Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 33: Tương Đối Nhàm Chán




Đường Hướng Văn lái xe đưa ông bà nội Đường trở về, mãi cho đến buổi tối mới về tới nhà.

Bởi vì chuyện của Cố Tuệ San, ông xin nghỉ phép hai ba ngày, hôm nay là ngày cuối, ngày mai phải đi làm, mà ông cũng đã tìm bảo mẫu ngày mai sẽ tới.

Có Đường Tư Tư ở nhà, cũng không lo lắng bảo mẫu không xứng chức.

Thời gian nghỉ hè còn lại, trước nửa tháng, Đường Tư Tư giúp đỡ bảo mẫu và Đường Hướng Văn chăm sóc Cố Tuệ San.

Còn một ít thời gian là điều chỉnh tâm tình và trạng thái nghênh đón khai giảng lớp mười hai.

Đường Tư Tư biết, một năm lớp lười hai này sẽ là một năm cấp ba khổ nhất.

Khẩu hiệu kêu lên miệng, làm bài làm không được nghỉ tay, thiếu ngủ thiếu đến muốn chết.

Ngày nghỉ hè cuối cùng, ông nội Đường vẫn luôn không chịu thỏa hiệp gọi điện tới.

Hai vợ chồng già rõ ràng vẫn không chấp nhận việc Đường gia không có con trai nói dõi, nhưng biết đối kháng không có kết quả, nên áp xuống khẩu khí, nói: “Không sinh thì không sinh, về sau các con tự tính, chúng ta mặc kệ, an tâm dưỡng lão.”

Thấy ông bà nội Đường nhượng bộ, cuối cùng Đường Hướng Văn cũng thở dài nhẹ nhõm.

Áp lực trên người đã buông xuống, trong lòng cũng có chút không nói nên lời. Ông có thể nghe ra được ba mẹ ông rất bất đắc dĩ, cũng có thể nhìn ra hai vợ chồng già không thể buông bỏ khúc mắc, sợ là đến chết trong lòng cũng sẽ có tiếc nuối —— đời này không được bế cháu trai.

Không thể đứng ở lập trường nghĩ nhiều như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, cảm thấy chính mình thật là bất hiếu.

Vì thế không nghĩ nhiều, Đường Hướng Văn bảo đảm, “Con và Tư Tư còn có mẹ Tư Tư, đều sẽ hiếu thuận với hai người. Hai người không muốn tới thành phố sợ đường xa thì thôi, hai người thấy kỳ nghỉ nào mà Tư Tư không trở về cùng hai người không? Về sau cũng sẽ như vậy, con trai con gái có kém gì nhau đâu?” 

“Rồi rồi rồi!” Ông nội Đường đã không muốn thảo luận lại vấn đề này, quan niệm hai đời người căn bản không giống nhau. Bọn họ quyết định nhượng bộ, đem vấn đề này nuốt vào trong bụng, về sau sẽ không nhắc tới. 

Lúc trước tụi nhỏ đã thỏa hiệp, bây giờ đổi lại người già bọn họ cũng nên thỏa hiệp.

Đường Tư Tư cũng vì nhượng bộ của ông bà nội cảm thấy vui mừng, nhìn không khí trong nhà tốt hơn lúc Cố Tuệ San mới vừa sảy thai rất nhiều, tâm tình cũng thả lỏng.

Cô muốn dùng trạng thái nhẹ nhàng nhất vượt qua lớp mười hai, nghiêm túc không uổng công sức học hết một năm cấp ba này.

Nhưng, chuyện không tốt lại xảy ra.

Một năm học kết thúc, đến lớp mười hai trường học lại chia lớp một lần.

Không biết chia lớp thế nào, tóm lại Đường Tư Tư không thể tiếp tục chung một lớp với Tống Dịch và Mạ.

