Mộ Dung Địch Trần biết mình không thể rút kiếm, bởi vì đối với một nữ tử tay trói gà không chặt hơn nữa còn mang thai như vậy, y vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được.
Vì thế ánh mắt y chậm rãi hướng về phía Lệ Tuyết Chước đứng ở cách đó không xa, xem ra chính mình chỉ có thể thử mạo hiểm một lần, phải một kích tất sát y mới có thể bảo trụ tánh mạng của mình cùng mẫu thân. Nhìn tư thế chế trụ mẫu thân cùng trình độ đề phòng của hắn, Mộ Dung Địch Trần nhanh chóng phán đoán ra rằng bản thân chỉ có một phần thắng.
Nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải thứ một lần vậy.
Đang lúc Mộ Dung Địch Trần hạ quyết tâm rút kiếm, một người lại giành trước rút lấy kiếm bên hông y.
Phải biết rằng, muốn cướp kiếm của Mộ Dung gia nhị thiếu gia không phải chuyện dễ dàng gì, tốc độ rút kiếm, cùng thủ pháp đều phải cực kỳ mau lẹ chuẩn xác, đương nhiên, còn phải có một điều kiện trọng yếu, chính là Mộ Dung Nhị thiếu gia không hề có phòng bị với hắn.
Như vậy hiện nay, người hội đủ tất cả các điều kiện đó, cũng chỉ có...... Kỷ Ngộ Ngôn.
Đúng vậy, Kỷ Ngộ Ngôn đoạt kiếm của Mộ Dung Địch Trần, nhưng cũng chẳng cầm nó đi chém ai; mà là tà tà chỉ về phía một người — thiếu niên ngồi ở thủ vị, Thập Nguyệt Cung cung chủ.
Một động tác này của hắn, Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh cũng đã xuất ra mười tám loại phản ứng, chiêu thức vũ khí nhanh chóng phong bế thượng, trung, hạ tam lộ của Kỷ Ngộ Ngôn, chỉ cần hắn dám có một chút vọng động, lập tức máu tươi lênh láng.
Mà thiếu niên tái nhợt gầy yếu phía sau bọn họ cũng đã dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, tựa hồ như chờ mong biểu hiện của hắn.
Lúc này, Kỷ Ngộ Ngôn động, lần đầu tiên không chút băn khoăn đến ánh mắt lo lắng của người bên cạnh.
Nhưng hắn động không phải là tay cầm kiếm, mà là...... Chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn ngẩng đầu lên.
Trong trí nhớ Mộ Dung Địch Trần, không biết bắt đầu từ khi nào, Kỷ Ngộ Ngôn giống như luôn có thói quen cúi đầu.
Cúi đầu bất đắc dĩ mỉm cười, tựa hồ là vẻ mặt mà mình, cũng như mọi người thường thấy nhất. Thu liễm mi mục, khóe mắt cùng vẻ mặt lạnh nhạt, vô hạn ôn nhu săn sóc, cấu thành “Kỷ Ngộ Ngôn” vô cùng quen thuộc của y.
Cẩn thận lục lọi trong đầu, Mộ Dung Địch Trần rõ ràng phát giác, chính mình thế nhưng lại không hề có ấn tượng với Ngộ Ngôn ngang nhiên ngẩng đầu.
Mà giờ phút này, Kỷ Ngộ Ngôn lại ngẩng đầu lên.
Hắn ngẩng đầu lên!
Sau đó, hắn nở nụ cười.
Thời điểm Mộ Dung Địch Trần lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Ngộ Ngôn, hắn vấp chân bị ngã, trên mặt bẩn vô cùng, làm cho kẻ luôn luôn yêu sạch sẽ là y không quá thích.
Thời điểm Mộ Dung Địch Trần lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của Kỷ Ngộ Ngôn, là sau khi hắn dùng khăn lau đi vết dơ trên mặt, khi đó tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng tuyệt sắc như vậy vẫn làm cho đại ca Mộ Dung Thanh Trần của mình phải sợ đến ngã ghế, cũng làm cho y cảm thấy choáng váng.
