Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 9: Suy Đoán




Khóa tự học có ba tiết, hết tiết thứ ba tan học đã mười giờ tối.

Tan học.

Mạ đóng sách lại, giơ tay che miệng ngáp một cái, quay đầu lại nhìn Đường Tư Tư ngồi ở dãy cuối.

Lúc này Đường Tư Tư đứng ở bên bàn thu dọn sách vở vào cặp, thu thập xong trở về chỗ ngồi của mình, tinh thần có vẻ tốt lắm.

Triệu Tấn Bác cũng trả chỗ lại cho cô, anh ta trở về chỗ ngồi vứt sách vở vào học bàn, kêu Tống Dịch: “Đi không?”

“Đi.” Tống Dịch ứng một tiếng, đứng dậy cùng nhau ra khỏi phòng học.

Triệu Tấn Bác vừa ra ngoài đã bắt đầu xoay cổ, ngồi thời gian dài làm xương cổ cảm thấy khó chịu.

Anh một bên xoắn cổ một bên oán giận, “Tiết tự học quá muộn, học liên tục ba tiết, thật mẹ nó tàn nhẫn. Về đến nhà còn không có thời gian chơi máy tính, tắm rửa xong phải lập tức đi ngủ.”

Không ngủ cũng không được, về đến nhà tắm rửa xong đã đến mười một giờ.

Mà tâm tư Tống Dịch căn bản không đặt ở lời nói của Triệu Tấn Bác, ánh mắt nhìn hành lang phía trước, tự cười, nói: “Tớ thì thấy rất tốt.”

Triệu Tấn Bác: “……”

Đường Tư Tư trở lại chỗ ngồi xắp xếp hộc bàn, khom lưng để cặp lên đùi lấy cuốn sách có giấu giấy dán tiện lợi bỏ vào cặp, sau đó kéo khóa kéo đeo lên vai.

Chờ Mạ thu dọn tập vở xong, hai người trước sau cùng nhau bước ra phòng học.

Lúc dọn dẹp đồ Mạ đều ngáp, xuống thang lầu vẫn còn ngáp.

Trạng thái của cô ấy và Triệu Tấn Bác không khác nhau mấy, cũng đồng dạng oán giận một câu: “Mệt muốn chết.”

Khóa tự học tiết thứ hai Đường Tư Tư đã ngủ một hồi, bây giờ tinh thần khá phấn chấn.

Cô nắm lấy cánh tay Mạ, vẫn hỏi chuyện cô ấy và Triệu Tấn Bác: “Cậu và cậu bạn họ Triệu kia rốt cuộc là tình huống gì?” Hỏi bò đến bên tai Mạ, nhỏ giọng tiếp tục: “Có phải cậu ta đang theo đuổi cậu?”

Bị hỏi loại vấn đề này, Mạ cũng hết mệt nhọc, trên mặt hiện lên một chút thẹn thùng, vội vàng lắc đầu, “Không có.”

Đường Tư Tư không tin, “Trong giờ học cậu và cậu ta còn đi ra sân thể dục.”

Mạ tiếp tục giải thích, “Chỉ đi tản bộ hóng gió, không có chuyện gì khác, cậu không cần nghĩ nhiều. Tớ không muốn đi, cậu ta một hai phải kêu tớ đi, tớ cũng không hay từ chối người khác…”

Nói đẩy đẩy mắt kính, “Cho nên… Đi…”

“Tớ đã hiểu.” Đường Tư Tư treo vẻ mặt tớ đã nhìn thấu cả rồi, cảm thấy Triệu Tấn Bác nhất định là đang theo đuổi Mạ, có khả năng không dám nói thẳng. Nếu không phải theo đuổi Mạ, vậy đổi chỗ ngồi làm gì, ra sân thể dục tản bộ hóng gió làm gì??

Mạ không hiểu, ngốc ngốc nhìn Đường Tư Tư, tiếp tục phủ nhận, “Thật sự không có, thật ra tớ cảm thấy…”

Cô ấy nói một nửa thì dừng lại, Đường Tư Tư chờ một hồi vẫn không nghe thấy tiếng nói, đành phải mở miệng hỏi: “Cảm thấy cái gì?”

Đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, nghi vấn của Đường Tư Tư không được trả lời, vì thời gian không cho phép.

Mạ và cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt, nói chờ có rảnh lại nói tiếp, sau đó mỗi người đi một hướng.