Mạ cách cô gần một chút, cô ấy học ở lớp bên cạnh, ngày thường vẫn có thể giống như trước đây tan học cùng đi toilet, giữa trưa cùng đi nhà ăn, thậm chí Hội Thao cũng có thể cùng nhau đi xuống lầu xếp hàng.

Mà Tống Dịch, cách cô hai tầng lầu.

Tống Dịch ở lầu bốn, cô và Mạ ở lầu hai.

Khai giảng ngày đầu tiên, Đường Tư Tư từ trong miệng Mạ biết được chuyện không tốt.

Nghỉ hè cô bận về nông thôn chơi với Tống Dịch, sau lại buồn rầu lo lắng chuyện của Cố Tuệ San, còn có yêu đương, học tập, không có nhiều tâm tư đi quan tâm chuyện khác.

Mạ là từ chỗ Triệu Tấn Bác biết được, nhà Nguyễn Nhuyễn xảy ra chuyện lớn.

Công ty của ba Nguyễn Nhuyễn mở không lớn, thật ra đã sớm xảy ra vấn đề, vấn đề càng lúc càng lớn, cuối cùng phá sản.

Mà công ty phá sản không phải chuyện lớn, chuyện lớn là năm trước ba Nguyễn Nhuyễn tra ra bệnh nặng, trị hơn một năm, không có chuyển biến tốt, kỳ nghỉ hè vừa rồi đã qua đời.

Đường Tư Tư không biết những việc này phát sinh lúc nào khi nào, khi cô biết đến, những việc này đã có kết quả rồi.

Đang nghe Mạ thấp giọng kể lại, đầu ngón tay cô đều lạnh, dưới chân giống như rót băng, đông cứng ở trên mặt đất, một chút cũng không động đậy.

Đường Tư Tư vẫn luôn tự nhận là bạn tốt của Nguyễn Nhuyễn, bởi vì Nguyễn Nhuyễn tính cách mềm mại, cho nên chuyện gì cô cũng thích chống lưng giúp Nguyễn Nhuyễn, có đôi khi còn tự xưng là bạn trai của Nguyễn Nhuyễn.

Mà đến bây giờ cô mới phát hiện, cô căn bản không xứng với thân phận “Bạn tốt của Nguyễn Nhuyễn”.

Trên người Nguyễn Nhuyễn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cư nhiên một chút cũng không biết.

Không nhìn ra cảm xúc không đối diện, không quan sát cô ấy có chỗ nào bất thường, thậm chí cũng không biết mỗi ngày cô ấy có thật sự vui vẻ hay không.

Cô đi tìm Nguyễn Nhuyễn, không dám khóc không dám an ủi, sợ mình nói sai, cuối cùng chỉ nói một câu —— rất xin lỗi.

Câu rất xin lỗi này, toàn bộ lớp mười hai đều quanh quẩn trong lòng Đường Tư Tư, áp thành một đoạn khói mù trên đỉnh đầu.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cô không có gì cần phải xin lỗi, vẫn như lúc trước xem cô là bạn tốt, nhưng cô vẫn vô cùng tự trách.

Tình yêu không dám tiếp tục hâm nóng, bài làm nhiều đến chết lặng, cũng không hề oán giận.

Nếu cô oán giận với cuộc đời của mình, vậy Nguyễn Nhuyễn phải làm sao bây giờ?

Lớp mười hai Tống Dịch cũng rất bận, chuẩn bị các loại thi đua, những việc này đều không có quan hệ gì với Đường Tư Tư. Cô đọc một đề hơn nửa ngày mới hiểu được, càng miễn bàn những hạng mục thi đua gì đó. 

Vì muốn cùng Tống Dịch thi vào trường đại học Sâm Đại, cô lại báo danh vào lớp đàn tranh mỗi ngày cuối tuần, hy vọng có thể thông qua sở trường đặc biệt kéo cao điểm.

Lớp mười hai mỗi ngày cuối tuần chỉ còn lại nửa buổi nghỉ ngơi, cho nên cô cơ hồ là vẫn luôn không thể nghỉ ngơi.

