Diệp Dung thấy đứng đó Trần Khải ánh mắt lại nhìn đi chỗ khác, không hiểu Trần Khải đang suy nghĩ gì liền kêu hắn một tiếng.
"Khải ca!"
"Sao vậy?"
"Em làm xong hết rồi, giờ chúng ta có thể dùng cơm, một lát ăn xong lại tắm gội." Nói rồi, Diệp Dung đi lấy đĩa với tô đi múc canh và đậu xào.
"Ừ." Trước mắt Diệp Dung lại làm việc, trong đầu Trần Khải nảy sinh một ý nghĩ những việc như vậy sau này vốn cũng là việc mà Diệp Dung sẽ làm cho hắn. Trần Khải cũng không thấy mình có gì sai, liền không còn cảm giác xấu hổ nữa. Trần Khải bình tĩnh hơn, Diệp Dung đã đi dọn đồ ăn ra bàn, vậy Trần Khải sẽ đi lấy chén đũa. Xem ra Trần Khải làm như thế để giảm bớt cảm giác là hắn sai, đem Diệp Dung phải làm việc cho hắn trở thành cái điều đương nhiên.
Ngồi vào bàn, Diệp Dung giúp Trần Khải xới cơm vào chén cho hắn, cũng xới cho bản thân. Rồi đối với Trần Khải nói: "Em nấu hai món là canh bí thịt bằm và đậu que xào, Khải ca nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Món a Dung chắc chắn nấu là ngon rồi. Trù nghệ của em, anh lại không phải không thưởng thức qua?"
"Nhìn xem là ai đã chăm chỉ nấu ăn, để rồi bản thân trở thành một con hoa miêu thế này."
Miệng cười ôn nhu, hai con mắt hoa đào chăm chú nhìn Diệp Dung. Trần Khải dùng tay lau sạch đi vết lọ còn dính trên má của Diệp Dung, lúc này Diệp Dung chỉ thấy Trần Khải thực tốt, liền đỏ mặt cảm ơn Trần Khải một tiếng.
Không nói thêm gì. Trần Khải cùng Diệp Dung dùng cơm, món canh bí đao nấu với thịt bằm này cũng quá ngon đi, là do đói bụng hay do trời lạnh có canh nóng uống? Từ miệng thượng thưởng thức được cái vị bùi, mềm của bí vừa chín tới, hoà quyện cùng với thịt bằm kèm một chút mùi thơm đặc trưng của hành ngò. Đậu que thì vừa miệng. Màu xanh mướt vừa chín tới không cần phải chấm kèm thứ gì chỉ dùng với cơm là đã có thể nhập khẩu. Đồ ăn trong tô và đĩa vơi dần, Diệp Dung sớm đã no bụng liền ngồi bên cạnh múc thêm canh, đậu que và xới thêm cơm cho Trần Khải. Sức ăn của Trần Khải so Diệp Dung lớn hơn ba lần nên Diệp Dung phải đợi Trần Khải ăn xong rồi mới bắt đầu dọn dẹp được.
Sau bữa ăn, Trần Khải chủ động cùng Diệp Dung dọn dẹp bàn ăn. Diệp Dung đem nắp đậy lại nồi canh bí thịt bầm vì vẫn còn dư nhiều đủ để bữa sau tiếp tục ăn, đem những thứ như cũng như chảo,... Chén, bát, đũa đều đặt lên bàn Trần Khải sẽ bê chúng đi ra ngoài đặt bên hông nhà cận giếng nước.
Thấy như vậy mấy cái chén, bát dơ Diệp Dung nghĩ cũng nên rửa nên đối Trần Khải nói: "Khải ca hay là anh cứ trước tắm. Em rửa đống chén đũa này một lát sẽ..."
Còn chưa nói xong Trần Khải đã lên tiếng, "Cứ để đấy đi a Dung à, mai cũng có thể rửa. Vào tắm gội cùng anh đi không nước sẽ hết nóng mất."