Mạ đi hướng bắc, đi ngang qua siêu thị mua bịch kẹo mềm, xé mở túi bóc ra một viên kẹo bỏ vào miệng, ăn xong một viên vừa lúc trở lại ký túc xá.

Phòng ngủ cấp ba có người nhiều, trên hành lang qua lại hơn phân nửa đã tắt đèn ngủ.

Bởi vì tiết tự học buổi tối lưu lại thời gian quá ít, học sinh trở lại phòng nói không được vài câu liền xếp hàng rửa mặt đi ngủ.

Mạ về phòng ngủ việc đầu tiên là rửa mặt, rửa mặt xong tìm sách đọc. Tính cách cô hướng nội, ngày thường không học bài thì sẽ đọc sách.

Đọc được vài trang sách, nghe được bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, nội dung không biết từ khi nào đã chuyển đến trên người Tống Dịch.

Người nói là Kiều Thước, Kiều Thước vui sướng mà nói chuyện với bạn cùng phòng Hách Mân: “Cậu có nghe cậu ấy giảng bài cho tớ không? Cậu nói xem trên đời này sao lại có một nam sinh vô cùng đẹp trai, giọng nói dễ nghe, thành tích tốt như vậy?”

Hách Mân ngồi cùng bàn với Kiều Thước, toàn lớp chỉ có mười mấy nữ sinh, hai cô ngồi ở phía sau, cũng cách Tống Dịch gần nhất.

Hách Mân không vui như Kiều Thước, còn tạt cho cô ấy gáo nước lạnh, “Nghe được, lạnh giống khối băng, nói chuyện chẳng có chút tình cảm, sao cậu có thể kích động đến vậy?”

“Đương nhiên kích động!” Kiều Thuớc tự mình thỏa mãn, “Cậu chính là không ăn được nho thì nói nho xanh.”

"Phụt" Hách Mân cười ra tiếng, “Tớ không phải cậu, hoa si! Một Tống Dịch mà thôi, cậu lại mê muội tới mức này? Tất cả mọi người đều là học khoa lý, lý tính một chút, Ok? Đêm nay Đường Tư Tư còn ngồi cùng Tống Dịch, người ta cũng không vui mừng như cậu, cũng không đi hỏi Tống Dịch đề toán dễ giải như vậy, người ta học giỏi, còn trầm ổn bình tĩnh.”

Nói đến Đường Tư Tư ngồi cùng bàn với Tống Dịch, trong lòng Kiều Thước có chút ghen ghét.

Xoay người ánh mắt chuyển đến trên người Mạ, cô gọi Mạ một tiếng, chờ Mạ ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi: “Vì sao đêm nay Triệu Tấn Bác đổi vị trí với Đường Tư Tư?”

Mạ dùng ngón tay chạm vào mắt kính, “Không vì cái gì cả.”

Kiều Thước lại hỏi: “Là Triệu Tấn Bác muốn đổi sao?”

Mạ không muốn cùng người khác nói chuyện này, nhưng vẫn gật gật đầu, trả lời: “Đúng vậy.”

Kiều Thước kỳ quái hỏi: “Vì sao?”

Mạ lắc đầu, bộ dáng nghiêm túc, “Có thểlà không muốn ngồi phía sau.”

Kiều Thước còn tưởng hỏi, lời chưa ra khỏi miệng đã bị Hách Mân cắt ngang: “Cậu quản rộng quá rồi, người khác vì sao đổi chỗ ngồi đâu liên quan gì đến cậu?”

Đúng vậy, nếu dò hỏi tới cùng thì quá không lễ phép rồi.

Vì thế Kiều Thước không hỏi nữa, lấy áo ngủ đi tắm rửa.

Nhìn Kiều Thước đi tắm rửa, Mạ đã không có tâm tình đọc sách, cô để sách lên mặt bàn, lặng lẽ lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, ngồi dậy ra ngoài đi xuống lầu tìm một chỗ không có người đứng gọi điện thoại cho Đường Tư Tư.

Điện thoại thông qua, cô hỏi trước: “Tư Tư, ngủ chưa?”

Lúc này Đường Tư Tư mới vừa tắm rửa xong uống hết sữa nằm trên giường, cô ngồi ở đầu giường, ngón tay ép xuống một quyển sách màu lục đậm, mở ra bên trong là giấy dán màu vàng.

