Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 10: Đỗ mĩ kha




Đỗ Mĩ Kha giữ chặt tay Tuệ An, lập tức nàng cảm thấy mình giống như bị một con rắn độc bám víu, phải xuất ra tất cả ý chí mới có thể khống chế được bản thân không hất tay nàng ta ra, cũng may Hạ nhi bên cạnh tiến lên một bước đưa lò sưởi cho Tuệ An, Tuệ An nhân thể rút tay bị nắm ra hơ trên lò sưởi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Mĩ Kha, Tuệ An chậm rãi bình phục tâm tình, cũng cười nói. “Để dì Kha lo lắng rồi, tay An nương rất lạnh, khác cái lạnh của dì Kha.”

“Đại tỷ tỷ, cái áo choàng màu đỏ của tỷ thật đẹp, may từ da Hồ ly à? Nghe nói Hỏa Hồ ly chỉ có ở sâu trong Quân Sơn mới có. Chỉ nhân vật như đại tỷ tỷ dây mới xứng mặc áo choàng hoa mỹ như vậy, mặc vào rất xinh đẹp.” Tôn Tâm Từ chạy tới, lôi kéo vạt áo choàng lông màu lửa đỏ trên thân Tuệ An cười nói.

Trên mặt của nàng ta tràn ngập tán thưởng và cực kỳ hâm mộ, như một đứa nhỏ thèm nhỏ dãi kẹo, vừa đáng thương tội nghiệp, vừa ngây thơ đáng yêu. Nếu ở kiếp trước, sợ là lúc này mình đã cởi áo choàng tặng cho nàng ta rồi. Nhưng hiện tại Tuệ An vẫn nhận ra sự không cam lòng và ghen tị trong mắt của nàng ta, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết có giống sự ác độc ngụy trang của mẫu thân hay không.

Trong tâm Tuệ An rét run, trên mặt chỉ thản nhiên cười “Phải không, diện mạo muội muội rất tốt, mặc cái gì cũng mặc đẹp hơn tỷ tỷ đâý.”

Tôn Tâm Từ nhỏ hơn Tuệ An chỉ nửa tuổi, hôm nay nàng ta mặc một bộ quần áo nhỏ lông thỏ viền lụa hoa màu xanh nhạt, kết hợp với hoa Hải đường màu trắng được thêu xếp chồng trên váy, bên hông buộc một đai lưng tơ tằm màu vàng nhạt, mặt trên khám 5 cái chuông vàng nhỏ nhỏ, khi di chuyển sẽ kêu leng keng.

Bây giờ tuy tuổi của nàng ta còn hơi nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra sau khi lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân. Nàng ta chia tóc thành 2 búi tròn, dùng băng gấm hồng nhạt buộc cố định, mỗi bên cài một đóa Hải đường nhỏ tơ vàng khảm lưu ly. Làm nổi bật lên hai má nho nhỏ giống như nhụy hoa xinh đẹp, ôn nhu động lòng người.

Lúc này trên mặt nàng ta lại lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, mắt to ngập nước hơi trách cứ nhìn về phía Tôn Hi Tường đang đứng ở một bên, không lí do lộ vẻ tủi thân, làm cho người ta thương tiếc.

“Xem ngươi, tỷ tỷ có cái áo choàng mà ngươi cũng ghen tị nữa, ở chỗ phụ thân còn có mấy mảnh da sóc, mặc dù không sánh bằng lông hồng hồ quý giá, nhưng màu sắc hiếm khi không lẫn lộn, chốc nữa làm cho ngươi cái áo choàng giống như An nương.”

Tôn Hi Tường cười nói, trên mặt lộ vẻ từ ái, Tôn Tâm Từ vừa nghe lập tức nở nụ cười, giòn tan nói. “Cám ơn phụ thân, phụ thân hiểu rõ tiểu Từ nhất ...... Vậy, còn tỷ tỷ! Tỷ tỷ, Hầu phủ vừa lớn vừa đẹp, tỷ có thể dẫn muội đi dạo xung quanh được không?” Tôn Tâm Từ nói xong liền kéo tay Tuệ An.

Tuệ An đi về phía trước, từng bước trốn tránh, thầm mắng quả nhiên hai mẹ con này sẽ giả vờ, không ngại mệt mỏi, chẳng trách dáng vẻ người sau yếu đuối hơn người trước, chỉ sợ ăn thứ gì cũng dùng con mắt để đong đếm.

Hừ, cho các ngươi giả bộ, nàng cũng muốn nhìn đợi một lát nữa khi các nàng không còn lớp vỏ ngụy trang này, sẽ còn tâm tình quấn lấy nàng đi dạo không?