Lời Trần Khải nói là không dung cự tuyệt, Diệp Dung nhìn qua đống bát chưa rửa phía dưới cũng không cần đến mức phải rửa ngay liền từ bỏ.
"Vậy được rồi."
"Khải ca em đi lấy quần áo, anh đợi em một chút."
"Ừ anh cũng chưa lấy, a Dung vào phòng giúp anh lấy 1 bộ, kiểu dáng đại khái như...
"Anh sẽ đi pha nước ấm vậy, dù gì nước sôi vốn nóng, lại nặng anh sẽ giúp em."
Trần Khải như vậy tỏ vẻ, khiến Diệp Dung cảm kích. Nước sôi lại nóng lại nặng dù Diệp Dung có khả năng làm được bất quá chỉ là chia nhỏ ra mà đun rồi từ từ đổ vào thôi. So với chỉnh một nồi nước lớn tiểu thân thể làm sao chịu được. Diệp Dung đối Trần Khải cảm ơn liền đi vào trong nhà lấy quần áo rồi, Trần Khải cũng đi vào gian phòng tắm mà pha nước ấm trong bồn gỗ cùng với pha ra vài thùng nhỏ để có thể gội đầu dễ dàng. Việc dùng sức như vậy đối với một nam nhân trưởng thành Trần Khải mà nói là không xi nhê gì.
Bên này, Diệp Dung tiến vào phòng Trần Khải trước lấy một bộ đồ theo bộ dáng Trần Khải miêu tả. Rồi mới đi ra gian phòng chính, cầm túi vải đựng đồ mà chính mình mang theo lên từ trong lấy ra một bộ quần áo, cùng với cái khăn tắm.
"A quên mất còn thứ này." Từ trong túi lấy ra cầm trên tay thứ, Diệp Dung lẩm bẩm. "Tắm xong lại trả Khải ca nhỉ."
Đặt túi vải lại chỗ cũ, cũng nhân tiện đặt luôn thứ đó lên túi vải Diệp Dung mới ôm quần áo cùng khăn của bản thân và Trần Khải đi về phía gian phòng tắm. Truyện Hài Hước
Diệp Dung bước vào, hướng móc treo trên tường mà treo quần áo cùng khăn cho gọn gàng. Trần Khải từ thấy Diệp Dung bước vào trong lòng liền có chút hưng phấn, "A Dung, có thể tắm được rồi. Lại đây!"
Ngoan ngoãn nghe lời Trần Khải, Diệp Dung đi tới.
"Khải ca, trời lạnh chúng ta vẫn là trước gội đầu thì hơn."
"Được rồi, được rồi vậy nghe a Dung. Trước gội đầu."
Diệp Dung nói đúng, trời như thế lạnh bình thường cách vài thiên mới gội, quả thật khi tắm nên gội trước. Trần Khải trong lòng nhẹ than một tiếng là do chính hắn quá gấp gáp rồi. Cứ thế hai người song song ngồi xuống, trước xô nước ấm mà gội đầu. Phải nói nó rất quen thuộc, mùi hương thoang thoảng làm Diệp Dung thấy thoải mái. Ai ai cũng vậy, gia đình bình thường nào khi dùng gội đầu đều dùng cái có nguồn gốc, nguyên liệu từ thiên nhiên đa phần là tự làm. Giàu chút thì sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, nhưng đối với Diệp Dung như vậy đã rất tốt rồi.
Trần Khải gội đầu rất nhanh, xối nước cho sạch bọt xong liền có chút rảnh rỗi. Ngồi một bên chần chờ với việc đợi Diệp Dung cùng tắm hay vẫn là mau chóng tắm cho nhanh rồi đi lên là khi, hắn vì một việc đưa ra quyết định.
Chính là nhìn đến khuôn mặt nhu thuận đáng yêu của Diệp Dung nên liền quyết định chờ rồi, mặc dù Trần Khải rất ghét việc phải chờ đợi.