Nhiệm Vụ Này Thật Sự Rất Khó

Chương 21: Mở rộng tầm mắt




Mọi người thấy Nguỵ Quốc phu nhân tức giận, lập tức thấy mềm cả chân.

Lý Vị Ương nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà, nói: “Dì, Mẫn biểu tỷ chỉ nhất thời hồ đồ thôi, không cần phải quỳ xuống nhận sai đâu.”

Vừa nói dứt lời, mọi người đều "ồ" lên.

Vị Tam tiểu thư phủ Thừa tướng này, rốt cuộc là điên rồi hay bị choáng váng...

Ngụy Quốc phu nhân tức giận: “Lôi nha đầu kia xuống, đánh một trăm trượng thật mạnh!”

Mọi người nghe xong đều sợ hãi kinh hoàng, Lý Vị Ương một nữ hài tử mảnh mai như vậy, đánh hai mươi trượng đã làm gân cốt hỏng hết máu thịt lẫn lộn rồi, nếu đánh một trăm, chắc chắn sẽ mất mạng!

Bờ môi Đại phu nhân lộ ra nụ cười thản nhiên, miệng vẫn nói: “Muội muội, thế có phải quá nặng tay không...?"

Ngụy Quốc phu nhân cáu giận không nhịn nổi: “Nha đầu kia mặt mũi bình thường ngôn từ xảo quyệt, nếu không trừng trị thật nặng khó làm tiêu tan mối hận trong lòng ta!”

Đại phu nhân lộ ra vẻ mặt khó xử, trong lòng lại cười lạnh, bà đã khuyên bảo, Nguỵ Quốc phu nhân lại cố ý muốn tính mạng của Lý Vị Ương, đến lúc đó lão gia có biết cũng đã trễ rồi!

Lập tức có người đi lên, túm lấy cánh tay của Lý Vị Ương, mạnh mẽ ấn nàng quỳ xuống đất! Những nha đầu ma ma trong viện Lý Vị Ương, nhìn thấy tình cảnh này, đều hai mặt nhìn nhau, chỉ có Bạch Chỉ bảo hộ đứng phía trước Lý Vị Ương.

Lý Vị Ương không hề hoảng hốt, ngẩng đầu nói: “Nguỵ Quốc phu nhân cũng không có quyền lực tự hành quyết trên công đường!”

Cao Mẫn tức giận đến mặt đỏ bừng, “Đồ không có giáo dưỡng! Các ngươi còn không nhanh động thủ!”

Lý Vị Ương "ồ" một tiếng: “Ta không có giáo dưỡng, ý của Mẫn biểu tỷ là gì?”

“Ý ta ngươi là đồ có cha sinh ra không có cha nuôi dưỡng!” Cao Mẫn Tức giận nói.

Lời vừa thốt ra, trong lòng Đại phu nhân kinh hoảng, nhắc nhở: “Mẫn nhi!” Đáng tiếc đã quá chậm, một giọng nói vang lên phía sau: “Cái gì gọi là có cha sinh ra không có cha nuôi dưỡng!”

Lý Vị Ương lập tức cao giọng nói: “Bái kiến phụ thân!” Cao Mẫn cùng đám người Đại phu nhân bị hành động của nàng làm cho sợ tới ngẩn người, thấy nàng mở miệng mới phản ứng được, đều quay đầu lại.

Cao Mẫn vừa nhìn thấy Lý Tiêu Nhiên, lập tức phát hoảng, nói cũng không hoàn chỉnh: “Dượng… con… con không cố ý …”

Lý Tiêu Nhiên ngồi xuống, thản nhiên nói: “Mẫn nhi biết sai ở chỗ nào sao?”

Cao Mẫn sửng sốt, dừng nửa ngày mới nói: “Con nói sai rồi, con chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút mà thôi.”