Trong thời gian mười năm về sau, Mộ Dung Địch Trần cảm thấy mình đã thấy được hết tất cả các biểu tình của hắn, cảm thấy cho dù dung nhan của hắn lệ khả khuynh quốc, nhưng dù thế nào thì mình cũng đã có được chút miễn dịch với mỹ mạo của hắn.
Nhưng hiện tại, lúc này nơi đây, Mộ Dung Địch Trần cũng đường đường chính chính ngây dại, không, phải nói là có chút choáng váng.
Không chỉ có hắn, ngay cả thiếu niên ngượng ngùng kia, cũng trừng lớn mặt nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, sau một lúc lâu không hề có thanh âm gì phát ra.
Lệ Tuyết Chước há to miệng, rốt cuộc tay cơ hồ giữ không được Vệ Lưu Sương nữa.
“Đinh” một tiếng, thiết tỳ bà trong tay Văn Tĩnh Khuynh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng vẫn không có lấy nửa người bừng tỉnh.
Người duy nhất không bị nụ cười này mê hoặc, chính là Vệ Lưu Sương bị điểm huyệt đạo, còn đang trong tình trạng hôn mê.
Tất cả mọi người cảm thấy có chút say, thân mình nhẹ nhàng bay bay, tựa hồ như trôi nổi giữa không trung.
Nguyên lai trên đời này, còn có thứ so với rượu càng thuần càng thêm say lòng người.
Nguyên lai thật sự có người, có thể nhất tiếu thiên hạ túy.
“Xem đủ chưa?” Kỷ Ngộ Ngôn thanh âm nhẹ nhàng, nhưng qua tai mọi người lại như sấm sét ngang trời, thân mình đồng thời run lên, mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Kỷ Ngộ Ngôn không có thừa lúc bọn họ thất thần mà ra tay, không nắm chắc phần thắng, hắn không thể để cho mẫu thân của Nhị thiếu gia mạo hiểm như vậy.
Ở phương vị bất đồng đánh giá Kỷ Ngộ Ngôn, Mộ Dung Địch Trần, Lệ Tuyết Chước, văn Tĩnh Khuynh trong lòng nghĩ đến chính là chuyện này, người này...... Thật sự là Kỷ Ngộ Ngôn bọn họ nhận thức sao? Ngộ Ngôn bọn họ nhận thức không có ánh mắt tự tin như vậy, Ngộ Ngôn bọn họ nhận thức không có lộ ra vẻ sắc bén như vậy, Ngộ Ngôn bọn họ nhận thức không có quang thải đoạt mục như vậy, Ngộ Ngôn bọn họ nhận thức cũng sẽ không nói chuyện như muốn gây sự như vậy.
Ngay cả Mộ Dung Địch Trần, cũng cảm thấy mê hoặc, Ngộ Ngôn vì sao đột nhiên phải giả bộ làm ra biểu tình như thế?
Hay là nói......
Này mới là thật sự là Kỷ Ngộ Ngôn?
Đưa kiếm ngang về phía trước, Kỷ Ngộ Ngôn từng bước tới gần tọa ỷ rộng lớn của Thập Nguyệt Cung chủ.
Không biết vì cái gì, Kỷ Ngộ Ngôn như vậy lại khiến cho Văn Tĩnh Khuynh cùng Lệ Tuyết Chước không dám tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từng bước một đi lên bậc thang, càng bước càng gần.
Nhìn thấy hắn thần sắc hai người cũng càng lúc càng ngưng trọng, Kỷ Ngộ Ngôn mỉm cười, nhất phái thần thái phong lưu, dưới chân cũng không hề động, ngay tại tại chỗ xa xa cùng Thập Nguyệt Cung chủ giằng co.
Mà Thập Nguyệt Cung chủ lúc này, cũng tựa hồ đã thay đổi.
Hắn chậm rãi giãn ra thân mình khi nãy co cụm lại, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt, nhưng đã chế trụ ho khan, hai mắt nguyên bản mờ đục cũng bắn ra tinh quang.
Từ trước lúc Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần tiến đến, hắn đã sớm phái người điều tra rõ năng lực võ công của bọn họ, cho nên lúc này mới không thất thố, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Ngộ, trong lòng cũng dần dần có chút bồn chồn, chẳng lẽ tình báo của nhóm thám tử đều là sai, Kỷ Ngộ Ngôn này bất quá chỉ là giấu tài mà thôi?
