Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 17




Đường Tư Tư ôm tập sách xuống lầu, ra cửa đến chỗ Tống Dịch.

Tống Dịch nhìn thấy cô đi ra đôi mắt không tự chủ sáng lên một chút, khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt dừng ở trên người Đường Tư Tư không nhúc nhích.

Cô nhóc này tỉ mỉ trang điểm, không giống ngày thường khi đi học, anh nhìn ra được.

Đường Tư Tư bị anh nhìn đến không được tự nhiên, không thói quen cũng không quá tự tin bị anh nhìn chằm chằm như vậy. Trước kia cảm thấy anh có thể liếc mắt nhìn mình một cái đã có thể làm mình vui vẻ cả tuần, hiện tại thì. . .

Quá nhiều kích thích, không có cách ổn định tâm tình.

Nhưng cô vẫn làm bộ bình tĩnh đi đến trước mặt anh, vòng ra phía sau ngồi lên yên xe.

Nói: “Đi thôi.”

Tống Dịch chở Đường Tư Tư ra tiểu khu, chở cô đi ăn cơm trưa.

Gần giữa trưa ánh mặt trời nóng bức, đường nhựa bị ảnh mặt trời chiếu đến bốc lên hơi nóng.

Dọc đường đi hai người thảo luận ăn cái gì, cuối cùng là đi ăn pizza.

Đường Tư Tư vốn đang khẩn trương, bởi vì không tự giác mà nghĩ đến Tống Dịch có thể dắt tay cô ôm cô gì gì đó hay không.

Nói không chờ mong thì là giả, không chờ mong thì sẽ không nghĩ đến.

Lúc vào nhà ăn ngồi đối diện với Tống Dịch, khẩn trương và chờ mong đã chậm rãi biến mất.

Bởi vì Đường Tư Tư phát hiện bản thân thật đáng khinh dám có ý nghĩ xấu với Tống Dịch, anh căn bản không có một chút xao động, vừa nhìn liền biết anh chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này.

Vì thế, cô cảm thấy bản thân có tội nhúng chàm Tống Dịch.

Sọ não hỏng rồi mới có thể nghĩ Tống Dịch thanh lãnh làm loại chuyện đó với cô.

Anh không thích cô nhìn chằm chằm anh vậy làm sao anh có thể tiếp xúc thân mật với cô được?

Cho nên vẫn là cô ảo tưởng quá mức, chuyện này không có khả năng, Tống Dịch mới sẽ không tùy tiện nắm tay hay thân mật với một cô gái.

Anh và nam sinh bình thường không giống nhau, cứ cho là thích cô đi, nhưng tính tình vẫn là như vậy.

Người cao lãnh sạch sẽ và người thường không cùng một cấp bậc.

Vì thế Đường Tư Tư thả lỏng người, không nghĩ tới mấy cái đó nữa.

Trong lòng đã không còn chờ mong và ảo tưởng, ở bên cạnh Tống Dịch cũng thoải mái hơn một ít, sẽ không băn khoăn quá nhiều.

Cô thấy trong lòng Tống Dịch đây không phải hẹn hò, mà chỉ đơn thuần là học bổ túc.

Không phải hẹn hò, vậy có thể thả lỏng.

Hai người tựa như bạn học bình thường, cơm nước xong tìm quán trà sữa, ở trong quán tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Gọi trà sữa lấy bài tập ra, kế tiếp chính là “Vui sướng” làm bài.

Đường Tư Tư làm bài tập toán, đối với cô đây là môn khó nhất.

Tống Dịch ngồi bên cạnh, không tính là khẩn trương, nhưng lúc cánh tay hai người đặt trên mặt bàn, không cẩn thận sẽ chạm vào nhau.

Đường Tư Tư mới vừa làm một nửa bài tập, bị cánh tay Tống Dịch nhẹ nhàng cọ qua.

