Nhị Tiến Chế

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 17

"Lần sau tôi sẽ làm bánh gạo sốt sườn." Hắn chân thành trả lời Lan Tri, "Nhất định tôi phải làm cho anh ăn thử."

Hàn Kính vẫn còn không tự biết, thấy tay anh siết lại, hắn còn vui tươi hớn hở giả giọng trêu ghẹo: "Gái nhà lành nào đây, còn thẹn thùng nữa~"

"Tôi muộn rồi." Lan Tri lạnh lùng nói.

Hàn Kính giờ mới nhận ra anh hoàn toàn không hề có hứng thú, không khỏi ngạc nhiên: "Anh nghiêm túc chứ?"

Lan Tri lười đáp, ngả người lên lưng dựa của ghế nhìn Hàn Kính, ra lệnh: "Phiền cậu leo xuống khỏi người tôi."

Lửa dục của Hàn Kính đã sôi đến đỉnh điểm, giờ bị ngừng như thế sao hắn cam lòng. Hắn mặt dày không chịu buông Lan Tri, chỉ vào bờ ngực trần hỏi vặn lại: "Anh không có hứng thú sao lại đi khiêu khích tôi?"

"Tôi chỉ ghi số điện thoại thôi." Lan Tri nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Kính.

Trong lòng Hàn Kính lập tức hiện lên vô số chữ "đcm" bay vòng quanh. "Cái lề gì thốn?" Hắn không nhịn được buông ra một câu chửi tục, chỉ vào núm vú bị vẽ số 6, oán trách: "Anh gọi cái này mà "chỉ" ghi số điện thoại hay sao? Con mẹ nó nó thằng nào bình thường mà ghi số điện thoại cho người khác như thế này không?"

Lan Tri không thèm quan tâm hắn nói, anh giơ cổ tay xem đồng hồ, có chút mất kiên nhẫn: "Cậu nhất quyết không xuống khỏi người tôi à!"

Hạ thân Hàn Kính trướng đến phát đau, hôm nay lại mặc quần jean bó sát, khiến cho hắn khó chịu cực kì. Hắn mặc kệ lời yêu cầu của Lan Tri, cạ dương v*t lên bụng dưới anh, cánh tay cũng không biết xấu hổ lần mò cởi quần áo: "Anh ghi số điện thoại có tâm như thế, hôm nay tôi không đè anh ra làm thêm lần nữa tôi còn coi là đàn ông sao?"

Hắn ỷ mình cũng gần gũi với anh mấy lần, chưa kể hôm nay anh lại đội mưa lái xe tìm hắn, ắt hẳn trong lòng anh hắn cũng có chỗ đứng, nên lá gan trở nên to hơn, ngang nhiên sờ tới sờ lui, còn thuận tiện tự cởi quần mình.

dương v*t cứng ngắc nãy giờ không thể chờ được nữa, sôi nổi nhô đầu ra. Hàn Kính bị quần jean chật chội đè nén, giờ mới nhẹ nhõm thở phào một cái.

Bất ngờ Lan Tri vươn tay cách lớp quần lót bóp chặt lấy hạ thể hắn.

Hàn Kính vừa thở phào lập tức đau đến toàn thân run rẩy. Hắn hét lớn: "Thầy Lan, anh làm gì vậy? Mau buông ra! Ahh... sắp đứt mất..."

"Leo xuống khỏi người tôi!" Lan Tri lần nữa lạnh lùng lập lại.

Hàn Kính bị Lan Tri nắm điểm chí mạng, đành phải ngoan ngoãn leo xuống.

Lan Tri buông tay, đứng lên khỏi ghế, sửa sang lại quần áo một chút, mặc kệ Hàn Kính đang nhăn nhó bụm lấy đũng quần của mình, hướng thẳng ra cửa.

Lúc đi ngang qua Hàn Kính, anh nghiêng đầu như có như không liếc qua bờ ngực Hàn Kính ghi số điện thoại của mình.

"Cảm ơn cậu về cái áo sơ mi." Trên mặt anh vẫn nguyên vẹn vẻ lạnh lùng khi nãy, nhưng câu nói có phần lịch sự hơn: "Khi nào rảnh nhớ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đem áo sang trả cậu."

Nói xong anh tiến thẳng đến cửa ra vào.

