Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 41: Hữu dũng vô mưu




Editor: Chuối chin cây

Lão Triệu đánh xe hoàn toàn không hề nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy, hôm nay trên đường gần như không có người qua lại. Ông đánh xe vốn không để tâm lắm, vì ông mải nhớ tới lúc nãy ở Băc Vương phủ được thưởng không it, đang âm thầm vui mừng, nên khi xảy ra chuyện ông không phản ứng kịp và làm rơi dây cương, cả người cũng té xuống đất theo.

Ông lăn một vòng thì mấy người Đông Nhi cũng vừa đuổi tới, ngay lập tức xe ngựa chở Tuệ An nhanh chóng phóng về phia góc đường, biến mất không thấy.

Xe ngựa cứ điên cuồng chạy, Tuệ An ngồi trong xe bị đụng ngã trái ngã phải, Cửu Tiết Tiên không thể thi triển trong xe ngựa, mà người Đông Khương đó lại từng bưóc ép sát, nhiều chiêu trí mạng. Tuệ An chỉ có thể vừa cứng rắn ngăn chặn vừa chật vật lẩn trốn ở trong xe.

Loan đao và Cửu Tiết Tiên va chạm vào nhau, dường như lần này người Đông Khương kia sử dụng toàn bộ sức lực nên Tuệ An cảm thấy cổ tay tê rần, Cửu Tiết Tiên tuột khỏi tay, người Đông Khương kia nhanh tay lẹ mắt đá một cước cây roi liền bay ra ngoài xe.

Tâm Tuệ An chợt lạnh, thầm nghĩ không xong rồi, nhưng nào biết người Đông Khương kia lại không thừa thăng xông lên, thừa dịp tinh thần Tuệ An còn chưa ổn định lập tức xoay người nhảy nhanh xuống khỏi xe ngựa.

Tuệ An ngẩng đầu, thấy xe ngựa đang lao nhanh về phía ngõ cụt, đến bây giờ mà con ngựa vẫn còn trong trạng thái sợ hãi.

Mắt Tuệ An trừng lớn, nếu như xe ngựa cứ chạy với tốc độ như thế này mà lao vào tường thì không phải sẽ bị thịt nát xương tan sao? Mạng nhỏ của nàng nếu giữ được thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Tuệ An không chút nghĩ ngợi cũng học theo người nọ nhắm mắt lao xuống xe ngựa, nàng lăn vài vòng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn thấy xe ngựa đang lao vào ngõ cụt, hai con ngựa kinh hãi đạp một cái, xe ngựa theo quán tính đụng vào tường “Phanh” một tiếng vỡ ra thành từng mảnh.

Chứng kiến người Đông Khương kia chạy vào con ngõ nhỏ, giống như muốn chạy trốn, lửa giận của Tuệ An tăng vọt lên. Thẩm Tuệ An nàng không phải là thiên chi kiêu nữ gì nhưng cũng chưa từng nếm qua nhiều thiệt thòi như vậy.

Hiện tại toàn thân nàng đều đau buốt, hơn nữa bộ dạng còn chật vật chẳng ra gì, vũ khi cũng bị đánh bay, người thì té lên té xuống, nhưng chính điều đó lại khơi dậy sự bướng bỉnh không khuất phục trong nàng.

Lão nương liều mạng với ngươi!

“Khốn kiếp, đừng chạy!”

Mắt thấy tên Đông Khương kia đã chạy tới đầu tường, Tuệ An cố nén đau bò dậy từ trên mặt đất, gỡ cây trâm trên đầu xuống lao về phía tên nọ, một tay túm lấy chân hắn kéo xuống, tay kia cầm trâm đâm vào thắt lưng hắn.

Người nọ ăn đau, lập tức ngã từ trên tường xuống, đá vào bụng Tuệ An, nàng bị một cước tàn nhẫn của hắn bức lui về phía sau năm sáu bước mới ngã trên mặt đất.

“Nữ nhân chết tiệt này, lão tử giết ngươi.”

Người Đông Khương kia dường như bị Tuệ An chọc giận, cũng không vội bỏ trốn nữa, ngồi dậy đi tới vung đao chém Tuệ An.

Mặc dù Tuệ An tập võ từ nhỏ, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, Thẩm Thanh cũng không trông mong nàng đạt thành tựu lớn lao gì, không chế được Cửu Tiết Tiên coi như có chút tài nghệ rồi. Nhưng hiện tại roi lại không có trong tay, chỉ một chút công phu mèo cào của nàng thì sao có thể là đối thủ của tên Đông Khương này.

Thấy người nọ bổ đao về phía mình, Tuệ An lập tức xoay người lui lại, trèo qua núp sau lưng con ngựa đang ra sức thở, tay phải cầm lấy cán dao găm mà tên Đông Khương đã đâm vào mông ngựa khi nãy, dứt khoát rút ra ngoài.

Dao găm bị nàng rút ra, lập tức máu huyết bắn tung tóe lên người Tuệ An, nhưng nàng chẳng quan tâm đến những thứ này vừa rút dao xong liền chóng chạy ra xa.