“Được rồi được rồi, chạy nhanh trước cho đại tỷ tỷ con vào nhà đi, nàng vừa sinh bệnh đừng để nàng mệt. An nương mau vào phòng nào, dì Kha có mang theo quà tặng cho con, con đến nhìn xem có thích không.” Đỗ Mĩ Kha thấy sắc mặt Tuệ An không tốt, vội vàng kéo Tôn Tâm Từ dẫn nàng đi vào trong phòng.

Từ lúc Đỗ Mĩ Kha và Tôn Tâm Từ đi vào trong phòng, mấy người Hạ nhi vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh Tuệ An quan sát hai người. Theo vẻ mặt của Đỗ Mĩ Kha các nàng không phát hiện cái gì, chẳng qua Đỗ Mĩ Kha ăn mặc đỏ thẫm thế kia, mà trên người cứ ra vẻ luôn sùng kính Thẩm Thanh làm cho trong lòng các nàng chán ghét.

Nếu muốn bước vào Hầu phủ này, hiển nhiên sẽ dùng thân phận di nương, vạn lần không được mặc quần áo màu đỏ. Đây vốn là tội bất kính với mẫu thân Thẩm Thanh của Tuệ An! Xem ra Đỗ Mĩ Kha này ỷ có phụ thân làm quan lớn cho nên hoàn toàn không để Hầu phủ vào mắt, nàng ta cho là dùng bộ dạng này để trấn áp hạ nhân trong phủ, thuận tiện nói cho mọi người biết nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ trỡ thành chủ mẫu của Hầu phủ này.

Chỉ có điều lại vô cùng thân thiết với Tuệ An, ít nhất nhìn không ra một tia giả bộ trên mặt, ngay cả ánh mắt cũng lương thiện từ ái. Nếu không có thành tâm, hiện giờ Đỗ Mĩ Kha này sẽ rất khó đối phó, hơn nữa nàng ta còn tồn tại dã tâm, cô nương đơn thuần sợ không phải là đối thủ.

Nhưng Tôn Tâm Từ còn nhỏ tuổi, suy cho cùng vẫn chưa trải qua chuyện này, trên mặt liền lộ ra manh mối. Miệng nói ngon ngọt nịnh bợ nàng, thấy thứ tốt cực kỳ hâm mộ nói hai câu chua xót này cũng không là gì, có lẽ không cần phí tâm tư đề phòng.

Mấy nha đầu thoáng suy nghĩ, liếc nhau trong lòng đã có kế hoạch, vây quanh Tuệ An vào phòng.

Tuệ An vào phòng, nhưng thấy có hai nữ tử đứng ở phía Đông của phòng, các nàng mỗi người mang một đứa bé khoảng bảy tám tuổi. Chính là hai người thông phòng của Tôn Hi Tường. Phàn Chi và Ngân Liên lần lượt sinh ra hai tiểu cô nương tên Tiểu Phỉ và Tiểu Mai.

Thông phòng không thể xem như chủ tử trong phủ, vẫn chỉ là nô tỳ hơi có chút thể diện, đứa nhỏ sinh ra cũng không được đưa vào gia phả, do vậy cũng không tính là chủ tử. Rất nhiều gia đình nếu thông phòng có đứa nhỏ mà vẫn không được nâng thành di nương, những đứa nhỏ đó tương ứng với việc không được thừa nhận là chủ tử, như vậy huyết mạch ở trong phủ có lẽ không bằng ngay cả một nô tỳ.

Khi Thẩm Thanh còn sống nàng chưa bao giờ nhắc đến việc nâng Phàn Chi và Ngân Liên lên di nương, nhưng cũng không bạc đãi các nàng. Còn đặc biệt ban cho các nàng mỗi người một viện, được sống cùng với con của mình. Đồng thời, phân cho các nàng hai nha hoàn bậc nhị đẳng, hai người tam đẳng, và vài bà lão chuyên hầu hạ.

Kiếp trước Tuệ An chưa bao giờ chú ý hai người thông phòng này của phụ thân, trước khi mẫu thân mất có thấy mặt các nàng, sau đó Đỗ Mĩ Kha vào phủ ỷ mình được cưng chìu, dốc hết sức chèn ép những nữ nhân khác của Tôn Hi Tường, Tuệ An càng không được gặp các nàng.

Kiếp trước do bị Tôn Tâm Từ lừa gạt, Tuệ An lại chẳng bao giờ chú ý tới Tiểu Phỉ và Tiểu Mai, khiến nàng hoàn toàn không có ấn tượng với hai người muội muội chảy cùng dòng máu với mình.

Nay đột nhiên nhìn thấy các nàng Tuệ An tránh không khỏi sửng sốt, sau đó lại tỉ mĩ quan sát một phen.

