Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 75: Tiệc sinh nhật của Cảnh Tâm




Rất nhanh trong nội cung đã ban thưởng tới, Tôn Hi Tường vừa rời khỏi Dung Lê viện, Kiều tổng quản liền vội vã đến thông báo, nói là người trong cung đến đã được nghênh vào chính sảnh, mời Tuệ An mau ra lĩnh thưởng.

Bởi vì chỉ là lĩnh thưởng, cũng không phải tuyên chỉ, cho nên Tuệ An hồi phủ chỉ đề cập qua chuyện này với Tôn Hi Tường cho đủ cấp bậc lễ nghĩa, chưa nói đám người Phương mama chuẩn bị gì cả, nay đột nhiên có trong cung tới, ngược lại khiến cho bọn hạ nhân trong phủ cả kinh một hồi.

Đợi đến khi Tuệ An vào phòng, đã thấy một gã thái giám mặt nhỏ trắng nõn, mắt dài hình tam giác đang ngồi ở trên ghế dùng trà.

Vị thái giám này chính là người hầu hạ bên cạnh Hiền Khang đế, kiếp trước lúc Tuệ An tiến cung quỳ xin Hiền Khang đế thu hồi ý chỉ tứ phong trắc phi đã từng thấy qua hắn, chỉ biết thái độ của hắn đối với mình cực kỳ chán ghét.

Nay nhìn thấy hắn, chẳng biết tại sao Tuệ An lại có cảm giác như cách cả một đời, đã mất đi cái cảm giác đau khổ thê lương, chỉ còn bình tĩnh và lạnh nhạt.

Khẽ mỉm cười, nàng cất bước vào phòng.

Thái giám kia, cũng chính là Ngô công công gấp rút đứng lên, cười nói:

“Thẩm tiểu thư đã đến!”

Tuệ An cũng cười gật đầu với Ngô công công, nàng tuy biết Ngô công công này là một kẻ thấy tiền sáng mắt, chuyên môn nâng cao đạp thấp, nhưng hiện giờ đối với hắn đã không còn sinh lòng chán ghét như kiếp trước.

Hơn nữa Ngô công công hầu hạ bên cạnh hoàng đế đã lâu, nàng không dám đắc tội, càng không thể đắc tội

“Khiến công công chờ lâu, là tiểu nữ không đúng. Triều đình ban thưởng, trong lòng tiểu nữ sợ hãi, sốt sắng thu thập lại trang dung chỉnh tề mới dám ra đón, xin công công đừng chê cười.”

Tuệ An nói xong khẽ khụy người hành lễ.

Ngô công công chỉ là tiểu thái giám nhỏ nhoi bên cạnh Hiền Khang đế, thấy Tuệ An vừa khách khí lại cung kính với mình như thế, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, tươi cười như hoa.

Hắn một mặt tránh lễ, một mặt gật đầu nói:

“Tấm lòng của Thẩm tiểu thư đối với Hoàng thượng và Thái hậu nương nương tiểu nhân nhất định thay tiểu thư hiện trình rõ, mời tiểu thư lên trước lĩnh thưởng.”

Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, đang định quỳ xuống, lại nghe Ngô công công nói:

“Chỉ là ban thưởng vài món lễ vật, Thẩm tiểu thư đứng nghe là được.”

Tuệ An vẫn kiên trì, nói:

“Đa tạ công công thương xót, cho dù là ban thưởng bình thường, đó cũng là ân điển của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, tiểu nữ không dám có nửa phần bất kính.”

Nói xong đã quỳ xuống. Ngô công công nghe vậy rất hài lòng, lúc này mới cất giọng the thé nói:

“Thẩm tiểu thư có công cứu chữa Thái hậu, đặc biệt thưởng năm mươi lượng hoàng kim, ba mươi cuộn gấm Vân Cẩm, một chuỗi dạ minh châu Nam Hải, một cây trâm Phượng, khâm thử.”

Tuệ An nghe vậy, thoáng sửng sốt cám ơn, lúc đứng dậy cũng vội vàng lấy ra hai tấm ngân phiếu từ trong tay áo, lén nhét vào trong tay Ngô công công, cười nói:

“Ngô công công, không biết cây trâm Phượng này…”

Ngô công công cũng không từ chối, thuận tay thu ngân phiếu vào tay áo, cười nói:

“Cây trâm Phượng này là vật thượng hạng, người có nó có lẽ miễn hành lễ với Vương phi, thứ này là do Thái hậu nương nương cố ý xin cho tiểu thư, Thái hậu nương nương đối với tiểu thư quả nhiên vô cùng yêu quý.”

Tuệ An nghe vậy vội nói:

“Không biết thân thể Thái hậu có đỡ hơn không? Tiểu nữ còn chưa tạ ơn Thái hậu…”

Ngô công công gật đầu cười một tiếng, nói:

“Thái hậu uống thuốc xong, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, buổi chiều còn cùng Hoàng thượng trò chuyện một hồi, cũng cực kỳ có tinh thần. Về phần tạ ơn thì chắc không cần, chỉ cần trong lòng Thẩm tiểu thư hiểu ý Thái hậu, quan tâm Thái hậu là được. Ban thưởng đã xong, nô tài xin hồi cung trước.”

Tuệ An nghe vậy gấp rút đưa Ngô công công ra khỏi chính phòng, lại ra hiệu Phương mama thưởng cho mấy tiểu thái giám đi cùng.

Đợi một đám cung nhân rời đi, Tuệ An mới chậm rãi trở về Dung Lê viện. Tất cả đồ được ban thưởng Hiền Khang đế được bày trên bàn, hoàng kim, gấm vóc, dạ minh châu gì đó tất nhiên Tuệ An chẳng thiếu, chỉ có cây trâm Phượng kia nhưng lại bảo vật hiếm thấy.

Cài nó trên đầu, có thể không cần hành lễ với Vương phi.

Thu Nhi thấy ánh mắt Tuệ An nhìn cây trâm Phượng kia như có điều suy nghĩ, liền cười nói:

“Cô nương, có cây trâm này, chúng ta chẳng phải không cần sợ Khương Hồng Ngọc nữa sao? Thái hậu nhất định biết chuyện cô nương ở Quốc Tử Giám bị Khương Hồng Ngọc chèn ép, nên mới đặc biệt nói Hoàng Thượng Thưởng cho cô nương cây trâm này. Theo nô tỳ thấy, Thái hậu đối với cô nương quả thật còn thân thiết hơn cả Hoàng thượng công chúa.”

Tuệ An nghe vậy khẽ thu hồi ánh mắt, nhìn Thu Nhi, nói:

“Những lời như thế về sau đừng nói nữa!”

Thu Nhi sững sờ, nhưng lập tức nghĩ đến một việc, Thái hậu không phải mẹ ruột Hiền Khang đế, luôn cách một tầng huyết thống, lời này truyền đi chắc chắn không hay, cho nên chỉ lè lưỡi một cái, cúi đầu ngậm miệng.

Phương mama thì thở dài một hơi, cây trâm này tuy là quý báu, nhưng cũng chỉ là vật chết thôi, có thể dựa vào nó mà đối đầu với Khương Hồng Ngọc hay sao?