Nghĩ như vậy, thân thể hắn cũng chậm chậm căng thẳng, vận sức chờ phát động.
Nhìn thấy ba người như khuôn đúc chữ kim ( 金), Kỷ Ngộ Ngôn khóe môi khẽ nhếch, đưa tay nhặt lên thanh kiếm rớt trên mặt đất.
Thanh âm kim chúc cùng đá cẩm thạch va chạm thập phần thanh thúy, quang hoa phản xạ cũng thập phần chói mắt, khiến cho Thập Nguyệt Cung chủ cũng phải thu hồi nét mặt khờ dại càng thêm âm tình bất định.
“Cung chủ, ” Kỷ Ngộ Ngôn thần sắc bình tĩnh, không chút bối rối, tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn, còn thản nhiên nói: “Các hạ muốn Địch Trần giết người, bất quá là muốn tìm ra người kia thôi. Nếu hiện giờ đã tìm được, cần gì phải đại phí chu chương (chỉ việc phí hoài công sức vào những chuyện không đâu)?”
“Ngươi nói cái gì?” Thập Nguyệt Cung chủ không mở miệng, Lệ Tuyết Chước đã muốn nhảy dựng lên, “Ngươi nói mê sảng cái gì, tìm người cái gì, không cần tùy tiện ăn không nói có.”
Hắn mở miệng một tràng này nghe thì giống như là đang đạo huấn Kỷ Ngộ Ngôn, nhưng dưới đáy lòng Kỷ Ngộ Ngôn cũng hiểu được kỳ thật hắn đang giúp mình giải vây. Vì thế hơi cảm kích đối hắn cười cười, Lệ Tuyết Chước lập tức một trận mặt đỏ tim đập, trong lòng thở dài liên tục. Trời của ta ạ, người nguyên bản đã là khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ hiện tại thật sự phải cười cho thiên hạ khuynh đảo mới chịu dừng tay?
Thập Nguyệt Cung chủ cũng không để ý Lệ Tuyết Chước, mà chỉ nhìn thẳng vào Kỷ Ngộ Ngôn; Kỷ Ngộ Ngôn vẫn cứ mỉm cười, rõ ràng khiến cho hắn không thể thông thấu được.
Sau một lúc lâu, Thập Nguyệt Cung chủ rốt cục nói: “Không tồi, vậy người ở nơi nào?”
Kỷ Ngộ Ngôn không nói, một đôi mỹ nhãn nguyệt hoa lưu quang ánh lên dị thải (ánh sáng kỳ lạ) sóng sánh.
Thập Nguyệt Cung chủ tâm hồn bị hắn chấn nhiếp, chỉ cảm thấy người này thật sự là rất đẹp, lạc xuống nhân gian quả thật là sai lầm; phiên nhiên phong thái không ai sánh bằng, không phải người trong lòng mình vẫn ngày đêm mong nhớ thì là ai?
Vì thế thần quang trong mắt dần dần thu liễm, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Đúng vậy, là ngươi. Không phải ngươi thì còn có thể là ai?” Nói xong lại nhìn Kỷ Ngộ Ngôn một hồi, mới nói: “Ngươi theo ta đến đây đi.”
Cố ý không nhìn về phía sau, Kỷ Ngộ Ngôn bước theo sau, lại bị một bàn tay nóng cháy nhẩn trương nắm chặt lấy cổ tay.
“Không được đi, ta không cho ngươi đi.” Người nói chuyện thanh âm lãnh ngạnh, nghe vào trong tai lại làm cho trong lòng Kỷ Ngộ Ngôn bội phần chua xót, muốn rút tay về, lại bị y nắm lại càng nhanh.
“Ngươi đã quên rồi sao? Vừa rồi ngươi đáp ứng ta...... Sẽ không làm chuyện như vậy, sẽ không làm......”
Ngữ thanh rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tựa như một tiếng thở dài, dung nhập vào trong không khí; nhưng từng chữ từng chữ này lại nện vào trong lòng Kỷ Ngộ Ngôn, tựa như ngàn cân búa tạ từng búa từng búa nện vào.
Mình làm sao không muốn chứ?
Làm sao không muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh y, làm sao không muốn vĩnh viễn cùng y một chỗ?
