Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 13




Một ngày nghỉ cuối tuần chớp mắt đã qua, tiếp tục với ngày thứ hai mỏi mệt.

Buổi sáng thứ hai tiết đầu tiên là tiết toán của chủ nhiệm Tiết Minh Lễ, trước khi chính thức học thầy dành vài phút nói chuyện với các học sinh.

Trong phòng học có rất nhiều người ngáp lên ngáp xuống, ngáp liên thanh nổi lên bốn phía, Tiết Minh Lễ quét mắt nhìn học sinh hỏi câu: “Mệt như vậy à?”.

Vừa hỏi, mọi người đều nhịn ngáp xuống, vực lên tinh thần nhìn chằm chằm Tiết Minh Lễ đứng trên bục giảng.

Trong tay Đường Tư Tư cầm cây bút ký tên màu đen, vô ý thức cọ cọ cái trán chính mình.

Chuyện mà Tiết Minh Lễ nói cũng không phải chuyện gì xấu, ngược lại có thể nói là chuyện tốt.

Trải qua kì kiểm tra tháng thứ nhất, trường học cảm thấy lớp mười một mà đã bắt đầu học ba tiết tự học buổi tối có chút làm khó mọi người. Cho nên bắt đầu từ tháng thứ hai, tiết tự học buổi tối điều chỉnh thành hai tiết.

Ba tiết tự học buổi tối, vẫn nên để đến lớp mười hai hẵng học.

Sau khi nói hết lời, trong phòng học thấp thấp có tiếng hoan hô, thậm chí có người trộm vỗ tay ở phía dưới bàn, nói chung rất nhiều người không chịu nổi đột nhiên lên cấp ba lại có thêm ba tiết tự học, buổi tối tan học đầu óc muốn quay vòng vòng.

Mà đối với những người muốn học tập, cho dù có tiết tự học buổi tối hay không thì chính bọn họ cũng có thể tự học đến đêm khuya.

Ký túc xá tắt đèn, tay cầm đèn pin ghé vào ổ chăn tự học cũng có một đống người.

Qua cơn mưa trời lại sáng, chạng vạng thứ hai ánh nắng chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời, khu dạy học và sân thể dục phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp.

Đường Tư Tư và Mạ ngồi ở sân thể dục kế bên khán đài ăn kem.

Đường Tư Tư cắn một miếng kem lạnh, còn chưa kịp nuốt xuống, đột nhiên bị người từ phía sau lưng dọa, không kịp phòng ngừa mà nuốt xuống, khí lạnh trượt qua yết hầu đi thẳng vào dạ dày, làm cô giơ tay bưng kín miệng.

Xoay chuyển ánh mắt muốn mắng người vừa dọa cô, kết quả nhìn thấy Triệu Tấn Bác đứng ở trước mặt Mạ.

Tiếng mắng chửi người bị Đường Tư Tư nuốt trở lại, một chân Triệu Tấn Bác đạp lên bậc thang, nhìn cô và Mạ nói: “Còn hơn nửa tháng đã có kiểm tra, các cậu thế mà còn có tâm tình ở chỗ này lười biếng không chịu học tập cho tốt.”

Mạ và Đường Tư Tư cầm cây kem nhìn anh ta: “……”

Lời này chính là lời của Tiết Minh Lễ sáng sớm đã nói qua, mới khai giảng một tuần đã nói với mọi người hơn nửa tháng là tới kỳ kiểm tra.

Đường Tư Tư và Mạ không để ý tới anh ta, Triệu Tấn Bác cũng không cảm thấy xấu hổ, cười tủm tỉm mà nhìn hai cô.

Tống Dịch bước chậm đi tới, đi đến bên cạnh Triệu Tấn Bác, rảnh rỗi đá một chân anh ta, nhìn về phía Đường Tư Tư, “Đi ra ngoài chơi?”

Kem trong tay dư lại một nửa, bơ chocolate lành lạnh chảy đến đầu ngón tay.

Chờ Đường Tư Tư lấy lại tinh thần, trong tay Tống Dịch cầm một tờ khăn giấy vừa lúc đưa tới trước mặt cô.

Đường Tư Tư nuốt nước miếng, vội vàng tiếp nhận khăn giấy lau khô đầu ngón tay, kem còn dư lại cũng cho vào trong miệng ăn hết.

Bây giờ Mạ nhìn Tống Dịch và Đường Tư Tư ở bên nhau không hiểu sao có cảm giác mình là bóng đèn, vì thế cô đứng lên, nhỏ giọng nói với Đường Tư Tư: “Tư Tư, tớ về phòng học trước.”

Mới vừa bước lên bậc thang, bị Triệu Tấn Bác vượt hai bước ngăn cản, “Bạn Mạ, về phòng học làm gì, cùng nhau đi chơi đi.”