Hàn Kính vốn định hào phóng nói: "áo sơ mi không cần trả lại, tôi còn nợ anh 51 tệ đây này, cái áo cũng không đắt coi như huề nhau đi." Nhưng hắn cũng kịp thời nghĩ lại, nói như thế chẳng phải sau này sẽ không còn lý do gì để gọi cho anh nữa sao, nên ngậm miệng không nói, chỉ gật đầu "Ừ" một tiếng.

Lan Tri đã ra đến cửa, một tay đặt lên nắm cửa, tay còn lại thong thả đút vào túi quần, quay đầu lại nhìn Hàn Kính. Bên ngoài trời đã sập tối, ánh đèn dây tóc tù mù ngoài hành lang hắt lên khuôn mặt anh tranh tối tranh sáng. Nhưng cho dù có tối hay sáng như ban ngày, cảm xúc thật sự của anh vẫn luôn bị che khuất, không bao giờ có thể nhìn rõ được.

"Mì vừa rồi ăn rất ngon." Anh nói, giọng điệu bình thản lạ kì đến không thể nhận ra cảm xúc, nhưng Hàn Kính lại có thể cảm nhận được, là anh đang vui.

"Lần sau tôi sẽ làm bánh gạo sốt sườn." Hắn chân thành trả lời Lan Tri, "Nhất định tôi phải làm cho anh ăn thử."

Lan Tri lặng lẽ cười mỉm một cái. Anh cũng không nói gì thêm, quay người đóng cửa, cứ vậy rời đi.

(Băng sơn mỹ nhơn vừa cười mỉm ôn nhu kìa mấy mẹ, đỡ toy..)

Lan Tri vừa đi Hàn Kính liền lập tức chạy vào nhà vệ sinh. Hắn xối nước ào ào mấy cái rồi leo lên bồn cầu ngồi. Lan Tri đúng là chẳng có trách nhiệm, cho hắn ngửi mùi thịt mà không cho ăn. Hàn Kính vừa tức giận nghiến răng ken két vừa quay tay, đầu nghĩ 7749 cách để làm chết Lan Tri đến khi anh xin tha mới thôi. Nhưng Hàn Kính nào có cái gan làm thật, chỉ dám tưởng tượng để nhanh ra.

Lúc vừa bắn ra, đang cầm khăn giấy lau lau chùi chùi, bỗng Hàn Kính nghe thấy tiếng mở khoá cửa lách cách. Gã bán đĩa CD về rồi!

Hàn Kính cuống cuồng lau lấy lau để cho xong, cửa nhà vệ sinh cũng không kịp khép lại, vội vàng đứng dậy kéo quần, thảy giấy lau vào bồn cầu dội nước, sau đó vội vàng mặc áo lại, cài nút che khuất phần ngực được Lan tri viết số lên khi nãy.

"Sao về sớm thế?" Hắn giả bộ chưa có gì xảy ra, thong dong từ nhà vệ sinh ra, "Hôm nay không đi bán à?"

"Không thấy đang mưa to sấp mặt đấy à?" Gã đàn ông oán hờn một câu, lại xoay người đi sắp xếp mấy đĩa CD cho ngay ngắn.

Hàn Kính đánh mắt sang, thấy trên bàn còn để cái nồi, hai đôi đũa cùng cái áo somi đã hỏng của Lan Tri, hắn chật vật thừa dịp gã bán CD không chú ý, lén lút dọn sạch áo và đũa vào thùng rác, sau đó giả bộ như siêng năng lắm, cầm túi rác ra ngoài đi đổ.

Lúc trở vào, Hàn Kính đã thấy gã bán CD đã mở máy tính tự xem bộ phim mới bán chạy nhất của gã. Gã còn nhiệt tình mời Hàn Kính. "Cục Gạch cậu ưng bộ nào thì cứ thoải mái lấy xem."

Hàn Kính gật đầu cho có lệ rồi cầm vội lấy điện thoại vừa khởi động lại được, chui vào trong giường lén lút vạch áo lên chuẩn bị ghi lại số điện thoại của nam thần vào máy. Nhưng vừa giở áo lên hắn lập tức mắng một câu: "Con mẹ nó!"

Khi nãy quay tay mồ hôi ra nhiều, cộng thêm còn chạy đi ném rác, làm cho số điện thoại quý giá Lan Tri ghi cho hắn đã bị lem mất. Ngực trái giờ chỉ còn lại một mảng mực loang lổ, không còn nhìn ra số gì. Lúc Lan Tri ghi hắn bị anh khiêu khích, nên cũng không chú ý anh đã viết những gì. số duy nhất hắn nhớ là số 6 cuối. Nhưng biết mỗi số cuối thì cũng có khác gì không biết đâu cơ chứ!