Dù vậy, Đường Tư Tư cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng vào Sâm Đại.

Cô cảm thấy lấy thành tích hiện tại của mình, thi được hạng 211 cũng không thành vấn đề, nhưng muốn vào loại trường cao đẳng xếp hàng nhất nhì cả nước giống như Sâm Đại, cô xác thật còn kém rất xa.

Trình độ của mỗi người luôn có cực hạn, cô tự mình hiểu lấy.

Nhưng cho dù chỉ có 1% khả năng, cô cũng muốn dốc toàn sức lực tranh thủ.

Nếu tranh thủ cũng không được, cô sẽ để lại cho mình đường lui, cũng báo danh trường đại học gần nhất, cùng Tống Dịch ở một thành thị đi học là được.

Cô nghĩ không nhất thiết phải đi theo Tống Dịch ở cùng một chỗ, cô cần phải lựa chọn con đường làm cho chính mình tốt lên đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Vùi đầu nổ lực tiến về phía mục tiêu.

Học kỳ một Đường Tư Tư đăng ký tham gia thi văn hóa và tài nghệ, sau đó lại tham gia thi, thi xong trở về chờ kết quả thi sở trường đặc biệt.

Thành tích thi văn hóa và tài nghệ phải xếp hạng nổi bật mới có thể có thêm cơ hội.

Thành tích mãi cho đến một tháng sau mới thông báo ghi lên bảng đen, cực kỳ vui mừng, Đường Tư Tư là học sinh có năng khiếu biểu hiện nổi bật nhất, khi điền giấy chí nguyện, nếu báo danh Sâm Đại, sẽ có thêm 50 điểm, làm người ta hâm mộ đến đỏ mắt.

Nhưng cuối cùng phải thi đại học, có nhiều người có thêm 56 điểm mà thi không tốt thì cũng không đạt được điểm số trúng tuyển.

Số học sinh ở Tấn An thị mỗi một năm có thể lấy thành tích thi thật sự thi đậu vào Sâm Đại, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà trong lúc tất cả mọi người đang vùi đầu khổ đọc hy vọng có thể thi vào trường đại học mình mong muốn, trước khi thi đại học chuyên ngành, Tống Dịch thông qua hạng mục lớn được thầy cô cử đi học Sâm Đại, cũng không cần thi đại học

50 điểm có thể làm người đố kỵ đến đỏ mắt, mà hâm mộ cũng chỉ có thể hâm mộ thôi.

Lúc này Đường Tư Tư cũng tự nhiên trở thành đối tượng được nhiều thầy cô chú ý, chủ nhiệm lớp chủ nhiệm niên cấp thậm chí là hiệu trưởng, tự nhiên đều hy vọng cô có thể thi đậu Sâm Đại, có thể cho trường học thêm mặt mũi.

Mà học sinh hơn phân nửa đều đánh cuộc, đánh cuộc cô thêm 50 điểm có thể thi đậu hay không.

Nếu cô cũng thi đậu, vậy cô và Tống Dịch không hề nghi ngờ sẽ trở thành một đôi truyền kỳ, một đôi uyên ương tiến vào Sâm Đại.

Cũng bởi vì có quá nhiều người chú ý, Đường Tư Tư chịu áp lực rất lớn.

Trước nay cô là người vô tâm không tim không phổi, nhưng còn mười ngày nữa đến kỳ thi, nhìn thấy con số trên bảng đen lập tức thấy hoảng hốt.

Đến lúc này cô mới hiểu được, cô sở dĩ vẫn luôn không tim không phổi là bởi vì từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa từng cho cô quá nhiều áp lực, cũng chưa từng bị nhiều người chú ý.

Bây giờ cô vừa khẩn trương vừa lo lắng.

Cô lo âu ngẫu nhiên treo ở trên mặt, bị Tống Dịch nhìn thấy.