Mạ cảm thấy anh ta kỳ quái không biết điều, cho nên nghiêm túc mà nhìn anh ta, “Còn hơn nửa tháng là tới kỳ kiểm tra, nên trở về học bài.”

Triệu Tấn Bác: “……”

Mạ lại muốn nhấc chân bước lên bậc thang, Triệu Tấn Bác một phen nắm lấy cánh tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Cậu bị ngốc à? Cậu và tớ đều đi rồi, Đường Tư Tư còn sẽ cùng Tống Dịch đi ra ngoài chơi sao?”   

Mạ không quen có nam sinh dựa vào mình gần như vậy, hoặc là nói chưa từng tới gần nam sinh. Hơi nóng thổi ở bên tai, làm cô ngượng ngùng, lùi về sau một bậc thang cánh tay còn ở trong tay Triệu Tấn Bác

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Triệu Tấn Bác nhìn một bên mặt của Mạ ửng hồng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Vốn dĩ Đường Tư Tư còn bởi vì sự xuất hiện của Tống Dịch mà khẩn trương, bây giờ nhìn Triệu Tấn Bác và Mạ, cô hoàn toàn không khẩn trương nữa.

Ăn xong khối kem trong miệng, nghe được Tống Dịch hỏi: “Đường Tư Tư, đi?”

Đường Tư Tư tùy tiện trả lời hai tiếng “Ừ, đi”, cô nhìn Mạ: “Mạ, cùng đi chơi đi?”

Trong lòng cô vẫn nghĩ Triệu Tấn Bác muốn theo đuổi Mạ, cho nên kéo theo Tống Dịch tới tìm các cô đi ra ngoài chơi. Nhìn hành động giữa Triệu Tấn Bác và Mạ có hơi vi diệu, cô đương nhiên nguyện ý tạo cơ hội cho bọn họ ở bên nhau.

Mạ nghe được giọng Đường Tư Tư, rút cánh tay từ trong tay Triệu Tấn Bác về, tận lực làm chính mình bình tĩnh, đi lại bên cạnh Đường Tư Tư, cách Triệu Tấn Bác xa một chút, “Vậy cùng nhau đi.”

Vì thế bốn người bốn tâm tư khác nhau, hai nữ sinh đi ở phía trước, hai nam sinh đi ở phía sau, khoảng cách chính giữa cách bốn năm bước, cùng nhau ra ngoài trường học.

Tống Dịch và Triệu Tấn Bác dẫn Đường Tư Tư và Mạ đi chơi trò chơi, lúc sau thay đổi trò chơi, Đường Tư Tư rất thức thời mà đi cùng một chỗ với Tống Dịch, đem cơ hội đơn độc ở chung cho Mạ và Triệu Tấn Bác.

Đứng xa xa nhìn, quan sát một hồi, cô đứng ở nơi ném bóng rổ nhỏ giọng hỏi Tống Dịch: “Triệu Tấn Bác theo đuổi Mạ à?”

Tống Dịch căn bản không quan tâm, cũng không nhìn Triệu Tấn Bác và Mạ, anh tương đối quan tâm mình và Đường Tư Tư hơn, nhưng anh vẫn trả lời một câu: “Không rõ lắm.”

Vốn đã xác minh Triệu Tấn Bác không thích Mạ, nhưng bây giờ hai người kia hình như không còn đơn thuần như vậy nữa.

Đường Tư Tư thấy Tống Dịch không có hứng thú nói chuyện của hai người họ, bản thân cũng đem lực chú ý thu trở về.

Cô xoay mặt nhìn Tống Dịch, bây giờ anh và trong ấn tượng trước kia là hai dạng khác biệt. Chẳng qua là vì hai người nói chuyện phím trên QQ cho nên không cảm thấy mới lạ không thể tới gần như lúc trước.

Đường Tư Tư trời sinh tính cách hoạt bát, nhưng khi ở trước mặt Tống Dịch cô lại không biết nói gì, cũng không quá thực tế.

Cô nhìn chằm chằm Tống Dịch một hồi, thật ra là đang phân biệt nam sinh trước mắt và nam sinh trong lòng mình lúc trước, có phải là trùng hợp hay không.

Đang tưởng tượng thì nghe Tống Dịch gọi: “Đường Tư Tư…”

Đường Tư Tư lấy lại tinh thần, vẫn nhìn anh: “Hả?”

Tống Dịch nhét đồng xu vào trò chơi ném bóng rổ, nói: “Không được nhìn chằm chằm tớ như vậy, rất nguy hiểm.”

Không biết nguy hiểm từ đâu mà đến, nhưng Đường Tư Tư vẫn thu hồi ánh mắt, tiếp được trái bóng rổ ôm trong tay.

Tuy rằng cô học thể dục khóa tuyển chính là bóng rổ, nhưng cô cũng không vận dụng hết khả năng, bao gồm ném bóng rổ. Cũng là trong kỳ học thể dục, cô biết được tư thế “38 đẩy”.