Ngòi bút dừng lại, suy nghĩ giải đề bị cắt ngang, đơn giản không muốn giải đề trực tiếp quay mặt sang bên cạnh, trộm nhìn Tống Dịch.

Xem lần một sẽ muốn nhìn lần hai.

Sườn mặt hoàn mỹ, thanh lãnh.

Không có nghĩ gì khác, nhưng làm người ta không nguyện ý dời mắt đi.

Sau đó ánh mắt dịch xuống dưới nhìn đến cổ hầu kết, áo sơmi nút thắt vẫn luôn thắt tới nút cao nhất, quần áo đều rất quy củ vô cùng đứng đắn.

“Nhìn đủ chưa?”

Đường Tư Tư thả hồn suy nghĩ bị tiếng nói của Tống Dịch làm cho giật mình, theo bản năng mà chột dạ, vội vàng thu hồi ánh mắt tay sờ ly trà sữa cầm lên đưa đến bên miệng uống một ngụm.

Đường Tư Tư uống trà sữa che dấu chột dạ, uống xong để ly xuống, tiếp tục nhìn bài tập, làm bộ mình không có phân tâm.

Tống Dịch lợi dụng thời gian đã làm xong một bài toán học, hiện tại buông bút dựa lưng lên ghế, hai mắt nhìn Đường Tư Tư, không nhịn xuống gọi một tiếng: “Đường Tư Tư.”

“Hả?” Đường Tư Tư quay đầu nhìn về phía anh, giả vờ trấn định.

Lại không biết trên môi dính một vòng bơ bọt biển màu trắng, kèm theo ánh mắt sáng ngời sạch sẽ, ngọt bên trong trộn lẫn chút ngốc.

Gương mặt Tống Dịch phóng đại trước mắt, Đường Tư Tư ngẩn ra.

Ngơ ngẩn mà nhìn Tống Dịch vẫn duy trì tư thế khoảng cách rất gần, cảm nhận được hơi thở của anh ở trên chóp mũi làm mặt cô ửng hồng, tim đập như trống bỏi.

Ánh mắt Tống Dịch như nước đảo qua chân mày cuối cùng dừng ở trên môi cô, thấp giọng hỏi: “Cố ý?”

Cố ý cái gì?

Đường Tư Tư không hiểu theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng khuôn mặt bị anh nắm lại không cho động đậy.

Đầu hơi nâng lên, cũng không biết anh có ý gì, Tống Dịch trực tiếp áp môi lên môi cô liếm sạch bơ bọt biển.

Một khắc kia, Đường Tư Tư cảm nhận miệng mình nóng một chút, đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, ngốc một hồi lâu mới có phản ứng.

Động tác không phải theo bản năng nhắm mắt lại không phải đón ý nói hùa, mà là vội vàng lùi về sau né tránh.

Tay Tống Dịch rơi vào khoảng không, trong miệng có vị ngọt tươi mát.

Anh nhìn Đường Tư Tư hơi hơi chấn kinh bộ dáng thất thố, trên má đỏ hồng cực kỳ mê người.

Vì thế, muốn ôm cô vào trong lòng ngực, muốn nhìn bộ dáng càng đáng yêu càng ngốc nghếch của cô. 

Muốn hôn cô, ôm cô.

Muốn cô.

Có một số việc anh nghĩ đến quá sớm, chỉ có thể trải qua dài dòng chờ đợi.

Ít nhất, phải chờ tới khi cô nhóc này thật sự trưởng thành.

.

Buổi tối nằm trên giường, Đường Tư Tư ôm chăn trằn trọc khó ngủ. 

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Tống Dịch hôn cô, quả thực sắp điên rồi.

Nụ hôn đầu tiên giống như không có, nhưng cảm giác gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ quá khẩn trương.

Cũng bởi vì khẩn trương, cô còn theo bản năng né tránh.

Lúc sau Tống Dịch đứng dậy đi toilet, trở về lại biến thành bộ dáng ngày thường.