Chỉ là...... Không đành lòng a......
Làm sao có thể nhẫn tâm thấy y khó xử, làm sao nhẫn tâm nhìn tay y vấy máu, làm sao nhẫn tâm nhìn y và mẫu thân càng thêm hiểu lầm, làm sao nhẫn tâm...... Nhẫn tâm nhìn y chau mày nhăn mặt, nhẫn tâm thấy y không vui?
Lại làm sao có thể nhẫn tâm thấy y bước vào con đường giống đại ca của y?
Thông minh mẫn tuệ như Kỷ Ngộ Ngôn, làm sao có thể không rõ tâm tư Mộ Dung Địch Trần đang dần dần sáng tỏ.
Nếu cứ như vậy, có lẽ y sẽ yêu mình, có lẽ mình thật có thể cùng y song túc song tê, nếu không chia lìa; nhưng nhất định sẽ có một ngày sự việc bại lộ, đến lúc đó, chiếu theo cá tính của y nhất định sẽ không bỏ mình mà ly khai...... Mình làm sao có thể trơ mắt nhìn y giống như Mộ Dung Thanh Trần, đeo xú danh trên giang hồ?
Cái gọi là huy kiếm đoạn tình, có phải chính là như thế này hay không.
Thành toàn cho y là tốt rồi, chính mình sẽ ra sao, nào có quan hệ gì?
Kỳ thật đoạn độc thoại vừa rồi của Kỷ Ngộ Ngôn, tất cả đều là dựa vào đoạn đối thoại năm bảy tuổi nghe lén được của phu phụ Mộ Dung, còn có lời đồn đãi ra vào mấy năm nay nữa. Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh nếu là người của Thập Nguyệt Cung, như vậy Lệ gia diệt môn, Mộ Dung Linh Nhiên bỏ trốn, còn có rất nhiều cao thủ truy tung bọn họ bị mất tích, nhất định đã sớm có kế hoạch; nói không chừng ngay cả chuyện của Tịch Phi bọn họ cũng thoát không được liên can.
Sự việc lao sư động chúng (khổ tâm dàn dựng, kinh động mọi người) như vậy, lại bắt Vệ Lưu Sương đến. Mục đích, tựa hồ chính là muốn để cho Mộ Dung Địch Trần lựa chọn một con đường mà thôi.
Sự tình đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, như vậy...... Có phải là vì lời tiên đoán “Nghiệt” “Thục” kia hay không?
Thập Nguyệt Cung sẽ không phải là muốn tìm ra “Nghiệt” để lợi dụng hắn đại náo giang hồ, phục hưng hắc đạo chứ......
Đoán như thế, mới dẫn đến hành động vừa rồi của Kỷ Ngộ Ngôn.
Bị bọn họ cho là ma đầu chuyển kiếp hai mươi năm trước thì sao, Kỷ Ngộ Ngôn lúc này đã không còn lo lắng về chuyện đó.
Hiện tại thứ duy nhất lấp đầy đầu hắn, đều là ‘mình sắp phải rời khỏi người kia’.
“Nhị thiếu gia...... Ngươi về sau làm việc phải tự mình bảo trọng......” Kỷ Ngộ Ngôn chịu đựng đau đớn càng ngày càng mãnh liệt trên cổ tay, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Địch Trần, tuyệt không dám dời ánh mắt, “Lúc lạnh nhớ phải mặc thêm áo ấm; lúc ngủ phải đóng cửa sổ, ngắm trăng là chuyện tốt, nhưng sương khí ban đêm không được tốt......”
“Cũng không được kén ăn, đồ ăn trù sư trong trù phòng làm cũng không tệ lắm đâu, ngươi hẳn là sẽ ăn quen thôi, sau này có thể chỉ hắn làm đồ ăn......”
“Đọc sách cũng không nên muộn quá, cũng đừng xem đến quên cả đốt đèn......”
Hắn càng nói, sắc mặt Mộ Dung Địch Trần lại càng trắng.
Lần này hắn thật sự phải rời khỏi chính mình sao?
Không phải đã nói nhất định sẽ không ly khai sao, không phải đã nói nhất định vĩnh viễn ở bên cạnh mình sao? Tại sao hắn còn nói như vậy? Đây là ý gì? Là hết thảy công đạo khi hắn không ở đây sao?