Thầy thể dục nói, đây là danh từ tư thế nữ sinh ném bóng rổ thường hay dùng.

Nếu nam sinh dùng loại tư thế này, sẽ xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

Đường Tư Tư dùng tư thế 38 đẩy quăng trái thứ nhất, vui vẻ cùng Tống Dịch luân phiên ném.

Cùng Tống Dịch chơi loại trò chơi này, cô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, bây giờ chân thật phát sinh ở trên người mình, trong lòng vui sướng vô cùng.

Đường Tư Tư ngại 38 đẩy không đủ đẹp mắt, cũng cố ý muốn cùng Tống Dịch thân cận một chút, cho nên ở vòng sau, đè nặng tim đập da mặt dày nói với Tống Dịch: “Cậu có thể dạy tớ tư thế ném bóng rổ không?”

Đường Tư Tư cảm thấy mình đề ra yêu cầu này, so với Kiều Thước hỏi đề toán đơn giản không khác gì nhau.

Nhưng trong mắt Tống Dịch thấy rõ cô có chút tinh nghịch.

Anh không trả lời ngay, ánh mắt Đường Tư Tư sáng lên một tia sáng từ từ tối dần. Tống Dịch đột nhiên duỗi tay kéo cô đến trước mặt mình, cầm lấy một trái bóng rổ đưa tới trong tay cô, giọng nói trên đỉnh đầu cô: “Nghiêm túc học.”

Đường Tư Tư ngốc một chút, Tống Dịch đã khống chế được tay cô nâng bóng rổ lên. Bóng rổ đưa lên cao hơn đỉnh đầu cô, giọng nói dễ nghe lại tiếp tục, “Tay phải nâng bóng, tay trái đỡ, lúc tung ra phải dùng sức.”

Đường Tư Tư nghe rõ mỗi một chữ anh nói, lại không biết anh nói gì.

Lòng bàn tay anh dán lên mu bàn tay cô, ấm áp tê dại truyền từ mu bàn tay lên đến đại não, phía sau lưng thỉnh thoảng đụng vào lòng ngực Tống Dịch làm tim cô đập như trống bỏi, căn bản không biết bản thân đang làm cái gì.

Cô thề với trời, cô không có ảo tưởng cái gì cùng Tống Dịch đâu. 

Bóng quăng vào, Tống Dịch buông tay cô ra, lui sang bên cạnh hai bước, nói với cô: “Tự mình thử xem.”

Đường Tư Tư không dám quay đầu nhìn anh, sợ khuôn mặt mình đỏ thành đít khỉ. Tim đập thật nhanh, lấy bóng rổ, căn bản không nhớ rõ vừa rồi anh dạy mình cái gì. Nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, bày ra tư thế lúc nãy thì phát hiện cổ tay không có sức lực, bóng rổ tung ra, còn thiếu một khoảng lớn mới có thể đụng tới khung rổ.

Đường Tư Tư cảm thấy quá mất mặt, không hề đi lấy lại bóng rổ, làm bộ thật bình tĩnh xoay người nhìn Tống Dịch: “Tớ… Tớ không muốn chơi cái này nữa, chúng ta đi chơi cái khác đi.”

Tống Dịch nhìn vào đôi mắt cô, cười như không cười, tùy cô, “Muốn chơi cái gì?”

Đường Tư Tư nhìn lung tung thấy máy chơi game bên cạnh, “Quyền hoàng.”

Chơi một hồi lúc ra ngoài đại sảnh, sắc trời hơi tối.

Tìm khắp nơi trong khu trò chơi cũng không thấy bóng dáng của Mạ và Triệu Tấn Bác, Đường Tư Tư phỏng đoán hai người này đã đi chơi chỗ khác, đơn độc đi trước, nên đành phải cùng Tống Dịch về trường học.

Bây giờ hình tượng Tống Dịch ở trong lòng Đường Tư Tư đã thấp xuống rất nhiều, ít nhất cũng sẽ ăn cơm uống nước nói chuyện như người sống.

So sánh như vậy hình như không tốt lắm, nhưng lúc trước Tống Dịch trong lòng Đường Tư Tư xác thật chính là người thiếu niên không dính khói lửa phàm tục.

Mà hiện tại, Đường Tư Tư phát hiện anh cũng có nhiệt độ cơ thể, không phải thần tiên mà là người sống sờ sờ.

Đường Tư Tư đi bên cạnh anh cũng thả lỏng không ít, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn anh. Nhưng nhớ tới anh nói không được nhìn chằm chằm anh như vậy, sẽ rất nguy hiểm, nên cô sẽ khắc chế một chút.

Không biết sẽ có nguy hiểm gì, nhưng anh không cho cô nhìn chằm chằm, vậy cô cũng không nhìn chằm chằm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.