Nhìn cô làm bài tập, đề nào không hiểu sẽ giảng cho cô nghe, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Đường Tư Tư không dưới một lần hoảng hốt, cảm thấy bản thân có phải là gặp ảo giác rồi không?

Cô vùi đầu xuống chăn, cưỡng bách bản thân không nghĩ đến Tống Dịch.

Buồn đến muốn nghẹn chết, vươn đầu lên hít mấy hơi thở. Ngủ không được, trở mình lấy điện thoại trên đầu giường.

Đã qua rạng sáng mười hai giờ, cô rất ít khi ngủ trễ như hôm nay.

Lướt điện thoại một hồi, phía trên màn hình có thông báo là tin nhắn QQ. Cô kéo xuống vào QQ, thấy tin nhắn của Tống Dịch mới vừa gửi: Ngủ không được có thể tìm tớ nói chuyện phiếm.

Thấy Tống Dịch cũng chưa ngủ, trong lòng Đường Tư Tư cân bằng một chút.

Cô gửi lại, có chút ý tứ làm nũng: Ừm, ngủ không được.

Tống Dịch: Suy nghĩ về tớ?

Đường Tư Tư nhìn dòng đối thoại, trong lòng rất ngọt, không trả lời mà hỏi lại: Cậu thì sao?

Tống Dịch thì rất trực tiếp: Tớ nghĩ về cậu.

Đường Tư Tư: Nghĩ cái gì về tớ?

Tống Dịch: Cậu xác định muốn nghe?

Đường Tư Tư không biết lời này của Tống Dịch có ý gì, hay là chính mình hiểu sai.

Cô không tiếp tục nói đề tài này nữa, tìm cái đề tài mới: Ba mẹ tớ tính muốn sinh cho tớ em trai, cũng có thể là em gái.

Đường Tư Tư nói chuyện với Tống Dịch cho tới ngủ, ngủ lúc nào cũng không nhớ rõ.

Buổi sáng mở mắt lên chuyện thứ nhất chính là tìm điện thoại, điện thoại bị cánh tay cô đè xuống chăn suốt một đêm.

Tìm được điện thoại mơ mơ màng màng mà mở khóa vào QQ, quả nhiên sau khi cô ngủ, Tống Dịch gửi cho cô rất nhiều tin nhắm, thấy cô không trả lời, cũng hỏi, “Ngủ?”

Xác định cô đã ngủ, cuối cùng gửi một nhãn dán sờ đầu, cùng hai chữ: Ngủ ngon.

Đường Tư Tư nhìn cái nhã dán sờ đầu, tưởng tượng thấy Tống Dịch nghiêm trang gửi nhãn dán sờ đầu, nhưng không tưởng tượng ra thế giới nội tâm của anh là như thế nào. Người này, cũng không thật sự giống bề ngoài thoạt nhìn cao lãnh như vậy.

Lại liên tưởng yêu đương với anh, chắc cũng sẽ không bị buồn chết hoặc là đông chết.

Ngón tay nhấn vào khung chat, Đường Tư Tư gõ vào một chữ: Tỉnh.

Tống Dịch phản hồi rất nhanh, tựa như vẫn luôn chờ tin nhắn của cô vậy: Đi rửa mặt đi, tớ lập tức đến, chở cậu ra ngoài ăn cơm.

Đường Tư Tư gửi cái nhãn dán đáng yêu, lại tiếp một câu: Tớ đi đây.

Gửi xong ném điện thoại xuống xốc chăn lên xuống giường, tràn đầy sức sống xỏ dép lê đi toilet rửa mặt chải đầu.

Một bên đánh răng rửa mặt một bên ca hát, rửa mặt xong bôi mỹ phẩm dưỡng da, lại đi tìm quần áo thay.

Hôm nay Đường Tư Tư không cố ý trang điểm, mỗi ngày đi học đều để mặt mộc, ăn mặc quần áo bình thường, rất nhiều thời điểm cô lười suy nghĩ phải mặc cái gì, nên trực tiếp mặc đồng phục.