Hàn Kính nhìn vết mực trên ngực, khóc không ra nước mắt.

Kỳ thật hắn tiếp xúc với Lan Tri nhiều như vậy, có thể hỏi anh số điện thoại bất cứ lúc nào, nhưng hắn một lần cũng không dám hỏi. Cuối cùng vẫn là Lan Tri chủ động cho hắn số điện thoại. Nhưng còn chưa kịp lưu lại đã bị trôi mất. Đúng là hắn chẳng làm được việc gì ra hồn. Giờ muốn liên lạc lại với Lan Tri chỉ còn một cách duy nhất là mặt dày chạy đến đại học Z thôi.

Hàn Kính ủ rũ nằm vật xuống giường, cả người như bị ai đánh đến knock-out, không gượng dậy nổi.

Mơ mơ màng màng hắn lại đột nhiên nhớ đến cú điện thoại lúc choạng vạng chiều trong xe kia. Số Chu Thành lưu trong máy Lan Tri là BF (boyfriend).

Tại sao lại gọi lão già cầm thú vô sỉ đó là bạn trai, vậy chẳng lẽ hắn chỉ là người thứ ba?

Nhưng Hàn Kính vẫn không dám tưởng tượng hắn là bạn trai Lan Tri, hắn nào so được với tên Chu Thành quyền thế hơn hắn gấp mấy chục lần kia!

Hàn Kính ngẫm nghĩ lung tung, vừa nãy lại còn bắn 2 lần trong thời gian ngắn, rất nhanh đã mỏi mệt mà thiếp đi.

oOo

Hàn Kính ngủ một giấc thẳng đến trưa thứ hai. Hắn sẽ còn ngủ tiếp nếu như không bị điện thoại của Quách Kiệt đánh thức dậy.

"Cục Gạch, còn hỏi tìm làm gì! Anh em tụi tao ở nhà hàng chỗ đường L đông đủ chờ mày nè. Ghé qua chơi."

Hàn Kính sờ sờ tay lên túi rồi từ chối: "Tôi vừa bị sa thải nên không có tiền, ăn nhà hàng chi không nổi."

"À à, không cần quan tâm!" Quách Kiệt đầu dây bên kia có vẻ đang có chuyện gì vui lắm, "Tao mời mày mà!"

Hàn Kính rất nhanh chạy tới nhà hàng. Quách Kiệt đã kịp gọi ra một bàn ê hề đầy thịt cá. Cả bọn nâng ly ba lần rượu (ý là 1-2-3-dzo 3 lần á), Quách Kiệt mới kín đáo dúi cho hắn một cái bao da.

Hàn Kính mở bao ra xem, lập tức xanh mặt. Bên trong bao là một xấp dày tờ Mao đỏ(*)

(Mao đỏ là tờ 100 tệ á, tiền in mặt Mao Trạch Đông mà chỉ có tờ 100 là màu đỏ hoy)

Hàn Kính chật vật kéo bao da lên, nhìn quanh quất xung quanh rồi cẩn thận hỏi Quách Kiệt: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Tiền giả à?"

"Không, thật đó, tao vừa rút ngân hàng ra xong."

Hàn Kính nghĩ một lúc rồi đem bao da nhét lại vào tay Quách Kiệt: "Chuyện giết người phóng hoả tôi không làm được đâu. Anh tìm người khác đi!"

Quách Kiệt cười lớn, vỗ vai Hàn Kính: "Mày làm bảo vệ đại học Z đã là giúp tao hoàn thành công việc rồi. Mấy anh em có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Chỗ này là phần của mày, tổng cộng năm vạn tệ (*)."

(*) Khoảng 167 triệu VND

Hàn Kính khoanh tay: "Tôi thay anh làm chuyện gì cơ chứ?"

Quách Kiệt vẫn cười hắc hắc, không chịu nói rõ, chỉ bảo: "Dù gì cũng không phải chuyện xấu. Hơn nữa bọn chúng cũng không dám tố giác, chúng ta nắm trong tay bằng chứng uy hiếp bọn hắn mà!" Gã hớp một ngụm rượu, lại nói: "Cho dù sau này có gặp chuyện gì, thì cũng chẳng sao, chẳng liên quan gì đến mày đâu."

