Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 34: Tàn nhẫn quá!




Editor: thúy thúy

Dân chúng ngã xuống vẫn không ngừng rên rỉ, mùi máu tươi nồng nặc thoang thoảng giữa mùa đông lạnh giá khiến người ta muốn nôn mửa. Tuệ An nhìn chằm chằm mọi thứ trước mặt, chẳng biết vì sao lại không thể dời mắt ra được.

Nàng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu xanh, trên đùi trúng tên, tay bới móc đống thi thể trên mặt đất, miệng kêu khóc thảm thiết “Bảo nhi, con ở đâu? Bảo nhi, Bảo nhi của nương......”

Tim Tuệ An đau như dao cắt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, nhớ tới mới vừa rồi hình như có nghe thấy một giọng nói cương quyết hạ lệnh bắn tên hoàn toàn không chứa chút tình cảm, lạnh lẽo như băng. Lập tức Tuệ An phẫn nộ ngẩng đầu lên lườm Quan Nguyên Hạc đang ngồi trên yên ngựa chỉ huy giết địch ở đằng trước.

Nhưng vừa nhìn đã ngớ người, không ngờ hắn lại là người mình từng có duyên gặp mặt hai lần. Trông thấy gương mặt tuyệt mỹ nhưng biểu cảm lạnh nhạt và nghiêm trang của hắn, Tuệ An thoáng rùng mình một cái, cũng không dám trừng hắn nữa mà vội chuyển tầm nhìn. Trong lòng chợt nghĩ, hắn chính là Bạch diện nho tướng tiếng tăm lừng lẫy Quan Nguyên Hạc sao? Quả nhiên rất tuấn mỹ, người này khiến nàng ngưỡng mộ cả hai kiếp, tấm lòng yếu mềm cần phải cứng rắn hơn mới được!

Mắt nàng vừa chuyển đã chạm phải gương mặt nghiêm túc lẫn hiên ngang của Lí Vân Sưởng, Tuệ An bỗng giống như bị sét đánh trúng, nét mặt cứng đờ.

Kiếp trước lần đầu tiên Tuệ An nhìn thấy Lí Vân Sưởng là năm nàng mười bốn tuổi, khi đó Lí Vân Sưởng đã gần hai mươi hai. Sau đó, Tuệ An bèn tìm đủ mọi cách để đến gần hắn, rốt cuộc năm mười sáu tuổi cũng được gả cho hắn, nhưng chưa tới hai năm đã bị hưu.

Theo như hiện tại thì Lí Vân Sưởng nhìn qua rất trẻ tuổi, tuy khuôn mặt cũng tuấn mỹ giống như kiếp trước, khí chất ôn hòa như ngọc, nhưng rốt cuộc vẫn còn vẻ non nớt. Nếu ở kiếp trước gặp phải chuyện như hôm nay, sắc mặt hắn chưa hẳn sẽ nghiêm túc như thế.

Hắn mặc một bộ triều phục áo dài màu tím, trên thắt lưng cùng màu là hoa văn được thêu bằng tơ vàng, tóc đen buột lên dùng kim quan nạm ngọc bích cố định lại, cơ thể thon dài thẳng tắp, trong vẻ phong thần tuấn lãng còn có khí chất cao quý bẩm sinh, tư thái trước sau như một khiến người ta cảm thấy bản thân thấp kém như hạt bụi, không thể với tới.

Tuệ An vừa nhìn hắn vừa nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, sau một hồi lâu vẫn chưa chịu thu mắt. Nhưng vào lúc này nàng chợt hoảng sợ khi phát hiện ra một tên tử sĩ Đông Khương vốn đã ngã xuống đất từ lâu nay lại đột nhiên vùng dậy, phi thẳng cây đao sáng loáng vào Lí Vân Sưởng.

Lúc này Lí Vân Sưởng đang bận nói gì đó với một tên tiểu tướng bên cạnh, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, dường như không hề phát giác mọi việc ở sau lưng. Hơn nữa, chuyện xảy ra quá đột ngột, vả lại cũng không có ai chú ý, vì vậy cho dù có nhìn thấy e rằng cũng phản ứng không kịp.

“Không được!”

Tuệ An chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, không chút suy nghĩ bèn hô to một tiếng, thân thể phản ứng theo bản năng, lập tức bò dậy, chạy tới hai bước lớn dùng hết sức lực vung Cửu Tiết Tiên.