Cho nên, ở trước mặt Tống Dịch không cần phải che lấp cái gì nữa.

Ngày hôm qua mặc bộ quần áo kia một ngày đều rất cẩn thận, luôn sợ làm dơ, rất không thoải mái.

Cô rửa mặt chải đầu xong, đơn giản thu thập một chút, lấy bài tập sách vở hôm nay cho vào cặp sách.

Đi đến trước gương cột tóc lên, lại tô một ít son môi.

Ra cửa trước chuẩn bị chờ Tống Dịch gọi điện thoại tới, Đường Tư Tư đeo cặp trên lưng đi xuống lầu, chạy đến trước mặt anh rất tự nhiên mà bò lên yên xe sau.

Cả buổi chiều đến buổi tối hôm nay, Đường Tư Tư vẫn luôn làm bài. Hiệu suất hoàn thành bài tập không thể so với Tống Dịch, cho nên Tống Dịch làm xong bài đặt ở một bên, còn có thể rút ra thời gian dựa vào ghế sô pha ngủ một hồi.

Đường Tư Tư nhìn anh, cũng không quấy rầy anh, thấy anh chợp mắt nghỉ ngơi cô lập tức vùi đầu nghiêm túc làm bài.

Có động lực làm bài là vì muốn hoàn thành bài tập giáo viên giao, còn nữa cô muốn có thể thông qua nỗ lực, làm khoảng cách chênh lệch giữa mình và Tống Dịch kéo gần một chút.

Nghỉ quốc khánh ba ngày, mỗi ngày Đường Tư Tư đều ở cùng Tống Dịch.

Mỗi ngày Tống Dịch đều đến chở cô đi ăn cơm, giải quyết vấn đề một ngày ba bữa cho cô, cũng đem vấn đề học tập giải quyết hết.

Một ngày đổi một tiệm trà sữa, ba ngày đi ba tiệm trà sữa.

Ngày thứ ba học sinh trọ ở trường bắt đầu vào trường học, học sinh ngoại trú còn có thể tiếp tục ở lại một đêm.

Đường Tư Tư không quan tâm người xung quanh, đến tối cô vẫn ngồi cùng Tống Dịch, làm xong bài tập, cùng Tống Dịch ôn lại nội dung một tháng qua củng cố một lần.

Rất tinh tế, mỗi một phần bài tập Tống Dịch cơ hồ không để lại cho cô một chút nghi hoặc nào.

Nên làm bài đều đã làm xong, nên ôn tập cũng đều ôn hết, Đường Tư Tư thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này tâm trạng cô rất tốt, đối mặt với kỳ kiểm tra cũng không còn hoảng hốt.

Đối mặt với thi cử không hoảng hốt cô cũng đã tập thành thói quen, tuy rằng Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San không thường xuyên bỏ cô ở nhà một mình. Nhưng cô rất thích ở một mình mặc áo ngủ mang dép lê, ở nhà muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.

Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San vừa đi, nhà trở thành không chủ, cảm giác vô cùng tự do.

Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đi ba ngày, mỗi buổi tối đều sẽ dành chút thời gian gọi video cho Đường Tư Tư, đêm nay cũng như thế.

Ở trong video Cố Tuệ San vui vẻ mà nói bọn họ hôm nay đi đâu chơi, sau đó thuận tiện quan tâm Đường Tư Tư: “Tư Tư, ngày mai phải đi học, mẹ không thể chở con, nếu không con qua nhà Vân Như nhờ chú chở mấy ngày đi? Kỳ nghỉ kết thúc ba mẹ lập tức trở về.”

“Con không cần đi qua nhà Cố Vân Như.” Đường Tư Tư trong tay cầm một quyển sách, điện thoại dựng thẳng lên dựa vào màn hình máy tính, đối diện mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình Cố Tuệ San, “Cũng không xa, con tự đi được, không đi đường nhỏ là được rồi. Với lại trị an chỗ chúng ta cũng tốt, không sao đâu.”