Vì thế không cần phải nói, mỗi này Tống Dịch sẽ phụ trách giúp cô ôn tập và giúp cô điều chỉnh tâm trạng.

Lúc cô học bài nhiều đến nghẹn sẽ kéo cô ra ngoài hóng gió, chở cô đi qua mỗi một góc đường ở Tấn An thị.

Uống qua hết các tiệm trà sữa ở Tấn An thị, xem hết mỗi một hiệu sách, ăn qua mỗi một loại đồ ngọt.

Tháng sáu, kết thúc thi đại học.

Đường Tư Tư béo lên năm cân.

Sờ năm cân thịt trên người, Đường Tư Tư quyết định trước khi thành tích phát ra sẽ giảm cân.

Người khác bởi vì thi đại học mà ngao gầy mất mười cân, cô lại béo lên năm cân, cô cũng thật sự ngượng ngùng mà nói trước khi thi mình cũng thật sự lo lắng. 

Chấm điểm bài thi đại học sau hai mươi ngày kết thúc, Đường Tư Tư thành công giảm xuống năm cân, sau đó cô chụp chỉ số cân nặng của mình gửi cho Tống Dịch, Tống Dịch gửi lại cho cô ảnh chụp bảng điểm kết quả thi đại học.

Cô kinh ngạc nín thở, suýt nữa vấp ngã trên mặt đất.

Cô không để ý thành tích khi nào phát ra, Tống Dịch đã trực tiếp ném cho cô, có thể không kinh ngạc sao?

Cô ngồi xuống ghế hít sâu một hơi, cầm cây bút viết các con số lên giấy rồi cộng lại.

Tim đập vô cùng nhanh viết kết quả cộng thêm 50 điểm, nhìn thấy điểm cao khẩn trương đến tay cũng run lên.

Lúc cô nghĩ điểm của mình có đủ vào Sâm Đại hay không, di động đột nhiên vang lên, sợ tới mức giật mình ngồi bật dậy.

Lấy lại tinh thần, cô nhận điện thoại, nhẹ nhàng gãi cái trán, hỏi: “Đủ không?”

Tống Dịch cũng không nắm chắc, nhưng vẫn nói, “Chắc là có thể.”

Đường Tư Tư cũng nghĩ chắc là có thể, bởi vì điểm vừa đủ, chí nguyện đầu tiên khẳng định muốn điền vào Sâm Đại, có thể hay không thì chờ xem số mệnh.

Chí nguyện thứ hai và chí nguyện thứ ba thì dựa theo điểm thực tế tới báo, bởi vì 50 điểm kia chỉ có thể báo danh Sâm Đại mới được thêm, báo danh trường cao đẳng khác không có nửa điểm tác dụng.

Chí nguyện điền xong, lại là một đoạn thời gian chờ đợi.

Chờ đến khi có thể tra được tin tức trúng tuyển trên mạng, tâm tình của các học sinh mới trấn định lại.

Người quyết định học lại, lúc thành tích thi phát ra sẽ không điền chí nguyện.

Còn lại, ai có thể đi cơ bản đều sẽ đi, muốn học lại cũng là số ít.

Đường Tư Tư và Tống Dịch thi đậu vào Sâm Đại.

Không làm thầy cô thất vọng, cũng cho các bạn học sinh kết cục hoàn toàn mỹ mãn.

Nhưng cũng bởi vì áp tuyến, cô báo chuyên ngành lên không được, bị đổi tới ban khoa học tự nhiên chuyên ngành lót đế —— hóa học.

Lúc này đối với chuyện bị đổi chuyên ngành Đường Tư Tư không hề để bụng, có thể lên Sâm Đại đã giống như nằm mơ rồi, lại còn có có thể cùng Tống Dịch đi học.

Người khác hâm mộ cũng hâm mộ không tới, cô sao có thể bởi vì chuyên ngành bị đổi mà không vui chứ.