Quách Kiệt nhất định không chịu nói, Hàn Kính chỉ còn biết tự đặt tay lên ngực tự hỏi lòng xem có đã làm chuyện gì bất chính chưa, khi xác định hắn không hay ra việc gì áy náy lương tâm, cũng thả lỏng tâm tình. Hơn nữa tự nhiên có đến năm vạn tệ, của từ trên trời rớt xuống, mừng còn chưa hết nữa là!

Hàn Kính có tiền, việc đầu tiên muốn làm chính xác là muốn báo danh tham gia lớp luyện thi đại học. Hắn luôn muốn thi đại học, chỉ là cơm áo gạo tiền không cho hắn đi. Hôm nay đã sắp hết tháng 11 rồi, tức là chỉ còn 8 tháng nữa sẽ đến kì thi, thời gian thật sự rất gấp rút.

Hắn hỏi thăm một chút, hắn biết được lớp luyện thi đại học do đại học Z mở nổi tiếng nhất cả thành phố A, tỉ lệ đậu đại học là 100%, đương nhiên giá so với những chỗ khác cũng cao hơn rất nhiều.

Nhưng Hàn Kính giờ đã có tiền rồi, nên cũng không quan trọng lắm. Hắn tìm đến lò luyện thi của đại học Z, tìm người quản lý hỏi chuyện đăng ký ghi danh và xếp lớp.

"Học phí không thành vấn đề, tôi có thể thanh toán được, ứng trước hai tháng cũng được, chỉ cần anh cho tôi thi xếp lớp."

"Có thể thì có thể." Người phụ trách đẩy kính mắt: "Nhưng vì đảm bảo chất lượng giảng dạy, trường luyện thi của chúng tôi chỉ nhận thí sinh đạt đủ điểm vào trường cao đẳng hệ hai của năm nay. Mời cậu nộp thành tích điểm thi năm nay của cậu cùng với hộ khẩu thường trú."

Hàn Kính lập tức im lặng.

"Năm nay tôi không thi Đại học." Hàn Kính vẫn cố vớt vát. "Tôi nộp điểm thi tốt nghiệp cấp ba được không?"

Người phụ trách rất lịch sự mời hắn ra khỏi phòng.

Hàn kính đành phải lui về phương án hai, đến đăng ký vào lớp luyện thi của đại học W cách đó không xa. Sau đó hắn nhanh chóng thuê một phòng trọ nhỏ gần chỗ luyện thi.

Đêm đó hắn trong phòng trọ mới đếm chỗ tiền Quách Kiệt cho còn lại trong bao da. Có lẽ sẽ đủ sử dụng cho đến khi thi đại học. Hắn cũng không có nhu cầu tiêu tiền nhiều, có thể yên ổn học hành rồi thi Đại học, như vậy là đã đủ rồi. Con người cũng có lúc dễ dàng thoả mãn đến bất ngờ.

Trời cho hắn một cơ hội, hắn phải nắm bắt lấy cố gắng học tập.

Nếu như có thể đậu đại học Z thì tốt rồi. Nhưng đại học Z là đại học tốt nhất thành phố này, cái học thức còm cõi của hắn mà thi đậu được vào thì có hơi quá hoang tưởng rồi.

Nhưng có mục tiêu phấn đấu cũng tốt mà, đại học Z, à không, thầy giáo Lan nam thần chính là mục tiêu phấn đấu của hắn!

Hàn Kính nghĩ đến Lan Tri, lại nghĩ đến số điện thoại bị mồ hôi trôi đi hết kia, lòng lại phiền muộn. Hắn mở lịch ra xem, hôm nay thứ ba. Hắn còn nhớ rõ thứ tư chiều tối Lan Tri có tiết về tài chính toán học cho các khoa ngành của trường. Lúc trước Hàn Kính lén lút đi nghe, kết quả bị Lan Tri gọi bắt trả lời câu hỏi, thật mất mặt.

Nhưng Hàn Kính nghĩ mặt hắn cũng đủ dày lắm rồi, huống hồ Lan tri lại là tuýp người lạnh như băng, da mặt không dày sao sấn tới được. (aka đập chai ko bằng chai mặt á =]]] ]

Ngày hôm sau Hàn Kính liền tham gia lớp ôn thi. Học suốt một ngày, thời gian trôi qua rất nhanh chóng, thoáng cái đã đến xế chiều.