Văn Tĩnh Khuynh nhìn thấy bọn họ, thật sự là không đành lòng lại nhìn xuống, việc đã đến nước này, không thể nói hắn không có áy náy với hai người. Nhưng hôm nay...... Đương đoạn tắc đoạn đi. Đảo mắt nhìn sắc mặt xanh mét của sư đệ mình, Văn Tĩnh Khuynh hạ lệnh nói: “Đem bọn họ tách ra.”
————————————-
Vì thế...... Tình huống không khống chế được.
Vệ Lưu Sương vừa mới tỉnh lại không hề nghĩ rằng mình sẽ thấy được tình cảnh như vậy, một Mộ Dung Địch Trần như vậy.
Mộ Dung Địch Trần không ngừng tê rống đã muốn khàn cả giọng, khoảng ba bốn mươi hắc y nhân thêm Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh, mới có thể đem Mộ Dung Địch Trần ngăn cách với Kỷ Ngộ Ngôn; bởi vì quả bất địch chúng, Mộ Dung Địch Trần đánh tới lúc sau dường như đã chẳng còn ra chiêu thức gì, cơ hồ hoàn toàn là thủ pháp vật lộn. Chỉ cần có thể mở một đường máu đến tới gần Kỷ Ngộ Ngôn, người khác tựa như thiết chú, dù có bị thương nặng hơn nữa thì biểu tình vẫn không hề hiện ra chút đau đớn nào. Nhưng, lại giống như một con thú bị bao vây, bị vây chính giữa một đám người, một chút cũng không thể tiếp cận người hắn muốn.
Mộ Dung Địch Trần khi đó đích thật là đã không còn biết gì nữa, y chỉ biết mình tuyệt đối không thể buông tay, bất chấp mọi thứ cũng không muốn tách khỏi hắn.
Ngón tay nắm chặt Kỷ Ngộ Ngôn bị người dùng gậy đánh văng ra, y lại một lần nữa chụp nhanh lấy, lại bị đánh văng ra, lại một lần nữa chụp nhanh lấy, ấn nhập huyết nhục......
Mãi đến khi tách được hai người ra, tay phải của bọn họ gần như đã huyết nhục mơ hồ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Kỷ Ngộ Ngôn thế nhưng lại không có chút động tác nào, hắn chỉ nhìn Mộ Dung Địch Trần cố gắng nói thật nhanh những lời muốn nói, “Nhớ rõ kim sang dược để ở ngăn tủ thứ hai, nhớ rõ rượu thuốc ở ngăn thứ tư, nếu không biết dùng như thế nào, vậy hỏi phu nhân đi, nàng là mẫu thân của Nhị thiếu gia, nhất định sẽ chỉ Nhị thiếu gia......” Kỷ Ngộ Ngôn ánh mắt trống rỗng đảo qua Vệ Lưu Sương, vị phu nhân cao quý của Mộ Dung gia lúc này mới phát giác lệ đã ướt đẫm gương mặt mình — mình có phải thật sự đã nhìn lầm đứa nhỏ Địch Trần này hay không, chính mình những năm qua có phải đã làm sai rồi hay không, chưa bao giờ quan tâm tới y, cũng chưa từng chân chính tìm hiểu y......
“Ta không ở bên cạnh ngươi, Nhị thiếu gia phải chậm rãi học cách chiếu cố chính mình.”
Địch Trần...... Ngươi nhất định...... Phải mạnh khỏe......
Những lời cuối cùng này lại không nói ra, Kỷ Ngộ Ngôn xoay người rời đi, trong một khác xoay người này nước mắt chảy xuống.
————————————-
Rất lạnh, đã lâu rồi không có lạnh như thế.
Một đứa bé nho nhỏ một mình ôm chặt thân thể ngồi xổm trên mặt đất, chung quanh vừa tối vừa lạnh, một mình y rất sợ hãi, vì sao mình lại ở chỗ này?
Đúng rồi, là cha và nương không thích mình, cố ý đem mình bỏ ở một nơi thật xa, không muốn nhìn thấy mình càng thêm phiền.