Xưa nay ai có được phong thưởng loại này, cũng chỉ bày ở trong nhà để tạ ơn hoàng ân, nào có người nào dám cài nó lên đầu ra ngoài huênh hoang so bì với hoàng thân quốc thích.

“Theo lão nô thấy, Thái hậu cầu xin cây trâm này cho cô nương cũng chính là tỏ thái độ mà thôi, xem như nhắc nhở phủ Uy Khâm hầu bên kia một chút. Nếu Khương Hồng Ngọc là người thông minh, đương nhiên sẽ không tiếp tục ra mặt gây sự cùng cô nương.”

Tuệ An nghe vậy gật đầu, nói:

“Vú nuôi nói đúng lắm, Xuân Nhi, cất mấy thứ này đi.”

Hôm sau, thời tiết khô ráo mấy ngày lại bắt đầu đổ một trận tuyết lớn, Tuệ An đã dùng cơm xong, đang nằm trên giường ôm lấy chăn ấm nệm êm ngắm cảnh qua khung cửa sổ, chỉ một đêm mà trong viện đã trắng thuần một mảnh, ánh sáng mặt trời rực rỡ tỏa nắng khắp nơi.

Tuệ An đặc biệt phân phó Đông Nhi mở toang mấy khung cửa sổ trong phòng, ngồi chồm hỗm trên giường thò đầu ra ngoài, một mặt nghịch ngợm đưa tay đón những bông tuyết rớt xuống từ mái hiên, một mặt mỉm cười nghe Phương mama bẩm báo.

Phương mama thấy nàng vui vẻ, cũng biết thân thể nàng đã khỏe, liền không ngăn cản thú vui trẻ con của nàng, chỉ nói:

“Hai thôn trang mua được rất tốt, giá tiền cũng vừa tầm, A Trúc vốn định mua thôn trang của Trần gia bên kia. Trần gia đã rời kinh thành hơn một năm, xung quanh ít người chú ý, nhưng nàng lại nghĩ ra, chỗ đó cách thôn trang khác ở Tây Giao của Hầu phủ quá gần, cô nương lại dặn dò nhất định phải làm việc bí mật, cho nên nàng sợ người ở thôn trang kia chú ý, liền tự quyết định mua ba tòa tiểu viện ở Đồng Tử trấn, cũng đã thu xếp xong xuôi cả rồi.

Nàng truyền tin tức cho Đinh Nhị, hôm nay lúc Đinh Nhị đưa rau đến phủ thì đem thư này dâng cho cô nương, lão nô đã nói Hạ Nhi dẫn biểu huynh mình tới một gian phòng bếp dùng trà, cô nương xem còn chuyện gì cần hắn đi làm hay không?”

Tuệ An nghe vậy phủi tay nhảy khỏi giường êm, cười nói:

“Vú nuôi nói Đinh Nhị truyền tin cho A Trúc, bảo chuyện nàng làm ta rất hài lòng. Mặt khác, Xuân Nhi, nhanh đến thư phòng của ngoại ngoại tổ phụ ta, ở quyển sách đầu tiên trong giá sách thứ hai lấy bức thư đó ra cho ta.”

Xuân Nhi nghe vậy bước nhanh mà đi, chốc lát đã mang thư về đưa cho Tuệ An. Tuệ An giao thư cho Phương mama, nói:

“Vú nuôi, thư này là cho cậu.”

Nàng thấy Phương mama nhíu mày muốn nói lại thôi, liền vỗ vỗ tay Phương mama, nói:

“Ta biết vú nuôi lo lắng chuyện gì, một khi đã đưa thư này ra, là đồng nghĩa với việc ta chính thức cắt đứt quan hệ với lão gia, một chút đường sống cũng không có. Suy cho cùng ông ta vẫn là cha ruột của ta, vú nuôi lo lắng có một ngày ta sẽ hối hận ư?”

Phương mama quả thật gật đầu, thở dài, nói:

“Cô nương nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, lão gia tuy hơi xét nét nhưng tóm lại trong lòng vẫn có cô nương, cho dù ông tự tư tự lợi cho bản thân, cũng không có nghĩa lão gia không thương yêu cô nương.

Còn nữa, mặc dù cô nương nghi ngờ việc phu nhân qua đời có dính líu đến lão gia, nhưng rốt cuộc chỉ là cô nương phỏng đoán mà thôi, không bằng không chứng, nếu bởi vậy mà cô nương trở mặt thành thù với lão gia, sau này lại điều tra ra chuyện chẳng liên quan gì đến lão gia, thì có hơi quá quắt.

Cô nương nếu thật muốn nương tựa vào Đại thiếu gia, tuy là có thể sống thoải mái hơn, nhưng nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ cùng lão gia

Đây chính là đã đi một bước thì không bao giờ quay đầu lại, nói gì thì nói Đại thiếu gia vẫn là người ngoài…”

Tuệ An ngược không hề trách Phương mama khi bà có ý nghĩ như vậy, cho dù là ai biết chuyện cũng sẽ nghĩ, cha ruột luôn luôn tốt hơn một người cậu không cùng huyết thống.

Thế nhưng nỗi khổ trong lòng nàng làm sao dám kể với Phương mama, mà có kể nàng cũng biết nói gì, nói nàng đã trải qua một kiếp, nói nàng hiện giờ đã không phải là Tuệ An mười hai tuổi nữa ư?

Tuệ An thở dài, nắm tay Phương mama, nói:

“Năm đó ngoại ngoại tổ phụ và mẫu thân đuổi cậu ra khỏi phủ, đều là vì vớt vát thể diện cho mẫu thân với lão gia. Nay mẫu thân đã mất, ta lại cùng lão gia trở mặt thành thù, còn phải kiêng kỵ gì đây. Vú nuôi chỉ cần sai người đưa thư, chuyện còn lại cứ để ta lo.”

Phương mama nghe vậy thở dài, nhét thư vào trong ngực, nói:

“Cô nương xin yên tâm, vú nuôi mang thư đưa cho Đinh Nhị ngay đây”

Tuệ An không khỏi dặn dò một câu:

“Việc này cực kỳ quan trọng, vú nuôi nhất định phải cẩn thận.”

Phương mama nghe vậy cười một tiếng, nói:

“Cô nương đừng lo, hiện giờ tuy không thể nói phòng bếp đều là người của chúng ta, nhưng Vạn mama từ trước đến nay là người chu toàn, chắc chắn sẽ không mắc phải lỗi lầm gì.”

Nói xong bước nhanh khỏi phòng, đi về hướng phòng bếp bên kia.

Tuệ An đang nghỉ ngơi trong phòng, lại loáng thoáng thấy nha đầu Thừa Ảnh cười hành lễ với một nam tử trung niên vừa tiến vào Dung Lê viện:

“Xin tổng quản chờ một chút, nô tỳ đi bẩm báo cô nương.”

Tuệ An dĩ nhiên nghe được động tĩnh trong viện, qua khung cửa sổ cũng có thể nhìn thấy Kiều Vạn Toàn, nhưng không nói năng gì, chỉ hơi nghiêng mình tránh sang một bên, liếc mắt quan sát vị tổng quản mới nhậm chức của Hầu phủ này.