Hôm nay Phàn Chi mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, hoa văn xếp chồng lên nhau, hạt đậu khấu màu tím được nạm ở mép váy, một đôi giầy thêu xanh biếc như ẩn như hiện. Trên đầu nàng cắm hai cây trâm hình phượng bằng vàng ròng, tay đeo vòng xuyến hồng ngọc. Mặc dù không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẫn có thể xem như nhã nhặn. Hai gò má hồng hào, gương mặt quyến rủ, dáng người xinh đẹp, nhưng ngược lại là một mỹ nhân linh động. Nàng thấy Tuệ An tiến vào liền ngẩng đầu rất nhanh nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục cúi đầu.

Ngân Liên mặc rất bình thường, một búi tóc vấn lên, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc bích, áo trong màu xanh lơ, phối với quần xanh lục đường kẻ màu tím. Dường như rất lo lắng, luôn khép mi đứng yên tại chỗ, Tuệ An nhìn một hồi lâu chỉ có thể thấy được cái trán trơn bóng của nàng.

Hai cái tiểu cô nương kia có vẻ rất nhút nhát, đều núp ở trong lòng mẫu thân, cúi đầu không dám nhúc nhích.

Sảnh đường bày biện hai chiếc ghế bành bằng gỗ Trương Nam, Tôn Hi Tường tự tại ngồi xuống, Tuệ An cũng không vội ngồi, ngược lại quan sát Đỗ Mĩ Kha, nàng muốn nhìn xem Đỗ Mĩ Kha có chọn nơi đó để ngồi không? Nếu quả thực nàng ta dám ngồi ở bên cạnh Tôn Hi Tường, đó là tự rước lấy nhục, thì đừng trách nàng không khách khí!

Đỗ Mĩ Kha rất muốn ngồi vào vị trí chính vị ở bên cạnh Tôn Hi Tường, nhưng nàng cũng hiểu thân phận của mình. Bây giờ, Hầu phủ này còn chưa phải là nhà của Tôn Hi Tường, mặc dù nàng không cam lòng nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống cái ghế thứ nhất ở phía Đông, mắt khẽ liếc qua vị trí bên cạnh Tôn Hi Tường con ngươi chợt hiện lên ám chỉ phải lấy cho bằng được nó.

Sớm muộn gì nàng sẽ cùng hắn sánh đôi ngồi ở chỗ đó, trở thành chủ mẫu phủ đệ, tiếp nhận ánh mắt kính sợ của bọn hạ nhân!

Tuệ An thấy Đỗ Mĩ Kha ngồi xuống, trong lòng có chút thất vọng, nàng xoay người ngồi xuống cái ghế thứ nhất ở phía Tây, nha hoàn liền dâng trà lên.

“An nương, lần này dì Kha con rất có lòng, kêu Thúy Minh Hiên chế tạo riêng cho con một món đồ để làm lễ vật, con thấy chắc chắn sẽ thích. Mĩ Kha, còn không mau lấy ra cho An nương nhìn, nếu không thì uổng phí mất.” Tôn Hi Tường tươi cười nói, giải vây cho Đỗ Mĩ Kha.

“Hi Tường” Đỗ Mĩ Kha nghe vậy oán trách nhìn Tôn Hi Tường, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, “Người ta còn không biết nó có hợp ý An nương hay không đây, chẳng qua là tốn nhiều bạc, không phải vật hiếm lạ vật gì, không đáng giá đâu.”

Ngoài miệng Đỗ Mĩ Kha nói vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười tự tin, khoác tay với tiểu nha hoàn mặc áo màu xanh ngọc bích đứng ở phía sau nói: “Sính Cúc.”

Sính Cúc vội dâng ra một cái hộp hình chữ nhật bằng gỗ Tường Vân khắc hoa Lê màu đỏ đi về phía Tuệ An.

Tuệ An nhìn chằm chằm chiếc hộp kia có chút hoảng hốt, giống như lập tức nhớ tới kiếp trước. Bởi vì chiếc hộp này nàng đã từng gặp qua!

Kiếp trước khi Đỗ Mĩ Kha vào phủ đã tặng cho nàng một cái hộp như vậy, trong hộp chứa vật quả thật rất đáng giá. Lúc ấy nàng vô cùng thích, lập tức cài vào người, từ đó đến khi xuất giá gần như không rời thân. Cũng bởi vì món lễ vật này, nàng càng thêm tôn kính Đỗ Mĩ Kha, thấy nàng ta đối xử với mình thật tốt.

Nhưng hiện tại nghĩ đến nhiều chuyện ở kiếp trước khiến Tuệ An mới hiểu được ý đồ Đỗ Mĩ Kha đưa lễ vật này cho nàng, không thể không nói nàng rất bội phục tâm cơ nữ nhân này.

Sính Cúc cung kính trình lên chiếc hộp cho Tuệ An, Tuệ An cũng không khách sáo cười tiếp nhận, từ từ mở nó ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.