Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 16: Kỳ Nghỉ




Đường Tư Tư bị Tống Dịch ôm vai đi ra ngoài vài bước cũng chưa phục hồi tinh thần, mà sắc mặt Tưởng Tinh Đồng lại vô cùng khó coi.

Cô ta đứng một hồi, mới mở miệng hỏi Cố Vân Như: “Tống Dịch nói cái gì?”

Cố Vân Như quay đầu lại nhìn một cái, Đường Tư Tư bị Tống Dịch ôm ở cánh tay. Cô ta ngây người thấp giọng nói với Tưởng Tinh Đồng một câu: “Cậu ta nói — Biết.”

Biết cái gì?

Lúc nãy Tưởng Tinh Đồng hỏi —— Bản thân Tống Dịch biết cậu ta thích cậu sao?

Tưởng Tinh Đồng bực, cầm ly trà sữa trong tay quăng mạnh vào thùng rác, tức giận xoay người bỏ đi.

Rất tức giận, tức chết rồi!

Cô ta bước đi, mũi đau xót, nước mắt chảy xuống.

Lại tức lại uất ức.

Cô ta theo đuổi Tống Dịch rất nhiều năm, anh dựa vào cái gì lại thích người khác?

Nếu người anh thích là Nguyễn Nhuyễn ban 204 cô ta sẽ không tức giận như bây giờ, vì sao lại thích người không có tiếng tăm như Đường Tư Tư? 

Một nữ sinh bình thường, ngoài khí chất sạch sẽ thoạt nhìn đáng yêu ngọt ngào, có cái gì tốt?

Thành tích không tốt, gia đình bình thường, so sánh với cô ta căn bản không có một chút ưu thế.

Không nghĩ ra, tức giận đến độ đi ngang qua cột điện giơ một chân lên đá.

Đá thật sự đau, ngón chân đã tê rần, ngồi xổm xuống chôn mặt vào đùi, khóc ra tiếng.

Cố Vân Như cầm trà sữa theo kịp, kéo túi xách ra phía sau, quan tâm hỏi: “Có sao không?”

Tưởng Tinh Đồng không ngẩng đầu, buồn khóc nức nở, “Chân đau…”

Nói xong lại mắng một câu: “Tống Dịch là tên khốn…”

.

Tống Dịch ôm Đường Tư Tư đi đến giao lộ thứ hai thì buông ra, nếu không buông, có khả năng anh sẽ đem cô về nhà của mình mất.

Tống Dịch buông ra, Đường Tư Tư mới hồi phục tinh thần.

Cô còn hồi tưởng chuyện vừa rồi, trong lòng nói thầm vừa rồi Tống Dịch là giải vây cho cô, hay là thổ lộ?

Cô không dám hỏi, sóng vai cùng Tống Dịch đi đến cửa tiểu khu nhà cô, cô cũng chưa hỏi.

Nhưng cô lại muốn hỏi, Tống Dịch cách cô mười bước chăm chú nhìn cô, cô dừng chân xoay người chạy về.

Chạy đến trước mặt Tống Dịch, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, ấp úng cả buổi, vẫn không nói ra một chữ.

Vì thế hít mãnh một hơi quyết định không hỏi, quay đầu lại chạy vào cửa lớn tiểu khu.

Chạy còn quay đầu lại nhìn, Tống Dịch đứng ở tại chỗ nhìn cô, sắc mặt nhu hòa, trong mắt ý cười rõ ràng.

Đường Tư Tư chạy trốn, một đường chạy đến dãy nhà, sau đó lại chạy lên lầu.

Chạy đến lầu sáu, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

Trong nhà không có ai, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đi làm chưa về.

Đường Tư Tư đổi giày vào phòng của mình, vứt cặp lên ghế, ánh mắt đảo qua nhìn thấy điện thoại ở đầu giường, màn hình sáng lên.