Con ngựa vốn đã bị đau, cộng thêm Tuệ An rút dao lại càng làm cho nó hoảng sợ hơn, hai chân trước đạp lên cao, đúng lúc tên Đông Khương nọ đang tấn công về phía Tuệ An, không biêt tại sao lại chợt lảo đảo một cái, bị con ngựa phát điên đá vào ngực.

Hắn vốn bị thương, hơn nữa còn phải né tránh sự lục soát của Ngự lâm quân suốt hai ngày, mất máu quá nhiều, hao tổn không ít sức lực, nay đã như đèn cạn dầu. Hiện tại bị con ngựa điên này đá trực diện khiến hắn như một con rối gỗ rách nát bay ra ngoài.

Thân mình đập mạnh vào tường giống như chiếc xe ngựa vừa vỡ nát khi nãy, phát ra một tiếng bịch, té ngã trên đât, ngoẹo đầu qua một bên chết tại chỗ.

Tuệ An nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy hắn ta xụi lơ, khóe miệng từ từ tràn ra một vệt máu, đôi mắt vẫn còn mở to đầy phẫn hận trừng nàng, gương mặt hết sức đáng sợ.

Chết không nhắm mắt!

Tuệ An bị bộ dạng khủng bố của hắn dọa sợ, hai chân nhất thời mềm nhũn, lảo đảo lùi về phia sau vài bước, cơ thể đụng vào một bức tường thịt, làm cho cái ót của nàng hơi đau.

Sau đó trên đỉnh đầu nàng vang lên một giọng nói của nam nhân đầy sự châm biếm, pha lẫn chút trầm thấp

“Hữu dũng vô mưu.”

Tuệ An vốn bị tên tử sĩ Đông Khương kia dọa cho không nhẹ, làm sao còn có thể chịu thêm một lần hoảng sợ nữa? Tim gan nàng lập tức giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực, chân mềm nhũn sắp té xuống đất.

Nhưng nàng còn chưa kịp ngã xuống thì sau gáy đã bị người nọ nắm cổ áo kéo lên, lực đạo kia khiến cho Tuệ An phải kiễng chân xoay người lại, khuôn mặt vừa vặn đối diện với bức tường thịt.

Lúc này Tuệ An mới nhìn rõ, phía sau mình không phải là yêu ma quỷ quái gì, trên thực tế còn là một nam nhân tuấn mỹ. Hơn nữa người này còn có duyên gặp mặt mấy lần với mình.

Quan Nguyên Hạc!

Giờ phút này tay phải của hắn còn đang cầm cổ áo sau gáy Tuệ An, cúi đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ đó vẫn là sự lạnh lẽo băng, nhưng trong đôi mắt luôn không gợn sóng kia hiện tại viết rõ sự châm chọc và khinh thường.

Mà lúc này thân thể Tuệ An gần như đã dính sát vào người Quan Nguyên Hạc, chóp mũi còn ngửi thấy mùi hương mát lạnh của lá trúc trên người hắn, quanh thân tràn ngập hơi ấm do hắn mang lại. Tuệ An ngửa đầu, cái trán trơn bóng của nàng suýt chút nữa đã đụng vào cằm của Quan Nguyên Hạc.

Nàng cứ như vậy bị Quan Nguyên Hạc nắm cố định trước người, còn bị hắn nhìn chằm chằm từ trên cao xuống, bị hắn châm chọc cười nhạo. Tuệ An bừng tỉnh lập tức nổi trận lôi đình, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ chịu nhục như vậy.

Nàng cố sức đưa hai tay lên chống đỡ trước ngực Quan Nguyên Hạc, liều mạng giãy dụa. Ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại chợt buông lỏng tay thả cổ áo nàng ra.

Thế nên Tuệ An bèn mất trọng tâm, thực không có hình tượng lảo đảo lùi về phia sau hai bươc, cái mông nhỏ ngã ngồi trên mặt đất, và cuối cùng là cả người té lăn ra.

Mới vừa rồi nàng nhảy từ trên xe xuống toàn thân đã đau đến ê ẩm, giờ đây còn té thêm lần nữa làm hai bên mông như muốn vỡ ra, lập tức hai mắt đỏ ửng.

Khốn kiếp! Sao trong thiên hạ lại có một tên khốn kiếp như vậy.

Đầu tiên là đột nhiên lên tiếng, thiếu chút nữa đã làm cho linh hồn nhỏ bé của nàng bay đi mất. Sau đó lại giống xách như một đứa bé bắt nạt nàng, bày ra nét mặt chán ghét nói nàng là thứ “Hữu dung vô mưu”!

Vừa nãy còn hại nàng ngã chật vật như vậy, hoàn toàn mất hết hình tượng.

Tuệ An vừa giận vừa hận vừa xấu hổ, chóp mũi càng lúc càng cay nhưng sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng rơi lệ lúc này.

Tuệ An vội cắn chặt răng, hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Quan Nguyên Hạc, nâng ngón tay chỉ thẳng vào mũi hắn hét lớn.

“Ngươi là quỷ à? Sao lại lén lút xuất hiện ở phía sau ta, muốn hù chết người à!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.