Tuổi ông tương đương Chu Bảo Hưng, toàn thân lộ ra một vẻ trầm ổn chính trực, ngược lại khó người có được.

Tuệ An đoán chừng Kiều Vạn Toàn cũng biết nàng có mặt ở viện, vậy mà nàng cố ý bắt ông đợi, Kiều Vạn Toàn cũng không hề tỏ ra bất mãn hay kiêu căng, vẫn cung kính đứng bên ngoài, cúi đầu giữa một trời đầy tuyết, quả thật quy củ chẳng thể chê vào đâu.

Lúc trước Tuệ An đã nghe Phương mama nói qua, Kiều Vạn Toàn là người thông minh, nay nhìn tận mắt mới tin vài phần.

Đợi Thừa Ảnh đi vào bẩm với Tuệ An, nàng mới thản nhiên ra khỏi nội thất, ngồi xuống chính vị ngoài sảnh đường, nói:

“Mời Kiều tổng quản vào đi.”

Tiếp theo, Kiều Vạn Toàn từ bên ngoài tiến đến, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lung tung, cung kính quỳ xuống, nói:

“Nô tài Kiều Vạn Toàn tạ cô nương chiếu cố.”

Tuệ An nghe vậy nhíu mày, cũng không bác bỏ, chỉ nhìn chằm chằm vào ông, nhẹ nhàng vuốt ve nắp chén trà.

Thấy Kiều Vạn Toàn mặt không đổi sắc, thản nhiên chờ nàng lên tiếng, thái độ vẫn như cũ, cung kính quỳ không nhúc nhích, Tuệ An mới âm thầm căng thẳng.

Kiều Vạn Toàn này quả nhiên không đơn giản, ông có lòng đầu quân vào bên mình là chuyện tốt, nhưng nếu như ông có lòng riêng, vậy cũng rất khó đối phó.

Tuệ An nghĩ thế, bỗng nhiên cười một tiếng, nói:

“Kiều tổng quản mau đứng lên, xem ta này, nhất thời nghĩ tới chuyện lát nữa phải đến phủ Định Bắc vương, lại ngây người ở đây. Kiều tổng quản là lão nhân trong phủ, được phụ thân nể trọng, không cần đa lễ như thế.”

Tuệ An làm sao biết được, cho dù trong lòng Kiều Vạn Toàn có nghĩ gì cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt luôn giữ vẻ bình tĩnh như thường. Ông là người kế nhiệm Chu Bảo Hưng làm tổng quản Hầu phủ, cũng không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn thấp thỏm nhiều hơn.

Tình thế hiện giờ trong phủ ông há lại không hiểu, lão gia và cô nương đã bắt đầu công khai lên lôi đài tỷ thí, cái chức tổng quản này nào có dễ làm.

Có muốn đứng trung lập nữa cũng tuyệt đối không được, ông nhất định phải chọn lên thuyền một phe, hoặc lão gia hoặc cô nương.

Nhưng sự lựa chọn này dễ dàng lắm sao? Việc đó cũng nguy hiểm không khác gì các đại thần trên triều đình chọn người nối ngôi để mà ủng hộ, thậm chí còn hiểm nghèo hơn. Đại thần dù chọn sai vẫn có đường lùi, cùng lắm là cáo lão hồi hương an hưởng tuổi già, nô tài như ông thì chỉ còn đường chết, làm nô tài thôi sao mà khổ quá!

Lão gia là quan lớn trong triều, lại là cha ruột cô nương, về mặt thân phận luôn luôn áp cô nương một đầu.

Nhưng mặt khác, nói cho cùng thì cô nương mới là chủ tử đích thực của Hầu phủ này, mặc dù triều đình vẫn chậm chạp không ban thánh chỉ tập tước, nhưng Hầu phủ dù sao cũng là họ Thẩm chứ không phải họ Tôn, huống chi cô nương còn có Thái hậu yêu thương hết mực.

Trong lòng Kiều Vạn Toàn tính toán mọi bề, ông lại bất chợt nhớ tới chuyện hôm đó Tuệ An quyết đoán xử chết hai vợ chồng Chu Bảo Hưng, còn đánh đến là ghê rợn, không giống một chuyện tiểu cô nương mười hai tuổi có thể làm ra, khiến lòng ông không thể không bất an, nên mới có ý đầu quân dưới trướng cô nương.

Thế nhưng chuyện ngày đó dù sao cũng không phải ông tận mắt chứng kiến, ông thật sự khó mà tin tưởng cô nương có thủ đoạn ghê rợn nhường ấy, nay đến một là để thăm dò một chút ý tứ của cô nương, hai là muốn cẩn thận nhìn xem cô nương rốt cuộc là người thế nào.

Nhưng cô nương vừa tới đã toát ra uy nghiêm bức người, mở miệng liền nói lời sắc bén, làm cho Kiều Vạn Toàn hạ quyết tâm cuối cùng, cắn răng nói:

“Cô nương nói đùa, nô tài có là lão nhân cũng là lão nhân của Hầu phủ, chỉ chuyên tâm làm việc vì Hầu phủ.

Còn nữa, nô tài được cô nương tiến cử mới có thể lên làm tổng quản trong phủ, ân điển của cô nương, trong lòng nô tài hiểu rõ.”

Tuệ An nghe vậy đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Vạn Toàn, híp mắt cười nói:

“Hiểu? Thật sự hiểu rõ ư? Sao ta lại nghe nói hôm qua Phù Hồng tỷ tỷ được lão gia thu làm thông phòng nhỉ? Có quan hệ giữa Phù Hồng tỷ tỷ và lão gia rành rành ra đó, chẳng phải Kiều tổng quản cũng coi như là một nửa nhạc phụ của lão gia rồi còn gì.”

Kiều Vạn Toàn nghe vậy cả kinh, trong mắt thoáng hiện lên bất mãn cùng khó chịu, gấp rút quỳ xuống, nói:

“Cô nương thật sự là thích nói đùa, Phù Hồng ngay cả thiếp thất cũng không bằng, cô nương nói nhạc phụ gì đó, không phải là muốn nô tài chết hay sao.”

Nói đến chuyện này ông liền tức giận, khuê nữ của ông ngu ngốc hám lợi, bị vẻ ngoài và thân phận của lão gia mê cho điên đảo thần hồn, một lòng nghĩ cách leo lên cành cao làm chủ tử, ông mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, có đánh đến chết ngất nó vẫn không chịu tỉnh ngộ.

Nhưng lão gia sao không biết thân phận của một thông phòng là cái gì, ngay đến lòng ông nghĩ thế nào lão gia cũng biết rõ, vậy mà vẫn không tha cho khuê nữ nhà ông, muốn dùng việc này ép buộc ông gia nhập đội ngũ, bảo sao ông không tức giận.

Ông là con cái nô bộc trong phủ, là nô tài đã nửa đời người, vất vả lắm mới ngoi lên được cái chức quản sự, muốn xin ân điển được cởi nô tịch cho khuê nữ duy nhất, tương lai gả con rể, sinh cháu nội cũng có thể cho nó đến trường học hành.