Trước khi nhận điện thoại của Mạ, cô còn do dự có nên gọi cho dãy số này hay không. Còn đang do dự Mạ đã gọi điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cô cầm điện thoại, đáp: “Mới vừa lên giường, sao vậy?”

Giọng của Mạ rất nhỏ nói với Đường Tư Tư: “Vừa rồi chưa nói xong, tớ cảm thấy… có khả năng là Tống Dịch thích cậu…”

Nghe được lời này, Đường Tư Tư liền kinh ngạc, ngón tay buông lỏng, sách vở tự động gấp lại.

Cô mở miệng âm thanh cao hơn: “Này, chuyện này cậu cũng dám nói đùa?”

Ánh mắt Mạ nhìn khắp nơi, “Thật, tớ cảm giác Triệu Tấn Bác đổi chỗ ngồi với cậu là vì để cậu và Tống Dịch ngồi cùng nhau, cậu ta thật sự không phải theo đuổi tớ.”

Đường Tư Tư cảm nhận được hô hấp của mình trở nên khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta nói với cậu?”

“Không có, nhưng trước khi đổi chỗ ngồi cậu ta đưa cho tớ tờ giấy, viết là giúp đỡ, có thể là giúp đỡ cái gì? Không kỳ quái sao?”

Đại não Đường Tư Tư xoay chuyển không nghĩ ra cái gì, nhưng theo bản năng vẫn không thể tin được.

Cô đang vắt não suy nghĩ, Mạ lại nói: “Có rất nhiều người thích Tống Dịch, vừa rồi Kiều Thước và Hách Mân còn ở ký túc xá thảo luận. Kiều Thước còn trước tiếp hỏi bài Tống Dịch, buổi tối cậu và cậu ta ngồi cùng nhau sao lại không nói câu nào?”

Đường Tư Tư giơ tay che mặt lại, chậm rãi nói, “Tớ sợ…”

Mạ cười cười, “Dũng cảm lên, nói không chừng cậu ta cũng thích cậu thì sao?”

Chuyện này thật sự quá hoang đường, hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Nói thật, Đường Tư Tư cũng không biết bản thân từ khi nào đã thích Tống Dịch, chỉ ý thức được chính mình thích anh, trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương với Tống Dịch, cũng không nghĩ tới muốn tự tình, càng không nghĩ tới Tống Dịch sẽ thích cô.

Cô vẫn yên lặng đặt ở trong lòng, để nó trở thành một chuyện cũ yêu thầm thời niên thiếu.

Nhưng, học kỳ mới cô và Tống Dịch học cùng một lớp. Mấy việc nhỏ hai ngày nay, còn có phỏng đoán của Mạ, đều làm Đường Tư Tư không bình tĩnh được.

Cô đột nhiên hoảng hốt, có phải Tống Dịch cũng thích cô hay không?

Nhưng loại chuyện này rất có khả năng là do một bên tình nguyện, giác quan thứ sáu không quá chuẩn sẽ hiểu sai ý. Cho nên dưới tình huống đối phương chưa tỏ thái độ, bản thân thật sự mắc bệnh tự mình đa tình.

Cô còn chưa trả lời Mạ, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, dọa cô đứng bật dậy.

Đêm dài an tĩnh, Cố Tuệ San đi toilet ngang qua phòng ngủ ẩn ẩn nghe được tiếng Đường Tư Tư nói chuyện, cho nên gõ cửa xong nói một câu: “Đường Tư Tư, đi ngủ sớm đi, giờ này rồi ai còn gọi điện thoại?”

Lời đã nói thành như vậy, Đường Tư Tư đương nhiên không thể tiếp tục nói chuyện với Mạ, cô cầm điện thoại đáp lời Cố Tuệ San, “Là Mạ, bạn ấy có việc hỏi con. Không nghe nữa, con ngủ đây.”

Cố Tuệ San đứng ở ngoài cửa lại nói một câu: “Có chuyện gì ngày mai tới trường rồi nói, nhanh đi ngủ.”

“Dạ.” Đường Tư Tư nâng cao giọng, nghe được tiếng bước chân Cố Tuệ San đi xa.

Đầu dây bên kia Mạ nhanh chóng nói: “Đi ngủ sớm đi, ngày mai gặp lại, tớ cũng đi ngủ đây.”

Đường Tư Tư: “Ngủ ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.