Nàng vốn cách Lí Vân Sưởng chỉ có vài bước, một roi này xuất ra trực tiếp đánh vào cổ họng của tên tử sĩ Đông Khương kia, xuyên qua yết hầu, kéo theo một lỗ hỏng màu đỏ nhỏ như hột đào trên cổ người nọ, máu nóng tuôn ra xối xả, bất thình lình ngã xuống đất, tắt thở chết.

Lí Vân Sưởng nghe thấy tiếng thét của Tuệ An bèn quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Tuệ An hoảng hốt dùng hết toàn lực quất Cửu Tiết Tiên ra, gương mặt nàng hoảng sợ như thế, hơn nữa còn tái nhợt nghiêm nghị, mắt đỏ mở to, rồi lại hết sức đau xót. Hắn lập tức kinh hãi, mãi cho đến khi cận vệ bên cạnh hô to một tiếng kéo hắn xuống ngựa, chứng kiến Cửu Tiết Tiên xuyên qua cổ họng tử sĩ Đông Khương, hắn mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Liếc nhìn tên tử sĩ Đông Khương đã chết, đồng thời chuyển mắt nhìn Tuệ An, trông thấy nàng vô lực té ngã trên đất, nhíu mày đẩy cận vệ ra đi tới.

“Á, tàn nhẫn quá!”

Nhưng mà chưa đợi hắn đi đến trước mặt Tuệ An, đột nhiên có một nữ tử thét to lên, giống như bị hoảng sợ quá độ ngã nhào về phía hắn, hắn theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng ấy, cúi đầu thì thấy đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngũ quan tinh xảo, mặt mũi đáng yêu. Mặc dù hình dáng còn nhỏ, nhưng thân thể trong lòng đã xuất hiện đường cong lả lướt, nữ tử này chính là Tôn Tâm Từ.

Lúc nãy Tôn Tâm Từ hoảng sợ ngồi trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy tình huống của Thường Âm lâu bên kia, cả người nàng lập tức run lên. Cảm thấy tuy ở đây có Ngự Lâm quân bảo vệ nhưng lại rất gần tử sĩ Đông Khương quốc, nàng sợ nơi này cũng không an toàn, vì vậy dùng hết toàn lực bò từ mặt đất lên, muốn chạy ra xa một chút.

Nhưng nàng vừa mới đứng lên thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tuệ An, tiếp theo là cảnh Tuệ An vung Cửu Tiết Tiên giết chết tên tử sĩ Đông Khương nọ, lập tức nàng sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã xuống lần nữa, nhưng đúng lúc nhìn thấy Lí Vân Sưởng đi về phía Tuệ An, suy nghĩ chợt lóe, nàng hô to một tiếng ngã vào ngực Lí Vân Sưởng.

Khi nãy theo Long liễn đến đây, nàng đã lén để ý đến Lí Vân Sưởng vẫn luôn hộ giá bên cạnh, lúc ấy cứ lo ngắm hắn, sau đó căn cứ vào quần áo trên người hắn mới đoán được hắn nhất định là một vị hoàng tử được sủng ái. Giờ đây sao nàng có thể để cho Lí Vân Sưởng chú ý đến Thẩm Tuệ An, mà không dành lấy cơ hội cho mình?

Tuệ An nhìn thấy Lí Vân Sưởng đi về phía mình, tim vốn đã đập rộn lên, không biết phải làm sao, nhưng ngay sau đó chứng kiến hắn ôm Tôn Tâm Từ đứng cách mình hơn ba bước. Nhìn dáng vẻ hai người lúc này, trước mắt bỗng dưng hiện lên hình ảnh hai cơ thể say sưa ân ái với nhau, Tuệ An cảm thấy tức giận muốn hộc máu, không thể kiềm chế được!

Tôn Tâm Từ ngươi giỏi lắm, kiếp trước ngươi đã phá hỏng nhân duyên của ta, kiếp này vẫn ngựa quen đường cũ!

Mới vừa rồi còn khỏe mạnh đứng đó, giờ đây lại đúng lúc ngất xỉu, còn nói ta “Tàn nhẫn”!

Chỉ có ngươi là yếu đuối nhu nhược, chỉ có ngươi là hiền lành tốt bụng, còn ta lại trở thành người có lòng dạ độc ác!

Nha đầu hư đốn này! Sao tâm tư hại người có thể xoay chuyển nhanh như vậy được nhỉ?

Tuệ An nghĩ xong liền lập tức bò dậy, chà chân cho sạch đất sau đó chạy vội tới trước mặt Lí Vân Sưởng ôm Tôn Tâm Từ, dùng hết sức kéo Tôn Tâm Từ từ trong lòng hắn ra, ném nàng ta xuống đất, tiếp theo thuận tiện ngã nhào lên người nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.