Mặc dù không dám trông cậy vào việc thi cử kiếm công danh, nhưng mở cửa hàng nhỏ làm ăn buôn bán cũng chẳng khó khăn quá, sau này không chừng còn có thể trở thành phú hộ nữa.

Thế nhưng ông vừa lên chức tổng quản, lão gia đã không thể chờ thêm hủy đi trong sạch của khuê nữ ông, bảo ông làm sao không sinh lòng bất mãn.

Tuệ An thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt, trong lòng khấp khởi, tiến lên nâng ông dậy, nói:

“Kiều tổng quản mau đứng lên, tâm ý của ông ta đều hiểu. Phù Hồng tỷ tỷ có một người phụ thân luôn luôn lo lắng cho nàng như ông, cũng là kiếp trước tích phúc. Ông yên tâm, chỉ cần ông trung thành với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi cả nhà ông.

Ta cũng biết ông khó xử lắm, về phần lão gia ông chỉ cần tỏ ra răm rắp tuân lệnh cho ta, không cần làm trái ý lão gia. Nếu lão gia có yêu cầu nhỏ nhặt gì, ông cứ việc đáp ứng.

Nếu thật sự có chuyện không hay, ông đáp ứng xong lại đến thưa với ta, ta ắt sẽ xử lý ổn thỏa, chỉ cần ông không sinh lòng riêng tham lam gì đó, ta sẽ không can dự vào quyết định của ông. Như vậy khi làm việc cũng thoải mái hơn nhiều, cũng xin tổng quản chú ý đến Phù Hồng tỷ tỷ một chút, đừng gây chuyện làm mất mặt Hầu phủ là được.”

Kiều Vạn Toàn nghe vậy trong lòng ấm áp, mặt lộ vẻ cảm động, nói:

“Cô nương thương xót nô tài, nô tài vô cùng cảm kích, nhất định vì cô nương mà làm việc. Xe ngựa nô tài đã chuẩn bị xong, lễ vật chúc mừng sinh nhật Tam cô nương đều là nô tài tự mình lựa chon trong khố phòng theo như cô nương dặn dò, cô nương có kiểm tra lại một lần không?”

Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, nói:

“Kiều tổng quản làm việc ta rất yên tâm, không cần xem lại làm gì, ông hãy lui ra đi.”

Đợi Kiều Vạn Toàn rời khỏi, Tuệ An mới cười nhìn Thừa Ảnh, nói:

“Muội thấy lời ông ấy nói có tin được không?”

Bình thường hầu hạ bên cạnh Tuệ An đều là Phương mama và bốn người Xuân Hạ Thu Đông, Thừa Ảnh tuy là nha hoàn nhị cũng thường xuyên hầu hạ trong phòng, nhưng mà không được Tuệ An tin dùng, những lúc Phương mama cùng bốn đại nha hoàn và Tuệ An thương lượng đôi điều nàng đều phải tránh đi.

Hôm nay Đông Nhi xin nghỉ, Phương mama với Hạ Nhi lại đang ở phòng bếp, Xuân Nhi đi Tây Giao truyền lời cho Quan Nguyên Hạc, mà Thu Nhi tất nhiên phải bận rộn sắp xếp quà sinh nhật chuẩn bị đưa qua phủ Định Bắc vương cho Văn Tam tiểu thư, cho nên Thừa Ảnh mới có thể hầu hạ trong phòng.

Vừa rồi nàng đã do dự không biết có nên lui ra chăng, nhưng nghĩ Kiều tổng quản tuy là người làm trong phủ, nhưng để mặc một mình ông và cô nương trong phòng cũng không ổn, không hợp lễ nghi, lại thấy Tuệ An chưa từng phân phó mình lui ra, nàng mới tự ý ở lại.

Giờ nghe được Tuệ An hỏi ý mình, Thừa Ảnh dường như không ngờ cô nương sẽ hỏi ý kiến của mình, nhất thời sững sờ, lúc này mới vội nói:

“Nô tỳ không dám nói bừa, nhưng nhìn vẻ mặt Kiều tổng quản ban nãy không giống giả bộ cho lắm.”

Tuệ An như cười như không nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ cất bước đi vào nội thất.

Đợi Phương mama với Hạ Nhi đưa Đinh Nhị trở về, Tuệ An liền khoác thêm áo choàng màu tím da chồn thêu phù dung hồng thắm, vịn tay Xuân Nhi ra ngoài, ra khỏi cửa phủ đã có xe ngựa chờ sẵn, đưa nàng thẳng đến phủ Định Bắc vương.

Hôm nay bởi vì là sinh nhật của Văn Cảnh Tâm, phủ Định Bắc vương sớm đã phát thiệp mời cho các khuê tú trong kinh, mới sáng sớm mà đã không ngừng có tiểu thư các phủ đến chúc mừng, cho nên Cung mama được phân phó đợi ở cửa phủ, nhìn thấy Tuệ An xuống xe ngựa, liền gấp rút bước nhanh đi lên nghênh tiếp, cười nói:

“Thẩm cô nương đến rồi, cô nương chúng tôi không biết đã hỏi mấy lần nữa.”

Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, nói:

“Mama nhanh đi đi, chú ý đến ta làm gì, Vương phủ nay ta còn có thể lạc đường hay sao?”

Cung mama cười gật đầu, lại hàn huyên vài câu mới gọi một tiểu nha hoàn đưa Tuệ An đến Minh Tâm viện của Văn Cảnh Tâm.

Phủ Định Bắc vương hôm nay trang trí huy hoàng rực rỡ rất nhiều, đỏ hồng một mảnh, nhìn cực kỳ khác với ngày thường, Tuệ An vừa mải mê ngắm cảnh vừa âm thầm tán thưởng.

Lúc nàng đến Minh Tâm viện liền trực tiếp được người dẫn vào hoa viên, tiểu nha hoàn một bên dẫn đường, một bên cười nói:

“Hôm nay lão thái quân cao hứng, đặc biệt mua về một xe than dùng để sưởi ấm, nói là cô nương đón khách cứ đưa hết đến Khúc Kiều hồ, lò sưởi lớn nhỏ đã được đặt khắp xung quanh, chỗ này không gian khoáng đạt, vừa ngắm tuyết vừa uống rượu trò chuyện mới thú vị.”

Lão thái quân sủng ái Văn Cảnh Tâm hết mực, Tuệ An nghe vậy chỉ cười cười tiếp lời.

Lên mái đình giữa hồ, nhưng thấy trong noãn các giữa hồ đã sớm đặt bàn trải thảm, nơi nơi y hương tấn ảnh, năm ba thiếu nữ tụ tập thành nhóm trò chuyện với nhau, lúc tỳ nữ đưa nàng đi qua bình phòng đã là cực kỳ náo nhiệt. Tuệ An đưa mắt nhìn lên, không ngờ có đến hơn mười lăm mười sáu vị tiểu thư.