Cố Tuệ San không bị thuyết phục, “Nhưng mẹ không yên tâm, con xem những người sảy ra chuyện đều là con gái. Con là con gái còn xinh đẹp như vậy một mình đi về nhà, lỡ như…”

Nghe được Cố Tuệ San nói cô xinh đẹp, Đường Tư Tư bật cười, nói: “Vậy con tự mình lấy xe đạp đi.”

“Mẹ càng không yên tâm.” Cố Tuệ San vẫn không đồng ý, không muốn cho Đường Tư Tư tự mình đạp xe.

Trước kia mới mùng một cô tự đạp xe đi học cùng Tề Châu. Nhưng không chạy được mấy ngày, bị một chiếc xe hơi nhỏ đụng phải. Lúc ấy bị thương chân, không nghiêm trọng, nhưng từ đó Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San không cho cô tự mình đi xe nữa.

Vậy làm sao bây giờ?

Đường Tư Tư nghĩ nghĩ, “Đêm đó lúc tan học con tìm mấy bạn học cùng nhau về nhà."

Cố Tuệ San nhìn cô hỏi: “Có bạn học tiện đường sao?”

“Có.” Đường Tư Tư tiếng nói thanh thúy mà đáp.

Cố Tuệ San yên tâm hơn nhiều, “Vậy mỗi buổi tối về đến nhà phải gọi điện thoại cho ba mẹ đó.”

Đường Tư Tư làm dấu tay “OK”, “Con rất độc lập, ba mẹ yên tâm, cứ chơi đi.”

Cố Tuệ San cười đến kiên định, “con gái của mẹ là nhất.”

Đường Tư Tư kéo dài quá ngữ điệu, “Cảm ơn mẹ đã khích lệ và cổ vũ, bạn Đường Tư Tư sẽ càng ngày càng nhất.”

Cố Tuệ San bị cô chọc cười, khóe mắt cười ra một ít nếp nhăn nhợt nhạt.

Ngày hôm sau, sau kỳ nghỉ ngày đi học đầu tiên học theo thời gian bình thường, lại không có giáo viên nghiêm túc dạy, đều dành thời gian cho học sinh ôn tập.

Mỗi một giáo viên đều giống nhau, dùng tập soạn bài trong tay phủi phủi ghế ngồi, ngồi xuống ghế cơ bản đều sẽ nói một câu: “Có gì không không hiểu thì hỏi, không cần ngại.”

Bài tập trong kỳ nghỉ đều bị khóa đại biểu thu lại, hiện tại ngồi ở trong phòng học ôn tập đều là nội dung sách giáo khoa, càng có rất nhiều người ngày thường làm các loại báo chí bài thi, đặc biệt muốn xem sai đề.

Có người yêu cầu sai đề, có người không cần, phương pháp học tập của mỗi người không giống nhau.

Một ngày ôn tập, có người thành thật ôn tập, có người nhìn sách cũng không nhìn.

Ghét nhất không phải học sinh không ôn tập, ghét nhất chính là người ngồi xung quanh, nhẹ nhàng câu dẫn làm bạn chơi cùng, kết quả kiểm tra người ta cơ bản là trung bình, mà thành tích của bạn lại tệ đến không dám nhìn.

Bởi vì chuyện này sẽ làm bạn nhận ra, bạn và người ta chênh lệch thật đúng là con mẹ nó quá lớn!

Vốn dĩ trước một ngày thi đều dọn phòng học làm phòng thi, nhưng bởi vì kỳ nghỉ Quốc Khánh của lớp mười còn chưa kết thúc, khu dạy học không xuống dưới, cho nên lần này thi lớp mười một không cần dọn phòng học.

Buổi tối tiết tự học hai tiết, đến chín giờ.

