Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 4: Thêm Bạn Bè




Tề Châu quay đầu lại nhìn vào trong phòng, lén lút, một bộ dáng sợ người trong nhà nghe được gì đó.

Cậu không nói, trực tiếp đổi giày, ra cửa nắm vai Đường Tư Tư, kéo cô xuống lầu đi đến một nơi không có người trong tiểu khu.

Đường Tư Tư nhìn cậu lén la lén lút, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, đi qua cây vạn tuế cây bạch đằng cây sồi xanh, đến một góc an tĩnh.

Cô cầm quả táo, tò mò hỏi Tề Châu: “Cuối cùng là có chuyện gì?”

Tề Châu ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, hơn nửa buổi mới nói ra một câu: “Muốn tớ nói cũng được, nhưng cậu phải giữ bí mật không thể để cho ba mẹ tớ biết.”

Từ nhỏ đến lớn, những chuyện bọn họ giấu người lớn rất nhiều, Đường Tư Tư tập mãi thành thói quen, gật đầu, “Nói đi.”

Tề Châu lại do dự một hồi, mới thấp giọng nói: “Tớ... Tớ yêu đương.”

Chuyện này một chút cô cũng không biết, đôi mắt Đường Tư Tư hơi hơi trừng lên, nhìn chằm chằm cậu, “Với ai?”

Tề Châu lại bắt đầu do do dự dự, “Nói ra chắc cậu sẽ tức giận, nếu không… hay là không nói nữa…”

Đường Tư Tư cau mày, Tỷ Châu yêu đương với ai điều này cô cần thiết phải biết, cho nên vẫn nhìn chằm chằm cậu, “Tớ đâu phải người keo kiệt, sẽ không tùy tiện tức giận. Cậu nói đi, bằng không giờ tan học tớ sẽ đi xem trộm!”

Ngẫm lại thì tất cả đều học chung một trường, nếu đã chú ý, có cái gì mà không nhìn ra được? QAQ

Đôi mắt Tề Châu xoay mấy vòng, rất cẩn thận nói ra một cái tên: “Cố… Cố Vân Như…”

Cái người vừa mới nói bản thân không keo kiệt, không tùy tiện tức giận, hiện tại sắc mặt đang rất kém.

Cô hít một hơi, xoay người đi, đi được hai bước lại quay trở về, đá cẳng chân Tề Châu, cả giận nói: “Phản đồ!”

Mắng xong xoay người đi, sau đó quay đầu lại, ngữ khí không tốt nhìn chằm chằm Tề Châu: “Cậu theo đuổi cô ta?”

Tề Châu xuýt xoa một tiếng, “Là cô ấy theo đuổi tớ…”

Đường Tư Tư vẫn tức giận, “Tề Châu cậu không có nguyên tắc, cậu chờ hối hận đi!”

Lần này Đường Tư Tư xoay người đi Tề Châu đuổi kịp, “Nhưng đó chỉ là yêu đương mà thôi, ai biết sẽ dài bao lâu. Cậu vẫn là bạn tốt của tớ. Thường nói, anh em như thủ túc, phụ nữ như xiêm y sao. Chúng ta mười mấy năm cảm tình, ở trong lòng tớ cậu là nặng nhất…”

Đường Tư Tư nghiêng đầu trừng cậu một cái, cắt ngang lời cậu nói, “Tuyệt giao! Không được đi theo tớ!”

Tề Châu bị cô dọa sợ tới mức nghẹn lời, không dám nói nữa nhìn Đường Tư Tư đã đi xa.

Cậu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dưới trời chiều nhỏ dần, giơ tay cào đầu, buồn bực: “Sớm biết vậy đã không nói, tớ thật sự chỉ là nhất thời xúc động…”

Đường Tư Tư mới mặc kệ cậu có phải nhất thời xúc động hay không, người khác ai cũng được, chỉ duy nhất Cố Vân Như thì không thể được!

Cô lớn như vậy, ghét không ít người, nhưng người làm cô ghét nhất chỉ có thể là Cố Vân Như.

Cố Vân Như là con gái của cậu cô, cũng là chị họ của cô, lớn hơn cô một tuổi, nhưng bởi vì tháng sinh nhỏ cho nên cũng học lớp mười một giống cô.

Cố Vân Như từ nhỏ đã thích chiếm đoạt đồ của cô, đoạt đồ chơi mới, đoạt quần áo mới. Hai người mỗi lần gặp mặt chưa đến mười phút đã nháo đến long trời lở đất, số lần đánh nhau nhiều đến nỗi đếm không xuể, Đường Tư Tư từng cào lên mặt Cố Vân Như, Cố Vân Như từng véo chảy máu lỗ tai Đường Tư Tư.