Tuệ An vừa vào noãn các, Văn Cảnh Tâm liền xụ mặt giận dỗi, kéo tay nàng chì chiết:

“Vốn dĩ ta còn mong ngươi đến sớm một chút, giúp tiếp đãi khách khứa, ngươi thì giỏi quá, mặt trời lên tới đỉnh đầu mới khoan thai mà đến, có mặt mũi gớm nhỉ.”

Hôm nay Văn Cảnh Tâm mặc một thân hỉ phục màu hồng, mười phần tinh thần, khí sắc cũng vô cùng tốt, hai gò má từ trước đến nay vẫn tái nhợt không biết dùng son hay bởi vì trong cơn tức giận mà ửng đỏ một mảnh, so với ngày thường thiếu vài phần mảnh mai yếu đuối, nhiều vài phần phấn chấn kiều mị.

Tuệ An vui vẻ cười một tiếng, nói:

“Ta đây là người thô thiển, không chuốc thêm phiền toái cho ngươi chẳng phải tốt hơn sao?”

Vừa mới dứt lời, liền nghe bên kia bình phong vang lên một tiếng ‘Á’.

Tuệ An quay đầu nhìn sang, đã thấy cách một bình phong, Văn Tư Tồn vội vàng đứng dậy, chỗ vạt áo không biết sao loang lổ vết rượu, mà bầu rượu còn đang lăn lông lốc trên bàn liền ‘bịch’ một tiếng rơi xuống mặt đất.

Tuệ An thấy bọn nha hoàn cuống quít tiến lên thu dọn, cũng lau đi vết bẩn trên áo hắn, mà hắn thì đầy vẻ lúng túng đẩy tỳ nữ ra, cười nói:

“Xem ta này, nhất thời cao hứng ngay cả một bình rượu cũng không cầm được, khiến mọi người chê cười. Xin chư vị thứ lỗi cho ta tiếp đón sơ suất, thay quần áo xong ta lại đến bồi tội.”

Nói dứt lời liền chắp tay cúi đầu, cất bước đi về phía bên này.

Trong lòng Tuệ An càng thêm căng thẳng, vội cúi gằm mặt đứng đó. Văn Cảnh Tâm nhíu mày nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì.

Đợi Văn Tư Tồn đi đến bên cạnh, Tuệ An mới theo phép nhún người hành lễ, Văn Tư Tồn liền cười nói:

“Thẩm muội muội tới rồi, mau vào đi thôi, bên ngoài gió lớn, đừng để nhiễm lạnh.”

Tuệ An nghe vậy ngẩng đầu, thấy Văn Tư Tồn đang mỉm cười đứng ngay trước mặt.

Sau cái ngày ở Quốc Tử Giám hôm đó, nhoáng cái hắn đã gầy đi không ít, khí chất vẫn thanh cao văn nhã, ung dung ôn hòa như cũ, vẻ mặt cũng không có gì khác thường, nhưng hình như lại cho nàng cảm giác không giống lúc xưa.

Vốn Tuệ An cũng hơi lo lắng nhưng rất nhanh chóng ổn định tâm tình, chỉ cười nói cám ơn.

Văn Tư Tồn lại quay sang nói với Văn Cảnh Tâm:

“Tam muội chớ trách Nhị ca tay chân vụng về làm đổ bầu rượu, kinh hãi khách khứa của muội.”

Văn Cảnh Tâm vội nói:

“Nếu như Nhị ca là ngốc, chỉ sợ trên đời chẳng ai dám xưng cơ trí. Huynh nhanh thay đồ đi, Miên Nhi đi lấy áo choàng của Nhị ca lại đây, đừng để Nhị ca nhiễm lạnh.”

Tuệ An khẽ nghiêng người nhường đường, Văn Tư Tồn lại mỉm cười với hai người lần nữa, mới khoác lên áo choàng bước nhanh mà đi.

Tuệ An quay đầu thì đụng phải ánh nhìn của Nhiếp Sương Sương, thấy nàng cười với mình, Tuệ An cũng cười trừ một tiếng, lại cùng Văn Cảnh Tâm nói vài câu mới đi về phía mấy người Nhiếp Sương Sương.

Hôm nay tới phần lớn đều là những tiểu thư thế gia thường xuyên qua lại cùng phủ Định Bắc vương, có tiếng công dung ngôn hạnh, thanh nhã xuất trần.

Có không ít người Tuệ An cũng biết, tỷ như Nhiếp Sương Sương, Tạ Vân Chi, Thủy Khinh Nhi, mấy tỷ muội Quan gia, còn có Cố Dư Hinh.

Tuệ An ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Sương Sương, liền bị nàng cười trêu một câu:

“Nghe nói hôm qua muội tiến cung được ban thưởng không ít, ngày mai tỷ tỷ phải đến phủ muội vơ vét mới được.”

Tuệ An thấy mắt nàng lộ vẻ giảo hoạt, cũng cười nắm tay nàng, nói:

“Nhiếp tỷ tỷ chỉ biết trêu muội thôi, đến phủ muội thì có thể, nhưng muội đây lòng dạ hẹp hòi, muốn qua cửa phải kiểm tra lễ vật trước đã. Nhiếp tỷ tỷ là đích nữ phủ Vĩnh Ninh hầu, nghĩ chắc lễ vật sẽ không thiếu đâu nhỉ?”

Mọi người nghe vậy cười rộ lên, Nhiếp Sương Sương đưa tay dí nhẹ vào trán Tuệ An, cười nói:

“Muội chỉ giỏi lẻo mép!”

Chúng nữ cười đùa vài câu, lại nghe Cố Dư Hinh vẫn ngồi ở phía đông nhà thuỷ tạ đột nhiên nhìn sang, cười hỏi:

“Ta cũng nghe nói hôm qua Thẩm muội muội tiến cung đã cứu chữa Thái hậu một phen, muội muội thật là người có lòng. Lại nói chúng ta ai cũng lo lắng cho thân mình Thái hậu, chỉ tiếc mấy lần đưa thẻ bài đều chưa được triệu vào, nghĩ là sức khỏe Thái hậu không được tốt. Muội muội may mắn thấy Thái hậu, có thể nói thêm vài lời hay không, bệnh tình Thái hậu đã tốt lên chút nào chưa?”

Vốn trong noãn các, mọi người ngồi thành tốp năm tốp ba tán gẫu cùng nhau, bởi vì Cố Dư Hinh cách Tuệ An hơi xa, cho nên khi nói phải khẽ cao giọng, thanh âm của nàng vừa êm tai lại dễ nghe, một câu này tự nhiên vang vọng khắp nhà thuỷ tạ.

Trong kinh thành nào có chuyện bí mật, việc hôm qua Tuệ An được phong thưởng đã có không ít phủ đệ chú ý, nhưng cũng không phải tất cả mọi người ở đây đều biết được chuyện này, nay Cố Dư Hinh vừa nói, những con mắt quan sát bắn về phía Tuệ An tức thì nổi lên một tầng phỏng đoán cùng trù tính.