Cô cầm điện thoại bước qua bước lại, nhìn thấy tin nhắn QQ không hiểu vì sao lại khẩn trương.

Mở điện thoại vào QQ lập tức thấy Tống Dịch gửi cho cô hai chữ: Là thật.

Phảng phất như biết cô muốn hỏi cái gì.

Sức lực bấm mở khung hội thoại cũng không có, mặt Đường Tư Tư trở nên nóng rang, trái tim đập nhanh gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô nắm điện thoại ngồi xếp bằng, tay phải đè ngực hít sâu vài hơi.

Qua một hồi lâu, lấy điện thoại lại bấm mở khung thoại Tống Dịch, gõ chữ: Cậu đi chưa?

Tống Dịch: Chưa.

Đường Tư Tư nỗ lực ổn định hô hấp, cái gì cũng không quan tâm chạy tới trước cửa đổi giày.

Mở cửa chạy ra ngoài, đế giày nện lên thang lầu phát ra một chuỗi “Thịch thịch thịch” trầm đục.

Xuống đến lầu một, dọc theo đường cũ trở lại cổng lớn tiểu khu.

Ra cửa nhìn xem, ánh mắt quét tới ven đường nhìn thấy Tống Dịch.

Anh ăn mặc đơn giản áo sơmi quần dài, khí chất lỗi lạc, trong tay cầm điện thoại. Tầm mắt nhìn thấy Đường Tư Tư, anh nhét điện thoại vào túi quần.

Khoảng cách mười mấy mét ánh mắt hai người chạm vào nhau, khí nóng trong phạm vi mười mét, gió nhẹ lướt qua chóp mũi góc áo đều là vị ngọt, chọc đến tâm tư thiếu nam thiếu nữ cùng nhộn nhạo.

Mới nếm thử tư vị tình yêu, trong lòng hai người đều ngọt đến phát ngán.

Đường Tư Tư nhìn Tống Dịch đi về phía cô một bước, lúc cô cũng muốn cất bước đi lại phía anh, đột nhiên nghe được có người gọi một tiếng: “Đường Tư Tư.”

Là giọng của Cố Tuệ San, tiếng kêu làm Đường Tư Tư lập tức thanh tỉnh trở lại.

Cô nhìn lên thấy Cố Tuệ San đang dừng xe điện, nhìn cô nói: “Đứng đây làm gì? Về nhà.”

Đường Tư Tư kịp thời dừng lại trước mặt Tống Dịch che tầm mắt của mẹ, nhấp nháy mắt giống như vừa làm chuyện trái với lương tâm.

Cô xoay người đi bên cạnh xe Cố Tuệ San, chủ yếu không để Cố Tuệ San nhìn thấy mặt cô. Chạy tới yên xe ngồi xuống, tin nhắn cũng không dám gửi cho Tống Dịch, cứ như vậy đi theo Cố Tuệ San vào tiểu khu.

Cố Tuệ San cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng không chú ý tới Tống Dịch, đạp xe chở cô, hỏi: “Con đứng ở cửa làm gì?”

Đường Tư Tư nghiêm trang mà trả lời cho có lệ, “Muốn đi siêu thị mua đồ ăn vặt, thấy mẹ về nên thôi.”

Cố Tuệ San quay đầu lại nhìn cô, “Trong nhà còn rất nhiều đồ ăn vặt mà?”

Đường Tư Tư tiếp tục có lệ, “Không có que cay.”

Cố Tuệ San: “… Bao lớn rồi còn ăn que cay?”

Đường Tư Tư: “Ăn ngon.”

Cố Tuệ San: “Ăn ngon cái quỷ.”

Đường Tư Tư: “……”

Cơm chiều, Đường Tư Tư Cố Tuệ San cùng Đường Hướng Văn ngồi ở trên bàn ăn cơm, đặt trên dĩa tròn là con cá kho nóng hổi, mấy cọng rau thơm quấn quanh nằm trên bụng cá.