Tươi cười trên môi Lý Tiêu Nhiên hơi lạnh đi: “Ta rất sơ sót, lại phải làm phiền mẹ con Nguỵ Quốc phu nhân đến tận nhà giáo huấn nữ nhi của ta, thật sự là đã làm phiền hai người rồi.” Giọng nói của ông rất bình thường, nhưng tình cảnh này nghe xong làm người khác cũng cảm thấy kinh sợ.

Ngụy Quốc phu nhân có tôn quý, cũng chỉ là danh vọng mà thôi, ngay cả Bá Xương hầu được kế tục hiện giờ, đã là đời thứ năm, so kiểu gì cũng kém xa Lý Thừa tướng quyền cao chức trọng. Nguỵ Quốc phu nhân kiêu ngạo ngang ngược thành thói quen, lúc này đột nhiên ý thức được bản thân đã quá phận, sắc mặt trở nên rất khó coi, lại không thể phát tác ra.

Lý Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Đại phu nhân, mở miệng nói: “Phát sinh chuyện lớn như vậy, ta cũng phải ở đây. Phu nhân, bà nghĩ thế nào?”

Trong lòng Đại phu nhân biết câu vừa rồi của Cao Mẫn đã đắc tội Lý Tiêu Nhiên, lập tức cười nói: “Lão gia, chuyện này..."

Mới nói được một nửa, lão phu nhân cũng đến, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, bao gồm cả Nguỵ Quốc phu nhân vừa rồi không ai bì nổi.

Sắc mặt lão phu nhân thản nhiên, đi qua ngồi phía sau Lý Vị Ương, không biết vì sao, hành động thật nhỏ này lại làm Lý Vị Ương cảm thấy an tâm hơn, đây là sự ủng hộ không cần nói ra của tổ mẫu cho bản thân mình.

Ánh mắt của Nguỵ Quốc phu nhân híp lại: “Đã đến hết rồi, vậy cũng tốt, xin lão phu nhân cùng Lý Thừa tướng cho con ta một lời công đạo!”

Lý Tiêu Nhiên nhíu mày: “Công đạo?”

Đại phu nhân vốn dĩ nghe theo lời Hán Hoa nên cũng không ra tay với Lý Vị Ương, nhưng không ngờ hôm nay lại nghe nha hoàn nói con nhỏ này dám đánh cháu trai của mình, bà vừa nghi ngờ vừa tức giận, lập tức thông báo cho muội muội qua phủ, ấn theo tính cách của Ngụy Quốc phu nhân, Lý Vị Ương chắc chắn sẽ ăn trái đắng, không ngờ, chưa kịp thấy trò hay thì lão gia và Lão phu nhân đã tới. Trong lòng tiếc nuối, nhưng bên ngoài bà vẫn tỏ ra vẻ mặt bình thường: “Haiz, Vị Ương, hiện tại mẫu thân cũng không thể thay con che lấp được nữa, người đâu, nâng biểu thiếu gia lên.”

Chỉ chốc lát sau, Cao Tiến bị người nâng lên, toàn thân đều là vết thương, mặt sưng, miệng ô ô, bởi vì mấy cái răng bị đánh gãy, cho nên nói không ra lời. Nguỵ Quốc phu nhân vừa thấy, đau lòng vô cùng, giọng nói nghiêm khắc: “Thu Tử, nói chân tướng mọi việc một lần nữa!”

Thu Tử lập tức nói: “Thiếu gia hẹn gặp Tam tiểu thư, nô tài đứng bên có nghe thấy, Tam tiểu thư muốn thiếu gia đem kiệu tám người nâng đưa Tam tiểu thư về phủ Bá Xương hầu, thiếu gia nói chuyện này phải nghe theo lời cha mẹ, không chịu đáp ứng, Tam tiểu thư tức giận, bảo người Tam tiểu thư dẫn tới đánh thiếu gia…”

Lý Tiêu Nhiên nghe xong, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lý Vị Ương, thấy sắc mặt Vị Ương bình tĩnh, tựa như một khối ngọc lạnh bị trầm trong nước, trong lòng nghi hoặc, chuyện lần này, liên quan đến danh dự khuê phòng của Vị Ương, thanh danh của Lý gia, chuyện quan trọng như vậy, nhìn biểu cảm này, lại điềm tĩnh, không hề bối rối.