Tuệ An không hiểu vì sao Cố tiểu thư này lại nói giúp mình, nhưng thấy nàng tươi cười đầy thiện ý, liền vội vàng thi lễ, nói:

“Ta thì giúp được cái gì, là Thái hậu nhân ái, thấy ta bị dọa, nên cố ý thưởng ân điển thôi. Thân thể Thái hậu dưới sự quan tâm của Hoàng thượng và các Thái y tận lực điều trị đã tốt hơn nhiều, năm nay Đại Huy ta chuyện mừng liên tiếp, tin chắc Thân thể Thái hậu nhất định sẽ càng ngày càng mạnh khỏe.”

Cố Dư Hinh nghe vậy cười một tiếng, nói:

“Như thế chúng ta cũng yên lòng.”

Tạ Vân Chi liền cười nói theo:

“Theo ta thấy, Thái hậu đối với Thẩm muội muội quả thật là hết sức quan tâm, từ lúc đầu đông, Thái hậu chưa cho gặp bất kỳ ngoại thần nữ quyến nào, Thẩm muội muội đúng là độc nhất vô nhị đấy.”

Văn Cảnh Tâm cũng cười, ra vẻ trách cứ nàng:

“Tạ muội muội nói đúng lắm, bên cạnh Thái hậu không có khuê nữ, năm đó chăm sóc Thẩm Nữ hầu chẳng khác nào nữ nhi ruột thịt, so với Thẩm muội muội, nữ tử Văn gia chúng ta cũng phải đứng sang một bên. Nhắc tới chuyện này ta lại khó chịu, hôm nay rõ ràng là sinh nhật của ta, mọi người đừng nói chuyện này nữa, ai dám nhắc lại ta giận đó.”

Đang ngồi ở đây đều không phải là tiểu thư nhà bình thường, không có chuyện các nàng mở miệng nói bừa, nếu như cứng nhắc nói tiếp đề tài này nhưng lại không hay.

Tuệ An biết Văn Cảnh Tâm đang giải vây giúp mình, thấy mọi người nghe vậy chỉ cười hưởng ứng, liền nháy mắt ra hiệu với Văn Cảnh Tâm, cười một tiếng.

Mọi người nở nụ cười một hồi, lại túm năm tụm ba cười đùa với nhau. Ngồi bên tay phải Tuệ An là Thủy Khinh Nhi, thấy nàng cúi đầu, gò má đỏ rực chẳng nói chẳng rằng, liền kéo tay nàng cười nói:

“Không vui chuyện gì à? Nhà thủy tạ này được than lửa sưởi ấm không khác nào ngày xuân, hay là muội ăn ít trái cây nhé.”

Thủy Khinh Nhi là người hướng nội, phụ thân nàng chỉ mới thăng chức thành Quang Lộc tự khanh, nhà nàng cũng là chuyển từ ngoài về kinh, cho nên đối với các tiểu thư trong kinh đều không quen biết.

Đây là lần đầu tiên nàng đến phủ Định Bắc vương, có chút sợ sệt không dám nói nhiều, vừa rồi thấy Tuệ An ngồi xuống bên cạnh mình thì vui mừng không thôi, nay nghe nàng nói vậy càng thêm cảm kích, cười cầm lại Tay Tuệ An, hai người tán gẫu vài câu, Thủy Khinh Nhi mới đỏ mặt lắp bắp nói:

“Hôm đó ở Quốc Tử Giám có người nói xấu tỷ tỷ, muội ăn nói vụng về, không cãi lại các nàng, trong lòng vẫn lo lắng mãi, may mà không có chuyện gì, tỷ tỷ…”

Tuệ An thấy nàng lộ vẻ xấu hổ, hốc mắt đỏ bừng, vội vàng nắm tay nàng trấn an, nói:

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, không có việc gì rồi. Tâm ý của muội ta biết là được, nếu muội cảm thấy ta tốt, về sau nhớ phải thường xuyên tới chỗ ta chơi đấy.”

Thủy Khinh Nhi gật đầu lia lịa, Tuệ An lại hỏi nàng một số phong tục ở Giang Nam, hai người một nói một đáp cực kỳ thoải mái, chốc lát sau đã thân thiết rất nhiều.

Phía đông nhà thủy tạ, mấy tỷ muội Quan gia và Cố Dư Hinh cũng đang chuyện trò đến là sôi nổi, Quan Lễ Khiết đang nói thì liếc thấy Tuệ An bên kia, không khỏi vươn người nói với Cố Dư Hinh:

“Cố tỷ tỷ và Thẩm tiểu thư có phải cũng coi như là không đánh không quen biết, tri âm tri kỷ rồi hay không? Thẩm tiểu thư kia dùng kế đánh đàn thắng Cố tỷ tỷ, Cố tỷ tỷ vẫn còn nói giúp nàng.”

Cố Dư Hinh nghe vậy khẽ véo má Quan Lễ Khiết, nói:

“Đừng nói bậy, đánh đàn thì dùng kế thế nào? Hôm đó ta thua tâm phục khẩu phục, tất nhiên cũng không muốn vị cô nương huệ chất lan tâm như vậy tự dưng bị người đặt điều nói xấu.”

Quan Lễ Trân kéo tay Cố Dư Hinh, trừng mắt nhìn Quan Lễ Khiết, nói:

“Ta thích Cố tỷ tỷ điểm này nhất, việc gì phải cùng người tranh luận, đối đãi người khác vừa chân thành lại rộng lượng. Chẳng qua ta thấy Cố tỷ tỷ giúp Thẩm tiểu thư kia rõ ràng là có lòng riêng mà.”

Nàng thấy Cố Dư Hinh nhìn sang, cười hì hì một tiếng, nói:

“Rõ ràng là Cố tỷ tỷ nghe nói Thẩm tiểu thư giúp Tam ca ta chăm sóc trại ngựa Tây Giao, nên mới thay Tam ca trả mối nhân tình…”

Nàng còn chưa nói xong, sắc mặt Cố Dư Hinh đã đỏ bừng, giơ tay phải ra vẻ muốn véo nàng, nhất thời bên kia tươi cười một mảnh.

Mà lúc này Tuệ An đang cùng Nhiếp Sương Sương nhắc đến Trình Mẫn Du, Tuệ An vốn chỉ thuận miệng hỏi thăm, lo lắng không biết tình hình Trình Mẫn Du thế nào, lại nghe Nhiếp Sương Sương nói:

“Muội cứ yên tâm đi, chuyện này vừa xảy ra, hôm sau Quan phu nhân đã đích thân mời bà mối đến Trình phủ xin cưới, cầu hôn Trình muội muội cho Quan Tứ công tử, mùa xuân sẽ thành thân, Trình muội muội lần này coi như hết khổ, đương nhiên mẹ cả nàng cũng không dám ngược đãi nàng nữa.”

Tuệ An nghe vậy mừng rỡ, giương mắt nói:

“Thật vậy ư, đúng là trong họa có phúc. Hay là ngày kia chúng ta cùng nhau đi thăm Trình muội muội?”

Nhiếp Sương Sương nghe vậy, biểu cảm trên mặt tức thì cứng đờ, do dự lúc lâu mới ghé sát vào tai Tuệ An, nói:

“Chuyện hôm đó ta đã ngẫm kỹ, luôn cảm thấy không đúng. Chỉ sợ… Chỉ sợ ta và muội đều bị Trình muội muội tính kế.”