Hắn muốn chủ động tìm Lan tri, bèn cõng balo, cầm áo khoác kéo sụp mũ, giả bộ như là sinh viên trà trộn vào đại học Z.

Hôm nay thật kỳ lạ, phòng hội trường bậc thang Lan Tri dạy hôm nay chật kín người, sinh viên đều tới đông đủ, Hàn Kính vất vả một hồi mới tìm được chỗ ngồi. Hắn còn đang tự hỏi sao sinh viên hôm nay chăm chỉ thế thì một giáo viên lạ mặt đã ôm chồng bài thi đi vào tiến lên bục giảng.

"Tôi là trợ giảng của lớp học này, hôm nay tôi sẽ phụ trách tiến hành thi giữa kì. Bài thi gồm ba phần, mỗi phần nửa tiếng."

Hàn Kính sững sờ, thúc khuỷu tay sang sinh viên đang ngồi bên cạnh. "Sao thế, hôm nay thầy Lan không đến?"

Sinh viên kia trả lời: "Cậu không check mail à? Đầu tuần thầy Lan mail cho cả lớp thông báo hôm nay thi giữa gì, chiếm tổng điểm môn 30% lận đó." Sau đó cậu ta thấy sắc mặt Hàn Kính chuyển dần sang màu xanh, bèn an ủi: "Không sao đâu. Thầy Lan tuy khó nhưng không quá ép sinh viên đâu, muốn rớt môn cũng không dễ. Rất ít sinh viên bị rớt môn thầy mà."

Hàn Kính dở khóc dở cười nhìn bài thi đang lần lượt truyền xuống. Hắn muốn đứng lên ra khỏi lớp nhưng lại ngồi ngay giữa, trái phải trước sau gì đều có người ngồi, ngọ nguậy một chút cũng còn ngại chứ đừng nói gì đứng lên ngang nhiên đi về.

Hàn Kính còn đang do dự thì bài thi đã truyền tới tay hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh quất, xung quanh tất cả mọi người đều đang tập trung bắt đầu làm bài rồi. Giáo viên trợ giảng thấy Hàn Kính nhìn qua nhìn lại, cũng rất nghiêm túc nhắc nhở: "Mong mọi người tự sức làm bài. Nếu có phát hiện gian lận lập tức huỷ kết quả."

Bị cho là đang gian lận, Hàn Kính đành phải ngoan ngoãn cúi đầu xuống, móc bút ra mờ mịt nhìn vào bài thi.

Cố ý chạy tới đại học Z, đã không gặp được Lan Tri còn bị ép làm bài thi! Người tính không bằng trời tính mà! Mà vấn đề quan trọng nhất, là cái bài thi, chữ trên đó chữ nào Hàn Kính cũng hiểu, nhưng đi chung thành một câu thì hắn chẳng biết đang nói tới cái quái gì. Đây chẳng phải là nỗi đau lớn nhất của các sĩ tử sao?!

Hàn Kính bực dọc, hắn không cam lòng công cốc hôm nay, bèn đem đề thi lật sang tờ thứ hai, tìm một chỗ trống viết: "Thầy Lan, tôi không cẩn thận làm mất số anh rồi, anh có thể gọi cho tôi không? Số của tôi là 13XXXXXXXX - By Hàn Kính."

Viết xong hắn lại cảm thấy nghiêm túc quá, bèn vẽ thêm cái biểu tượng cảm xúc dễ thương "≧ω≦" phía sau tên.

Mấy ký hiệu này hắn xem trên mạng. Vẽ thêm biểu cảm vào đọc lại lời nhắn cảm thấy nhẹ nhàng dễ thương hơn hẳn.

Đáng tiếc là viết xong mấy dòng này chỉ tốn một phút đồng hồ. Còn lại 89 phút, Hàn Kính chẳng biết làm gì để giết thời gian, bèn lật tờ đề về trang đầu lại.

Hắn ghe qua một buổi của Lan Tri, kiến thức toán cơ bản hắn cũng còn nhớ được một ít, đề thi cũng không ít câu trong đó. Hắn nửa đoán nửa tính đánh lụi vất vả thêm một tiếng đồng hồ, bắt đầu có sinh viên đứng lên nộp bài thi, Hàn Kính bèn đứng dậy theo, đem bài thi đánh bừa đánh bậy đi nộp.

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.