Hình dáng rất đẹp, nhưng hương vị thật sự chẳng ra gì, Đường Tư Tư không thích ăn rau thơm.

Nhấc đũa đẩy rau thơm ra, gắp một miếng thịt cá vào trong chén.

Ngày mai là ngày nghỉ lễ đầu tiên, chỗ làm của Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn cũng cho nghỉ phép.

Hai vợ chồng trung niên bốn mươi tuổi hạ quyết tâm tạo người, quyết định kỳ nghỉ quốc khánh đi du lịch.

Không có trưng cầu ý kiến của Đường Tư Tư, cha Đường Hướng Văn còn thấm thía mà nhìn cô nói: “Tư Tư, con ở nhà làm bài tập đi, còn mấy trăm ngày nữa con phải thi đại học rồi, không được phân tâm.”

Đường Tư Tư híp mắt nhìn Đường Hướng Văn: “…”

Đường Hướng Văn là thương con gái, nhưng ở trong mắt Đường Tư Tư, ông càng yêu vợ của mình hơn.

Từ hồi học cấp hai Đường Tư Tư đã bắt đầu rõ ràng, nếu cô ở trước mặt Đường Hướng Văn tranh sủng cùng Cố Tuệ San, đó chính là trần trụi mà tự rước lấy nhục.

Cho nên, cô quen rồi.

Ngày hôm sau Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đi rất sớm, để lại trên bàn trà mấy trăm đồng tiền, liền đem Đường Tư Tư bỏ qua một bên.

Ngoài tiền ra còn gửi một tin nhắn: Con gái ngoan, nếu nhàm chán có thể qua nhà ông bà ngoại chơi mấy ngày.

Có Cố Vân Như, Đường Tư Tư mới không đi, vì thế nhìn thấy tin nhắn của Đường Hướng Văn liền trả lời một chữ: Hừ.

Hừ xong lại bổ sung thêm: Ông Đường, quan tâm vợ của mình đi!

Cha Đường: Tốt, ngoan lắm.

Đường Tư Tư siết chặt di động: “……”

Đường Tư Tư đang nhìn màn hình, đột nhiên nhận được điện thoại.

Một dãy số, ghi chú là lớp trưởng.

Cô hồi phục tâm tình, để điện thoại bên tai, lập tức nghe được giọng Tống Dịch mang chút âm mũi, hỏi cô: “Rời giường chưa?”

Đường Tư Tư dựa người lên đầu giường, “Tỉnh được vài phút, chưa rửa mặt.”

Tống Dịch giọng mũi nhẹ chút, “Ăn cơm trưa xong, buổi chiều cho cậu học bổ túc.”

Tối hôm qua gặp mặt ở ngoài tiểu khu bị Cố Tuệ San cắt ngăng, bây giờ lại hẹn, Đường Tư Tư có chút khẩn trương và chờ mong.

Ngón tay cô vô ý thức vò vò chăn: “Đi nơi nào học bổ túc?”

Giọng nói Tống Dịch đột nhiên trở nên ái muội, “Cậu muốn đi nơi nào?”

Đường Tư Tư nắm cái gối ôm, nói câu: “Tống Dịch cậu… Cậu nói chuyện bình thường một chút đi.”

Tiếng nói trong điện thoại và tiếng nói ngày thường không phải một người, ngày thường giọng của anh rất dễ nghe, ở trong điện thoại không giống ngày thường lãnh đạm, làm đầu óc cô cũng trở nên mê man.

Càng miễn bàn, anh cố ý dùng giọng nói lười biếng câu dẫn cô.

Đầu dây bên kia ẩn ẩn có tiếng cười, Đường Tư Tư chôn đầu xuống chăn, nói:“Tớ đi rửa mặt.”

“Ừ.” Tống Dịch lên tiếng, “Rửa xong ở nhà chờ tớ, tớ qua đón cậu.”