Người lớn trong nhà vẫn luôn đánh giá hai người là —— đối chọi gay gắt.

Khi còn nhỏ ở chung không hợp, sau khi lớn lên cũng không hợp.

Sau này, chỉ cần là đồ của Đường Tư Tư, Cố Vân Như đều muốn chiếm đoạt. Ngoài chiếm đồ của cô ra còn đua đòi, cái gì cũng đều muốn lấy cô ra so sánh, hận không thể đạp cô dưới lòng bàn chân nghiền thành bùn lầy.

Đường Tư Tư cũng vậy, rất muốn chà đạp cô ta dưới lòng bàn chân nghiền thành bùn lầy!

Đường Tư Tư một bên tức giận đi lên cầu thang một bên nghĩ Cố Vân Như hiện tại khẳng định là vui sướng muốn chết luôn rồi.

Cô không biết Cố Vân Như có thật sự thích Tề Châu không, nhưng cô cảm thấy Cố Vân Như là nhắm vào cô. Theo đuổi ai mà không được, tại sao một hai phải là Tề Châu, rõ ràng là biết cậu ta lớn lên cùng cô, rõ ràng biết cô và Tề Châu là bạn thân nhất, còn đạt tới trình độ thường xuyên tới nhà đối phương ăn cơm.

Nghĩ đến đây, chân Đường Tư Tư hung hăng dẫm cầu thang, thấp giọng mắng Tề Châu: “Trọng sắc khinh bạn!”

Đến lầu sáu sắc mặt cũng không tốt lên được, ấn chuông cửa, chờ Cố Tuệ San ra mở cửa, cô còn một bộ dáng rất không vui.

Cố Tuệ San liếc mắt một cái đã biết cô không vui, thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Con và Châu Châu cãi nhau à?”

Đường Tư Tư nhỏ giọng nói: “Ai thèm cãi nhau với cậu ta, sau này sẽ không bao giờ cãi nhau nữa.”

Cố Tuệ San lùi hai bước, tháo tạp dề xuống, ba Đường Hướng Văn đã đi làm về, từ trên sô pha đứng lên: “Mấy đứa nhỏ cãi nhau mâu thuẫn qua hai ngày thì tốt rồi. Tư Tư, Châu Châu từ nhỏ tính tình hiền lành, con cũng đừng bắt nạt thằng bé vậy chứ.”

“Ai bắt nạt nó.” Đường Tư Tư đổi dép đến bàn ăn ngồi xuống, “Ba, chúng con đã mười sáu tuổi, không phải con nít.”

Đường Hướng Văn ôn hòa cười, ngồi vào bàn ăn cầm lên đôi đũa, “Mười sáu tuổi không phải con nít?”

“Không phải.” Đường Tư Tư khẳng định trả lời một câu, cúi đầu ăn cơm.

Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San là không lo Đường Tư Tư và Tề Châu cãi nhau, ở trong mắt bọn họ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Hai người thấy cuộc sống của Đường Tư Tư ngoại trừ ăn cơm đi học ở trường có bạn tốt thì có chỗ nào là chuyện lớn đâu.

Tuy rằng không nhỏ, nhưng đến khi ăn xong cơm đi tắm rửa con giận đã tiêu tan.

Tắm rửa xong trở lại phòng, Đường Tư Tư mặc áo in hình con vịt, áo tay ngắn, váy ngủ ngồi trên bàn, mở máy tính lên QQ bấm treo máy. Bị Tề Châu và Cố Vân Như quấy phá, chuyện Tống Dịch có kết bạn QQ không, cô đều không để trong lòng nữa.

Nhấp con chuột lướt trang web một hồi, góc phải bên dưới QQ nhấp nhoáng một hình cái đầu, phát ra tiếng vang “Tích tích tích tích”.

Cô bấm vào hình đại diện của Tề Châu mở tin nhắn ra, Tề Châu xin khoan dung: Tư Tư, đừng giận. 

Vốn dĩ không tức giận, nhìn đến cái đầu của cậu ta lại thấy bực.

Đường Tư Tư buông con chuột gõ bàn phím: Đây là lần cuối cùng cậu được nói chuyện với tớ, đợi lát nữa tớ cho cậu vào danh sách đen.

Tề Châu: [ hoảng sợ ] không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?

Đường Tư Tư: Cậu biết tớ ghét Cố Vân Như bao nhiêu mà, bây giờ tớ ghét cả cậu.

Tề Châu: Nếu không tớ và cô ấy chia tay, cậu đừng như vậy.

Đường Tư Tư: Không cần, làm trò đùa này tớ sẽ càng chán ghét cậu.

Đường Tư Tư: Nếu cậu chọn cô ta, vậy phải mất đi người bạn tốt này!

Đường Tư Tư: Cúi chào.