Gắt gao cắn môi, y dường như đang cố gắng an ủi mình, chớ sợ chớ sợ, Địch Trần không sợ, ta cũng không lạ bọn họ. Mỗi lần nhìn thấy cha, nương, đại ca còn có tiểu muội cùng một chỗ thật là ồn muốn chết, cái mình thích chính là một địa phương im lặng, không cần bọn họ chạy lại đây gây ồn ào.
Địch Trần không phải sợ, một mình mình cũng có thể hảo hảo.
Một mình mình vẫn có thể sống tốt.
Không cần bất luận kẻ nào, một mình mình cũng có thể sống sót.
“Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia...... Ngươi ở nơi nào a?” Đồng âm mềm mại từ xa đến gần gọi y. Chỉ chốc lát, một tiểu hài tử tuổi cũng không khác y là bao xuất hiện ở trước mắt.
Hắn bộ dạng thật khá a! Y trong lòng khẽ kinh ngạc, lại nhìn thấy tiểu hài tử cũng không nói chuyện, mình không biết hắn, sao phải để ý đến hắn chứ.
Tiểu hài tử nhìn y không nói lời nào ngược lại cười rộ lên, tựa như xuân hoa sơ trán (hoa nở đầu mùa xuân), “Nhị thiếu gia, làm sao vậy? Sinh khí sao? Ngộ Ngôn không phải cố ý không gặp...... Thực xin lỗi.”
Nga, nguyên lai hắn gọi Ngộ Ngôn.
“Ngộ Ngôn về sau nhất định lúc nào cũng khắc khắc đều ở bên cạnh Nhị thiếu gia, vĩnh viễn cũng không ly khai.” Ngộ Ngôn một bên cười cam đoan, một bên cẩn thận nhìn phản ứng của y.
Kỳ quái chính là, một lời này của hắn tựa như cơn gió ấm áp, thời điểm thổi qua bên tai mình, cơn rét lạnh ko hiểu sao lại bị cuốn đi, không khí đông lạnh cũng bắt đầu hòa tan, ánh mặt trời cũng từ từ chiếu xuống.
Nhìn sắc mặt y dần dần dịu đi, Ngộ Ngôn thân mình có chút căng thẳng y cũng chậm chậm trầm tĩnh lại, xem ra hắn rất sợ mình sinh khí a.
“Nhị thiếu gia, chúng ta cùng nhau đến chơi diều được không?” Ngộ Ngôn thần bí nhoẻn miệng cười với y, sau đó từ sau lưng lấy ra một én tử phong tranh (diều vẽ hình chim én) thật to hai tay đưa tới trước mặt y, chờ mong nhìn y.
Đáng tiếc y lại tuyệt không cao hứng, y nhìn thấy mảnh vải quấn quanh ngón tay Ngộ Ngôn, còn có vài dấu vết rách da.
Chú ý thấy ánh mắt của y, Ngộ Ngôn vội vàng muốn giấu tay ra sau, nhưng đúng lúc bị y bắt được, như thế nào cũng không buông ra.
“Có phải vì làm con diều này hay không?” Y nghe thấy thanh âm của mình có một tia tức giận.
“Một chút cũng không đau mà.” Ngộ nói cười nói, nhẹ nhàng rút tay về.
Nếu y tin lời nói này thì chính là đứa ngốc. “Nói! Vừa nãy không thấy ngươi có phải là đi làm con diều này hay không..... Ta không thích diều mà......” Y có chút dỗi nói, trong lòng cũng biết là mình trách oan Ngộ Ngôn.
Hắn nhất định là thấy mình nhìn lén cha, nương, đại ca cùng muội muội chơi diều......
Nghe y nói xong, Ngộ Ngôn chậm rãi cúi đầu, “Thật sao? Ngươi không thích a......”
Tươi cười miễn cường khiến y bất giác cảm thấy đau lòng.
“Ngu ngốc, ta chỉ cần có ngươi bên cạnh là đủ rồi......”
Đỏ mặt nói xong câu nói mất mặt này, lại nhìn thấy Ngộ Ngôn hiểu rõ ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ, “Nhị thiếu gia......”
Sau đó mình đã bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực.
“Uy, ngươi làm cái......”
“Lập tức hảo...... Lập tức hảo......” Thanh âm Ngộ Ngôn có chút run rẩy, nhưng lại thành công làm cho mình an tĩnh lại.