Nàng thấy Tuệ An lộ vẻ nghi hoặc, liền nói:

“Hôm đó Trình muội muội trước và sau khi tỷ thí quả thực như hai người khác nhau, nếu như căng thẳng suýt ngất, sao khi lên đài tỷ thí đã bừng bừng phấn khởi rồi. Nếu thật là bị mẹ cả ngược đãi, làm gì có chuyện không tìm mọi cách che giấu miệng vết thương, há có thể để ta dễ dàng nhìn thấy, chẳng lẽ nàng không sợ ta và muội coi thường nàng?

Còn nữa, hôm đó từ lúc nàng được chọn tham gia tỷ thí kỵ xạ đến khi chính thức tỷ thí cách nhau nhiều canh giờ như vậy, cho dù không chuẩn bị y phục cưỡi ngựa cũng có thể sai nha hoàn về phủ lấy, vì sao đến trước khi tỷ thí lại đột nhiên hoảng hốt?”

Trong lòng Tuệ An trầm xuống, nhìn Nhiếp Sương Sương, nói:

“Ý Nhiếp tỷ tỷ là nàng cố ý tỏ ra yếu đuối, tranh thủ sự đồng tình của muội và tỷ? Nhưng nàng làm như thế vì cái gì?”

Nhiếp Sương Sương thấy Tuệ An vẫn u mê không tỉnh, không khỏi thở dài, cốc đầu nàng một cái, nói:

“Nha đầu nhà muội bình thường cơ trí lắm mà, sao lúc cần lại đến là ngờ nghệch. Nàng giả vờ dĩ nhiên là vì bộ y phục cưỡi ngựa của muội.”

Vì y phục cưỡi ngựa? Lạ thật, nếu nàng muốn mặc bộ y phục cưỡi ngựa kia, nói ra chẳng lẽ mình lại không cho mượn? Vì sao phải cong quẹo đủ đường như vậy?

Trong lòng Tuệ An kinh ngạc lắm, nhưng nghĩ lại mới chợt nhận ra.

Trình Mẫn Du làm như vậy nhất định là đã sớm suy xét kỹ càng, đầu tiên nàng tính kế làm ngựa chấn kinh, chỉ sợ kia vị trí ngã ngựa, nàng cũng quan sát hồi lâu, tỉ mỉ suy nghĩ mới chọn được.

Vì muốn hỏng danh dự ngay trước cái nhìn chòng chọc của mọi người, thuận lợi bắt nam tử ra tay cứu giúp không thể không cầu hôn nàng. Chuyện này tuy nói dễ dàng, nhưng làm lại rất khó, đầu tiên nàng phải bảo đảm sẽ có người ra tay cứu nàng, vậy thì nàng phải có đủ lực hấp dẫn cái đã, mới có thể khiến những quý công tử kia động tâm.

Cho nên Trình Mẫn Du tính kế bộ y phục cưỡi ngựa của nàng, một là thêm màu cho mình, hai là bảo đảm chặt chẽ cho kế sách của mình, còn nữa, một nữ tử dung mạo diễm lệ rơi vào trong ngực luôn so với kia tư sắc bình thường khiến cho nam tử thương tiếc.

Về phần vì sao không rõ nói, đây không phải càng dễ hiểu à, ai làm ra loại chuyện này còn dám nói cùng người cơ chứ, chỉ sợ các nàng lắm miệng lan truyền ra ngoài. Một màn anh hùng cứu mỹ nhân hoa hoa lệ lệ, nếu là đổi thành có lòng tính kế, e rằng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành…

Lần này xem như Tuệ An đã hoàn toàn hiểu được, mặc dù nàng không trách Trình Mẫn Du, nhưng trong lòng cũng sinh ra một nỗi đau thương, thở dài nói:

“Thôi, dù sao nàng cũng không có ý xấu với chúng ta, lợi dụng thì lợi dụng đi, ta chỉ mong sau khi nàng lập gia đình có thể sống an ổn một tí, đừng hối hận là được.”

Nhiếp Sương Sương nghe vậy cũng gật đầu, nói:

“Hối hận thì nhất định sẽ không, thềm cửa Quan phủ cao bao nhiêu, nàng có thể leo lên coi như là phúc khí của nàng. Ta đây cũng thật bội phục dũng khí của nàng, đến ngã ngựa còn không sợ, há có chuyện gì nàng không dám làm?

Chỉ sợ cũng bị mẹ cả ép buộc quá đáng, trong cơn nóng nảy mới có thể nghĩ ra chiêu thức hiểm độc này này. Tuy ngoài miệng ta nói không trách nàng, nhưng rốt cuộc người với người quen nhau quý ở hai chữ chân thành, đối với nàng ta lại không muốn thân thiết thêm.”

Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, cũng không nói gì. Bỗng nhiên từ bên kia truyền đến một tiếng cười thanh thúy đầy bén nhọn, thu hút một loạt ánh mắt rối rít nhìn qua.

Tuệ An cũng nhìn sang, thấy một nữ tử mặc váy đỏ như lửa, tầm hai mươi tuổi đang ngẩng đầu cười đến là vui vẻ tùy hứng. Nàng ngũ quan sắc nét, toàn thân ăn mặc phú quý quá mức, cử chỉ khiến cho người ta không dám bình luận, nói nàng cởi mở cũng không phải, nói nàng thô tục lại càng không đúng.

Nàng kia lớn hơn đa phần nữ tử ở đây, thanh âm nói chuyện vừa lớn lại lưu loát, như tiếng châu ngọc va chạm, làm cho người không thể không chú ý đến nàng.

Vừa rồi Tuệ An đã lưu ý nàng, nay thấy vậy, không khỏi tò mò hỏi Nhiếp Sương Sương:

“Vị này nhìn lạ mặt quá, không biết là…?”

Nhiếp Sương Sương nghe vậy cười một tiếng, nói:

“Muội cũng thấy nàng khác biệt đúng không? Nàng là bào muội của Bình Bắc hầu Vi Phương, mới từ Liêu Châu về kinh. Nghe nói ở Liêu Châu nổi tiếng là mỹ nhân cay, tính tình có chút… ừm… Mạnh bạo.”

Nhiếp Sương Sương nói xong khẽ dựa lại gần Tuệ An:

“Nghe nói đã cùng cách* hai lần, ở Liêu Châu không người nào dám cưới nàng, đúng lúc Bình Bắc hầu nhận lệnh hồi kinh thương nghị chuyện chinh phạt Bắc Hồ, dẫn nàng theo dường như có ý muốn chọn em rể tiếp theo ở kinh thành.”

*Thời xưa ly hôn được gọi là “cùng cách”, “cùng cách” khác bị hưu, hưu là chồng bỏ vợ hoặc vợ bỏ chồng (điều này ít khi xảy ra), còn “cùng cách” là hai bên trải qua đàm phán bằng lòng bỏ nhau.

Tuệ An nghe vậy cũng hơi giật mình, nhìn nàng kia hai lần mới lắc đầu dời mắt đi chỗ khác.