Gõ xong dòng cuối, Đường Tư Tư không cho Tề Châu cơ hội trả lời, trực tiếp kéo số QQ Tề Châu vào danh sách đen.

QQ bị kéo vào danh sách đen, điện thoại đặt ở trên bàn lại vang lên. Đường Tư Tư không nghe, tiếp tục đem số điện thoại của Tề Châu vào danh sách đen.

Mắt không thấy tâm không phiền, cô sẽ không tức giận nữa.

Lúc này cửa phòng bị gõ vang.

Cố Tuệ San cầm ly sữa bò nóng tiến vào, nói với Đường Tư Tư: “Uống cho dễ ngủ, ngày mai chính thức đi học, điện thoại máy tính ít chơi lại, biết chưa?”

“Dạ, biết.” Đường Tư Tư trả lời, nắm lấy con chuột tắt nguồn máy tính.

Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San quản giáo Đường Tư Tư không quá nghiêm khắc, tín nhiệm tương đối nhiều, bình thường cũng sẽ không tạo cho cô quá nhiều áp lực, vẫn luôn đề xướng gia đình dân chủ, cũng xác thật là làm như vậy, cho nên tương đối tôn trọng và tin tưởng Đường Tư Tư.

Đường Tư Tư thoải mái, hai vợ chồng bọn họ cũng tự tại.

Đương nhiên, việc này cũng tạo cho Đường Tư Tư tính tự giác học tập. 

Đường Tư Tư nhìn Cố Tuệ San đi ra ngoài, cũng giúp cô đóng cửa phòng.

Cô ngồi trên ghế nhàn nhã uống hết ly sữa nóng, để ly xuống, chui vào trong ổ chăn dựa vào đầu giường chơi điện thoại. Bắt đầu từ ngày mai, điện thoại phải để ở nhà không thể đem tới trường học, cho nên phải bấm nhiều một chút.

Nhìn đến mỏi mắt, chuyển thành chế độ im lặng, tắt màn hình đặt điện thoại lên đầu giường, tắt đèn vùi vào trong chăn ngủ.

- - -

Ngón tay cái ấn then cửa màu đen nghiệm chứng vân tay, then cửa chuyển động, khoá cửa mở ra.

Tống Dịch vừa vào cửa lập tức đi đến bàn vẽ, tùy tay lấy một cây bút HB, viết một chuỗi số xuống giấy vẽ. Viết xong tùy tay ném cây bút qua một bên, ngón tay thon dài sờ lên cổ áo, một nút một nút cởi bỏ nút thắt trên áo sơ mi.

Có lẽ thời tiết hôm nay quá nóng, anh cảm giác cả người mồ hôi ròng ròng, sau lưng áo ướt đẫm.

Cởi quần áo vào toilet tắm rửa, bọt nước từ đỉnh đầu phun xuống, cảm xúc trên eo bị đầu ngón tay của cô gái nhỏ cọ qua còn đọng lại.

Anh nhắm mắt một hồi, bọt nước ấm áp vẫn không làm tiêu tan đáy lòng xao động.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Tư Tư là ở nông thôn vùng đất hoang, cô và một cô gái khác cùng nhau thả diều.

Làn váy màu trắng bị gió thổi bay bay, cẳng chân trắng ngần như bông cúc non.

Thời điểm cô cười rộ lên ngọt đến quá phận, sạch sẽ tốt đẹp làm phong cảnh xung quanh hết thảy đều lùi lại, cũng thỏa mãn lòng sở hữu và ảo tưởng của anh.

Cứ như vậy gãi đúng chỗ ngứa cảm giác vi diệu, nhưng không gãi đúng chỗ ngứa duyên phận.

Tống Dịch vuốt nước trên mặt xuống, cũng không suy nghĩ loạn nữa.

Tắm xong, ra khỏi toilet, tóc còn treo mấy giọt nước, thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống áo thun màu xám của anh.

Dãy số đó căn bản không cần trở về liền viết lên giấy, anh vẫn sẽ ghi nhớ trong đầu.

Mở QQ bước đầu tiên tìm kiếm, nhưng nghĩ đến cô có bạn trai, anh niết điện thoại trong tay sau đó ném xuống, trên màn hình là một dãy số, hình cái đầu nét bút đơn giản đáng yêu, mấy cây kẹo cong cong đôi mắt to tròn. 

Cả đêm ném điện thoại lên xuống mấy lần, trước lúc sắp đi ngủ nhặt điện thoại lên.

Tống Dịch ngồi ở trên sô pha, ngón tay nhấn lên màn hình nút màu lam “Thêm bạn bè”, đợi ước chừng mười phút, không có phản hồi, bỏ điện thoại xuống nhắm mắt ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.