Đường Tư Tư rửa mặt rất nhanh, nhưng kế tiếp lại bận việc thật lâu.

Cô cảm thấy đây xem như là cùng Tống Dịch đi hẹn hò, tuy rằng không có xác minh đáp ứng Tống Dịch cái gì, Tống Dịch cũng chỉ là nói thích cô, không thực sự muốn cùng cô xác định quan hệ.

Nhưng đối với độ tuổi của bọn họ mà nói, một câu biểu lộ tâm ý như vậy hiển nhiên là đủ rồi, không có nhiều băn khoăn, cũng không cần xác định quan hệ đòi hỏi nhiều thứ từ đối phương.

Thuần túy không trộn lẫn một tia tạp chất, muốn cho cậu biết, tớ muốn đối xử tốt với cậu, đơn giản là như vậy.

Mà hẹn hò thì phải ra dáng giống hẹn hò chứ, cho nên Đường Tư Tư đứng trước tủ quần áo chọn đồ thật lâu, đứng ở trước gương thử rất nhiều bộ đồ.

Quần áo của cô rất nhiều, Cố Tuệ San thích mua quần áo cho cô, cho nên quần áo thử rất lâu.

Cô một bên thử quần áo một bên suy nghĩ, đây xem như là lần đâu tiên hẹn hò với Tống Dịch, vậy… Có thể hay không dắt tay… Ôm…

Thậm chí, hôn môi…

Cô chưa từng cùng nam sinh nắm tay, ôm…

Đặc biệt là, hôn môi…

Nghĩ đến hôn môi, tim cô đậm thình thịch.

Ngơ ngác nhìn bản thân đứng trước gương, đột nhiên lại nghĩ đến khuôn mặt Tống Dịch vô dục vô cầu, lại nghĩ anh đối với nữ sinh đặc biệt lãnh đạm…

Khó có thể tưởng tượng, cô có ý nghĩ đen tối với Tống Dịch.

Muốn chết sao, cô vội vàng lắc đầu, vứt ý đồ xấu xa trong đầu ra.

Ý nghĩ không nên nghĩ bị đuổi ra khỏi đại não, quần áo còn phải tiếp tục thử.

Cuối cùng cũng vừa lòng một bộ, áo sơ mi màu bột củ sen, vòng eo rất nhỏ, eo tuyến rất cao, eo tuyến dưới là một vòng nếp gấp.

Phía dưới hợp với quần đùi màu trắng, một thân tươi mát sạch sẽ.

Thay quần áo xong, Đường Tư Tư nhìn một đống quần áo cũng không có tâm tư thu dọn, sợ thời gian không đủ, cho nên vội vàng thời gian đi trang điểm sơ sơ, môi son màu đỏ nhạt.

Thuận tiện lấy máy uốn của Cố Tuệ San uốn lọn tóc dài.

Vì để hợp với một thân quần áo này, cô còn lấy trong tủ quần áo của Cố Tuệ San cái túi nhỏ, bỏ tiền và điện thoại bên trong.

Sách bài tập và bài kiểm tra không bỏ vào được, chỉ có thể ôm trong ngực.

Thu thập xong cô ôm sách ngồi ở mép giường cầm điện thoại chờ Tống Dịch gọi, cũng chỉ đợi ba phút, Tống Dịch đã gọi điện thoại tới.

Đặt điện thoại bên tai, nghe được Tống Dịch nói: “Tớ tới rồi, xuống dưới đi.”

Đường Tư Tư ngẩn người, đi ra phòng khách đến bên cửa sổ duỗi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Tống Dịch trên xe đạp ở dưới lầu chờ cô.

Cô kinh ngạc, hỏi Tống Dịch: “Sao cậu biết nhà tớ ở hộ nào?”

Tống Dịch còn ngồi trên xe đạp, ngửa đầu lên trên nhìn cô một cái, âm thanh truyền qua điện thoại: “Từ từ sẽ nói cho cậu biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.