Cô vui vẻ gọi điện thoại cho Tống Dịch, nói: “Buổi tối muốn hẹn hò!”

Tống Dịch cơ hồ có thể hình dung ra dáng vẻ hiện tại của cô, mắt nhìn tin tức trên màn hình máy tính, khóe miệng hàm chứa ý cười, hỏi: “Muốn làm gì?”

Đường Tư Tư giơ ngón tay lên đếm, “Ăn thịt, xem phim, ca hát, uống rượu, đi công viên trò chơi ngồi tàu lượn siêu tốc……”

Tống Dịch cười dựa lưng lên ghế, “Cậu xác định một buổi tối có thể làm nhiều chuyện như vậy?”  

Đường Tư Tư ngây ngô cười ra tiếng, “Chúng ta chia mấy cái buổi tối làm hết.”

Này liền tính có hẹn, Tống Dịch nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Tớ đi đón cậu, năm giờ xuống lầu.” 

“Được.” âm thanh Đường Tư Tư thanh thúy đáp ứng, cúp điện thoại lại bắt đầu gửi tin thông báo cho Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San.

Tin tức tốt như vậy, đương nhiên muốn chia sẻ cho ba mẹ cùng biết.

Báo tin cho Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San xong, cô lại gọi điện cho Nguyễn Nhuyễn và Mạ, hỏi các cô có trúng tuyển không.

Mạ thì không thành vấn đề, biết được Nguyễn Nhuyễn trúng tuyển chí nguyện đại học Tấn An, cũng vào được học viện chuyên ngành mà cô ấy yêu thích, mây đen trên đỉnh đầu Đường Tư Tư cuối cùng cũng tan đi

Tự trách thu vào đáy lòng, cô vẫn là bạn tốt của Nguyễn Nhuyễn.

Buổi chiều 5 giờ, Tống Dịch lái xe xuất hiện dưới lầu nhà cô.

Đường Tư Tư xách bọc nhỏ đi tới bên xe, thực ngốc hỏi anh: “Cậu biết lái xe?”

Tay Tống Dịch nắm tay lái, “Đã sớm biết, có điều mười tám tuổi mới có thể thi bằng lái.”  

Đường Tư Tư nghĩ cũng đúng bây giờ bọn họ đều đã thành niên, không hiểu sao cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.

Bởi vì cấp ba rất bận, sinh nhật mười tám tuổi cũng đơn giản trôi qua, một cái bánh kem và mấy ngọn nến, cầu một nguyện vọng, cũng không có gì đặc biệt hơn các sinh nhật bình thường.

Quay đầu nhìn lại, thật ra thành niên cũng không phải chuyện gì trịnh trọng.

Đường Tư Tư lên xe, nhìn Tống Dịch hỏi: “Chúng ta đêm nay làm cái gì?”  

Tống Dịch hỏi lại: “Cậu muốn đi đâu? Tớ đi với cậu.”

Đường Tư Tư hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Tống Dịch, “Cậu không có việc gì muốn làm à?”

“Có.” Tống Dịch khởi động xe, ra khỏi tiểu khu, “Nhưng chuyện tớ muốn làm chỉ có một, tương đối nhàm chán.”

Anh nói được thật bình thường, nhưng Đường Tư Tư cư nhiên nghe hiểu, chớp mắt nói: “Vậy đi đặt phòng?”

Đường Tư Tư nói làm Tống Dịch đột nhiên dẫm lên phanh xe, xe dừng lại, hai người đều bị quán tính ập về phía trước.

Đường Tư Tư giơ tay sờ sờ cái trán, đâm vào lưng anh có chút đau.

Ngước mặt lên nhìn Tống Dịch, kết quả bị ánh mắt của anh dọa sợ, không dám nhìn thẳng.

Biểu tình lúng túng, ý thức được lời nói của mình chính là đang tìm đường chết, vì thế Đường Tư Tư nhỏ giọng tiếp tục nói: “Tớ muốn ăn thịt, xem phim…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.