoan hô ' rầm rầm ' có rất nhiều người mừng rỡ vì có cơm ăn nhưng cũng có người chúc mừng cậu đã lên làm hội trưởng hội học sinh, các nữ sinh thì cứ quấn lấy Thẩm Mặc không thôi.

Đến khi ăn cơm mọi người ồn ào thảo luận nên ăn cái gì, còn Nhiên Nhiên thì vội lấy cặp sách chuẩn bị đi về, vào lúc đi qua bàn của Thẩm Mặc cô nhanh tay bỏ vào gầm bàn cậu một lá thư chúc mừng bên trong viết [ chúc mừng cậu là học trưởng hội học sinh, cậu là tuyệt vời nhất! ]

Cô thừa nhận mình rất nhát gan không nói thẳng với cậu ấy, nên cứ âm thầm dõi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.