Tiếng chuông tan học tiết thứ hai vang lên, Đường Tư Tư dọn dẹp chỗ ngồi.

Bây giờ chuyện cô đổi cho với Triệu Tấn Bác các bạn học đều đã quen, không có ai chú ý nữa. Ngoại trừ Kiều Thước ngồi phía trước Tống Dịch ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nhìn bọn họ, giống như muốn bắt gặp bọn họ có gian tình.

Nhưng ở trong phòng học, có thể có gian tình gì?

Đường Tư Tư trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lên một xấp bài thi cũ.

Lúc trước giáo viên phát bài thi, những chỗ bị sai đều được khoanh tròn bằng bút đỏ, phát bài thi tự mình đối chiếu đáp án tự mình sửa.

Trước khi về nhà ngủ cô muốn xem lại bài thi sai một lần.

Đường Tư Tư cùng Mạ xuống khu dạy học, đến dưới lầu chia hướng.

Cô đi tới cửa lớn hướng nam một đoạn ngắn, đi đến hành lang tử đằng dừng lại, đứng đợi một hồi.

Tống Dịch đã nói với cô rồi, tan học muốn chở cô về nhà.

Vì không rêu rao, Đường Tư Tư lựa chọn đi trước một bước.

Bây giờ cô biết Tống Dịch thích cô, Đường Tư Tư không nói với Mạ. Chủ yếu là không có tâm trạng nói, hiện tại lực chú ý của mọi người đều đặt vào ngày mai.

Thân là một học sinh cấp ba, còn có chuyện gì quan trọng hơn thi cử?

Đường Tư Tư đứng ở hành lang, thân ảnh ẩn ẩn như bóng ma.

Chờ Tống Dịch tới tìm, cô đi theo anh cùng nhau rời trường học.

Hai người một cao một thấp sóng vai, cách một khoảng cách, không có dắt tay, càng không có đụng chạm tay chân.

Đường Tư Tư cũng không biết bây giờ mình và Tống Dịch có được tính là đang yêu đương hay không, ngoài ngày hôm đó Tống Dịch hôn cô, sau này cũng không có hành động gì khác với cô.

Đọc tiểu thuyết những cái đó đều không tính là gì hết, cô rất tò mò, rất muốn hỏi người khác yêu đương là như thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, người quen biết bên cạnh đang yêu đương cũng chỉ có Tề Châu, nhưng cô không muốn làm lành với Tề Châu.

Kiên định quyết tâm không đi tìm Tề Châu, cho nên lúc Tống Dịch đưa cô đến dưới nhà, cô hỏi anh: “Có thể hỏi cậu một vấn đề không?”

Tống Dịch hoàn toàn không biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì, nhìn cô nói: “Được, hỏi đi.”

Ánh mắt nhấp nháy, Đường Tư Tư há miệng một hồi vẫn không nói ra chữ, cuối cùng vẫn hít vào một hơi, nhón chân tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là tính lãnh đạm sao?”

Cô hiểu lầm anh lớn đến như thế?

Đuôi lông mày Tống Dịch không tự giác nhướn lên một chút.

Anh cho rằng chỉ có người từng bị anh cự tuyệt mới mắng anh tính lãnh đạm, tỷ như Tưởng Tinh Đồng, bởi vì anh không thích những nữ sinh đó.

Nhưng nếu nói anh đối với Đường Tư Tư là tính tình lãnh đạm, vậy anh khẳng định không thể nhận, cho nên trả lời: “Tớ không phải.”

“Ồ…” Đường Tư Tư nhìn anh trả lời rất bình đạm, chính mình cũng rất bình đạm.

Lại thêm một câu: “Nhưng cậu thoạt nhìn rất giống.”

Lời này càng ngày càng không thể nhịn, Tống Dịch buồn khẩu khí, nhìn chằm chằm cô, “Cậu muốn thử xem không?”

Đường Tư Tư: “……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.