Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 102




Anh tắm xong trên người quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, cơ thể ướt át nhìn vào bóng loáng lộ ra những cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện đi ra, tóc anh ướt nhũn cộng thêm phần tóc ướt dính vào khuôn mặt cực phẩm khiến cô phải quay mặt lại nhìn thật kĩ mới thôi. Người ta hay nói con trai đẹp nhất là khi vừa tăm xong quả đúng không sai.

Cô nhìn chàng trai một hồi lâu, cũng giương mặt ấy vẻ đẹp lạnh lùng cao lãnh của anh đã làm cho một cô gái nhỏ bé năm nào, đã phải lòng mà đem yêu đơn phương say đắm một người. Hồi ấy anh vừa mới chuyển trường vào lớp cô thì trái tim cô như tan chảy, nhìn thấy trong anh là một bông hoa kiêu lãnh, biết bao cô gái trong trường si mê ngây ngất, mà chính cô lại là người có thể hái nó.

Nhiên Nhiên cứ nhìn chăm chăm vào anh, nhìn anh lấy khăn lau sơ qua mái tóc ướt át của mình rồi đột nhiên trong lòng có cái gì đấy không vui, nghĩ vẩn vơ một hồi rồi cô lại nghĩ đến còn việc anh phải đi qua Mĩ để ở điều hành công việc của công ti thì bộ mặt cô liền xịu xuống.

Thẩm Mặc anh như bắt được hành động của cô liền đến bên cô đang ngồi nhìn mình, lúc này cô mới ý thức lại sự việc của hiện tại, cô như lẩn tránh anh. Anh đưa hai bàn tay ôm lấy đôi má nhỏ nhắn của cô.

"Em sao thế? sao tự nhiên bộ mặt lại đen xì lại như cái đít nồi rồi"

Cô không nói gì bộ mặt vẫn tỉnh bơ. Thẩm Mặc liền nói tiếp câu.

"Có chuyện gì nói anh nghe, đừng cố giấu trong lòng một mình"

"Em đang nghĩ về việc anh sẽ về Mĩ, anh sẽ không ở lại với em nữa" Cô càng nói bộ mặt lại càng mếu máo.

"Ngốc quá! anh sang đấy làm xong công việc chỉ vài tháng thôi rồi sẽ quay về đón em...rồi chúng ta sẽ kết hôn" Anh vừa nói vừa an ủi cô.

"Hình như mẹ anh không muốn anh quen em thì phải"

Thẩm Mặc lưỡng lự một hồi lâu rồi thơm nhẹ lên trán cô trả lời "Không có chuyện ấy đâu, từ nhỏ mẹ anh rất thương anh cho dù anh thích gì thì bà ấy đều cho hết"

Khi Thẩm Mặc vừa nói dứt câu thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên ở chỗ giường, lúc này anh lưu luyến rời khỏi cô đi đến bên giường cầm lấy chiếc điện thoại để bắt máy. Như dự đoán chính là mẹ anh gọi, anh nhìn lại cô đang ngồi ở bàn thấy cô không để ý liền bắt máy.

"Alo mẹ". truyện tiên hiệp hay

[Thẩm Mặc, mai bay sang nước Mĩ nha]

"Mẹ sao lại bay sang sớm vậy chứ?"

[Ba con bị bệnh rồi, ông ấy cần gặp con gấp! mau lên]

"Cái gì chứ, rõ dàng vừa mới vài ngày trước con hỏi thăm sức khoẻ ba ba vẫn nói đang còn khoẻ mạnh lắm mà...sao bây giờ lại!" anh vừa hốt hoảng vừa ngập ngừng nói điện thoại.

[Ba con bị đột quỵ do làm việc coogn ti suy nghĩ nhiều mệt mỏi quá, đang nằm cấp cứu...con mau sang đây đi]

"Vậy được để con thu xếp mai bay sớm, hôm nay ngày nghĩ nên chưa đi được!"

[Ừm, vậy con thu xếp đi!]

Nói xong bà liền cúp máy không một lời báo trước, anh lúc này trong lòng bồi hồi lo lắng vẻ mặt thận trọng. Cô đi đến bên an ủi anh.

"Để em thu xếp đến mai anh đi sớm!"

"Em thật sự vô tâm như vậy sao? lại có thể coi như việc ấy là bình thường"

Cô thay đổi thái độ 180° với anh, một phần muốn anh yên tâm về cô mà đi, còn một phần...một phần nữa cô cũng muốn anh sang ấy làm để xây dựng sự nghiệp cho gia đình, cho tương lai tươi sáng của anh phía trước. Cô không muốn vì cô mà anh phải ở lại nơi đây bỏ đi công việc và trọng trách của mình.

"Dù sao em cũng muốn anh xây dựng sự nghiệp của mình! em không muốn chỉ vì em mà..."

Cô dừng một lúc rồi nói "Ba anh còn đang bệnh nữa, anh mau sang ấy với ba anh! dù sai thì ba mẹ vẫn là nhất mà"

Thẩm Mặc như đang bị mắc kẹt một bên tình một bên nghĩa, làm sao để anh có thể chọn lựa đây! anh đi lại tủ lấy vài bộ quần áo, cô cũng lại phụ giúp anh thu xếp gấp đồ.

Ở một nơi khác, bà ngồi trên ghế sofa cầm ly trà lên nhâm nhi uống nhìn người đàn ông đối diện. Tất cả đồ trên người bà từ quần áo đến đồi giầy hay cả vòng đeo tay, dây chuyền đều rất sang trọng ai nhìn vào cũng biết được địa vị của bà là một người không hề tầm thường, chắc hẳn là một người có gia thế giàu mạnh. Đặt ly trà xuống bàn vang ra tiếng cạch bà nói.

"Ông thấy cách của tôi như vậy thế nào! vừa tách được con nhỏ không rõ gia thế ngèo hèn đó khỏi con trai mình. Đã thế còn khiến Thẩm Mặc về đây"

"Cách của bà quả là mưu mô" Một người đàn ông lớn tuổi nhưng khí chất ngời ngời ngồi ghế đối diện nói với giọng khàn khàn.

"Con trai chúng ta tương lai là một vị tổng tài, một vị giám đốc tài giỏi lãnh đạo cả công ti lớn cho gia đình thì vị hôn thê cũng phải đoàng hoàng mà nhất là ngang hàng với nhà chúng ta thì mới giúp gia đình đi lên"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.