Đại phu nhân thở dài, bộ dáng tiếc hận: “Nếu nói như vậy, vốn là chuyện nam nữ hoan ái, lại hồn nhiên quên mất thân phận của nhau, cho nên mới phạm phải lỗi sai ngập trời này, Vị Ương, con làm mẫu thân quá thất vọng rồi.”

Ngụy Quốc phu nhân cười lạnh nói: “Nó hạ lệnh đánh con ta, nhiều ánh mắt chứng kiến như vậy… Lý Vị Ương, bằng chứng rành rành, hết đường chối cãi, ngươi ngoan ngoãn nhận tội đi…”

Lão phu nhân không vui khi thấy bộ dáng làm mưa làm gió của Nguỵ Quốc phu nhân, chậm rãi nói: “Ta mặc kệ người khác nhìn thấy cái gì, Vị Ương, con nói đi.”

Lý Vị Ương bước lên vài bước, đôi mắt đen như nước sơn, lấp lánh toả sáng: “Đó là chuyện giả dối, ta mới trở về được hai tháng, không quen biết biểu ca, làm sao đã biến thành hẹn hò? Nếu thật sự là hẹn hò, ta lại dẫn theo một sân đầy người, ta vụng về như thế sao?”

Lý Tiêu Nhiên thấy nàng nói có lý, nhíu mày, lại nghe thấy giọng nói của Hán Hoa, “Nói Tam muội hẹn hò với biểu ca, chuyện như vậy, đừng nói ta không tin, phụ thân sẽ không tin, lão phu nhân càng không tin!” 

Nàng nhíu mày, nghiêm túc nhìn lão Lý: “Nhưng mà, biểu ca và Tam muội không thù không oán, sao phải oan uổng Tam muội? Phụ thân, người nhìn thấy biểu ca lớn lên, tuy rằng biểu ca có chút hồ nháo, nhưng cũng không có lá gan lớn thế này.”

Tuỳ tiện oan uổng danh dự khuê phòng của một thiên kim tiểu thư, chính là chuyện lớn, Cao Tiến có lá gan này sao? Mày của Lý Tiêu Nhiên nhíu lại thật chặt.

Hán Hoa quay mặt, đối diện nhìn thẳng vào mắt Lý Vị Ương nói: “Tam muội, không biết, muội có thể giải thích nghi hoặc này cho tỷ biết không?”

Lý Vị Ương chợt nhíu mày, nở nụ cười: “Đại tỷ không phải không thù không oán với muội sao? Sao lại oan uổng muội như thế?”

“Tỷ...oan uổng muội lúc nào?” Hán Hoa nhẹ nhàng nói.

“Nếu không phải tỷ cho người mời biểu ca Cao Tiến, biểu ca tự mình biết đường đi đến hậu hoa viên hẻo lánh sao?”

“Vậy, đường đến hậu hoa viên chỉ có tỷ biết sao?" Hán Hoa lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói.

Đôi mắt Lý Vị Ương híp lại, ánh mắt sắc bén như dao, “Ồ, hôn sự Đại tỷ chậm chạp chưa định, tỷ lại đang ở tuổi thanh xuân mơn mởn, cô đơn khó chịu cũng là chuyện thường tình…”

Vẻ mặt nàng trấn định, cộng thêm giọng điệu kỳ quái, lại có ba phần trào phúng, Hán Hoa tỏ vẻ thán phục nhìn Lý Vị Ương:

"Không ngờ một cô nương mới mười ba tuổi như muội lại biết cảm giác của một cô nương tới tuổi thanh xuân sẽ khó nhịn. Tỷ thật sự phải nhìn muội muội bằng con mắt khác rồi."

Lý Vị Ương hơi nhíu mày, phất phất tờ giấy trong tay: “Đại tỷ, tỷ xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.