Ngày hôm đó Tuệ An được ăn món cá mình mong nhớ bấy lâu, bởi vì hai ngày nay nàng giải quyết xong không ít chuyện, cho nên vui chơi cực kỳ thoải mái.

Lúc tiệc tan, nàng còn cố ý ở lại phía sau, đợi Văn Cảnh Tâm đưa tiễn khách khứa xong xuôi, Tuệ An lại theo Miên Nhi đến Chúc các mà Văn Cảnh Tâm vẫn thường đãi khách.

Tuệ An cùng Miên Nhi hàn huyên vài câu, Văn Cảnh Tâm mới vội vã trở về, thấy nàng mặt mày ửng đỏ lảo đảo bước vào, Tuệ An vội vàng tiến lên phía trước giúp đỡ, nói:

“Có lời gì không thể tới đợi ngày mai nói sao, hôm nay ta tới chậm, còn chưa đi thỉnh an lão thái quân đâu. Nhìn ngươi này, đến đi đường cũng không vững, còn nháy mắt với ta mãi làm gì không biết.”

Văn Cảnh Tâm ngồi vào ghế, tiếp nhận chén canh giải rượu Miên Nhi dâng lên, đem người hầu đuổi hết ra ngoài, lúc này mới nhìn chằm chằm Tuệ An, nghiêm túc hỏi:

“Nói đi, ngươi và Nhị ca ta rốt cuộc có chuyện gì?”

Tuệ An nghe nàng hỏi chuyện này, không khỏi sững sờ, mặt mũi đỏ bừng, lí nhí nói:

“Chuyện gì là chuyện gì?”

Văn Cảnh Tâm nhất thời giận dữ, quát lên:

“Tốt lắm, ngay cả ta ngươi cũng không nói thật. Hai ngày gần đây Nhị ca ta lúc nào cũng hồn vía lên mây, buổi tối hôm kia còn ở trong hoa viên uống say không biết trời trăng gì, tay chân nứt toác do gió lạnh, may mà về sau có Tử Tình tìm được mang trở về, sốt mất một ngày một đêm mới bình thường một tí.

Từ trước đến nay Nhị ca là người chững chạc hiểu chuyện, làm sao có thể vô duyên vô cớ như vậy được, ta hỏi Tình Liễu, nàng chỉ bảo Nhị ca đã nói trước nếu nàng lắm miệng, liền lập tức bán ra ngoài tuyệt không nể tình. Về sau nàng bị ta ép hỏi nhiều quá, mới lờ mờ nói ta tới hỏi ngươi. Nếu ngươi không nói ta biết có chuyện gì, ta tức giận thật đấy.”

Tuệ An nghe vậy thở dài, nhớ tới gương mặt gầy gò của Văn Tư Tồn, trong lòng ngũ vị tạp trần, một hồi lâu mới nói:

“Ngươi khuyên hắn một chút, ta không biết hắn nhìn trúng ta chỗ nào, chỉ là ta nhất định không phải là người phù hợp với hắn. Sau này hắn sẽ hiểu.”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy còn cái gì không hiểu, liền đứng dậy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tuệ An, thấy Tuệ An lộ vẻ lo lắng, giương đôi mắt đầy áy náy và kinh hoảng nhìn mình, chẳng lẽ cho rằng nàng sẽ vì chuyện này mà trách Tuệ An hay sao?

Cho nên nàng giận thì giận nhưng cũng không nhả ra nửa chữ, chỉ dậm chân mấy cái, sau đó ngồi xuống thở dài, nói:

“Thôi, mặc dù ta không biết vì sao ngươi không nhìn trúng Nhị ca ta, nhưng việc này cũng không cưỡng cầu được, Nhị ca không phải là kia người cố chấp, có lẽ qua ít ngày sẽ tốt hơn thôi. Ngươi không phải nói chưa đi thỉnh an tổ mẫu sao, đi thôi, ta cùng ngươi đi.”

Trong lòng Tuệ An rất sợ vì chuyện này mà Văn Cảnh Tâm lạnh nhạt với nàng, vẫn không ngừng tự trách mình, giờ nghe nàng nói thế liền vui mừng cười một tiếng, vội vàng đứng dậy cùng nàng dắt tay nhau đi về phía Hành Phú viện của Văn lão thái quân.

Ai ngờ đến viện, lại bị Hồng Trù bên cạnh lão thái quân ngăn lại, nói là lão thái quân không khỏe, đã nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc Minh Tâm viện tan cuộc, các vị tiểu thư cũng qua thỉnh an lão thái quân. Tuệ An biết lão thái quân đang tức giận vì chuyện của Văn Tư Tồn, trong lòng không khỏi ảm đạm, miễn cưỡng cười cười đem đai buộc đầu do mình thức đêm thêu đến nỗi mười ngón tay đau rát để lại, liền cáo từ về phủ.

Văn Cảnh Tâm đưa nàng ra khỏi cửa phủ liền xoay người trở về Hành Phú viện, được nha hoàn mời vào phòng quả nhiên thấy tổ mẫu đang nằm trên nhuyễn tháp cùng Chu mama nói chuyện.

Văn Cảnh Tâm tiến lên thỉnh an, lại trả lời lão thái quân mấy câu, đem những chuyện vui trong bữa tiệc ra nói một lần, sau mới tươi cười tựa vào khuỷu tay lão thái quân.

Lão thái quân làm sao không biết nàng có chuyện gì, bà khoát tay áo, bọn hạ nhân liền biết điều lui xuống.

Văn Cảnh Tâm mềm mại nói:

“Tổ mẫu giận An nương thật ư? Vừa rồi con thấy tâm tình An nương cũng rất tệ, hình như thương tâm lắm.”

Lão thái quân nghe vậy thở dài, liếc đai buộc đầu trên bàn, nói:

“Nàng là đứa bé ngoan, tổ mẫu há lại không biết? Nếu như là hai mươi năm trước, thân thể Thái hậu còn khỏe mạnh, ta cũng có lòng để Nhị ca con cưới nàng.

Nhưng nay thân thể Thái hậu ngày càng lụn bại, Vương phủ chúng ta bấp bênh mạng mình khó giữ, hôm nay vinh quang lại không biết sáng mai thế nào. Đại bá con đang vì Nhị ca con mà chuẩn bị dâng tấu thỉnh phong Thế tử, thê tử của nó gắn chặt với vận mệnh nhà chúng ta, không phải nó muốn là được.”

Văn Cảnh Tâm cắn môi, nói:

“Vậy tổ mẫu đúng là không trách An nương? An nương luôn đối đãi với tổ mẫu không khác gì trưởng bối trong nhà, nếu vì chuyện như vậy mà bị tổ mẫu chán ghét vứt bỏ, chắc chắn rất khổ sở.”

Lão thái quân nghe vậy nhưng lại cười một tiếng, nói:

“Được rồi, con cảm thấy tổ mẫu con là loại người lòng dạ hẹp hòi đến thế sao?”

Văn Cảnh Tâm tức thì vui vẻ, vùi đầu vào trước ngực Văn lão thái quân, miệng như bôi mật nịnh nọt bà đến là sung sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.