Ngộ Ngôn...... Đầu ngón tay mềm mại của hắn vỗ về cái trán của mình lại nhìn mình mỉm cười.
Ngộ Ngôn...... Ngộ Ngôn...... Ngộ Ngôn......
Ngộ Ngôn......
————————————-
Mộ Dung Địch Trần nháy mắt bừng tỉnh bắt lấy bàn tay đang thử nhiệt độ trên trán mình, “Ngộ Ngôn!......”
Bất quá trong mắt nhìn thấy, cũng là bóng người quen thuộc kia, nhưng cho tới nay vẫn khiến y cảm thấy xa lạ...... Mẫu thân. Thần trí lập tức tỉnh táo lại...... Ngộ Ngôn ly khai, Ngộ Ngôn ly khai...... Chuyện khác còn chưa kịp nghĩ tới, sự thật đột ngột lại tràn ngập trong tâm trí, khiến cho ngực một trận co rút đau đớn.
Vệ Lưu Sương lo lắng nhìn y, muốn nói chút gì đó an ủi hài tử của mình, nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt đây.
Bọn họ tuy rằng đã mười bảy năm mẫu tử, cơ hội để nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, trước kia cảm giác đối với đứa nhỏ này chỉ có sợ hãi cùng thua thiệt, hiện giờ thấy được tính cách thật sự của y, muốn đau muốn an ủi lại không biết phải như thế nào mở miệng, là thật đáng buồn thay.
Suy nghĩ lại suy nghĩ, Vệ Lưu Sương rốt cục vẫn mở miệng nói: “Trần nhi, ngươi tuy rằng bị thương rất nhiều, nhưng rất may đều là bị thương ngài da nên cũng không đáng ngại, tịnh dưỡng lâu một chút thì sẽ không sao......”
Nàng còn chưa dứt lời cũng đã bị Mộ Dung Địch Trần vội vàng cắt ngang, “Ngộ Ngôn đâu, hắn thế nào, đi nơi nào, có chuyện gì......”
“Địch Trần! Chúng ta hiện tại đang ở nhà giam của Thập Nguyệt Cung!” Vệ Lưu Sương thất thanh rống lên, hiện ra phong phạm hiệp nữ sấm đãng giang hồ và năm trước lúc bước chân vào giang hồ, “Địch Trần ngươi bình tĩnh một chút!”
Mộ Dung Địch Trần lúc này mới buông bàn tay đang nắm chặt Vệ Lưu Sương ra.
Đúng vậy, Ngộ Ngôn cùng Thập Nguyệt Cung chủ kia đi rồi.
Nhiệt độ cũng nỗi sợ hãi trong lòng dần dần bị áp chế, lý trí bắt đầu trở lại trong đầu Mộ Dung Địch Trần.
Một cái giường cỏ, lan can bằng sắt, ánh trăng thản nhiên từ những song sắt cửa sổ chiếu vào...... Là nhà giam của Thập Nguyệt Cung, đồng thời xác định, Mộ Dung Địch Trần trong đầu bắt đầu xoay tròn, nghĩ cách làm sao để mình cùng nương thoát vây, rồi còn làm sao để cứu Ngộ Ngôn ra......
Cái tên xọa qua (ngốc) kia, hắn sao không chịu hiểu......
Luôn hy sinh chính mình, đem tất cả những thứ hắn tự cho là trân quý cho mình; nhưng hắn sao lại không biết, thứ trân quý nhất trong lòng mình, chính là hắn a......
Lúc này Vệ Lưu Sương vẫn đang thở dài, một thời gian dài không tiếp xúc kết quả là đã quên phải nói như thế nào rồi, vừa rồi mình lại không cẩn thận rống to với y...... Phải làm thế nào mới tốt đây?
Giờ phút này, nàng mới thật sâu cảm nhận được, đứa con này của mình chỉ sợ không thể quay đầu lại nữa rồi, ít nhất cũng sẽ không trở lại bên cạnh mình......
Đang lúc hai người các hữu sở tư (mỗi người một ý nghĩ), cửa lao phòng lại “Chi nha” một tiếng mở ra, theo sau âm thanh đi vào, chính là Thập Nguyệt Cung cung chủ, thiếu niên thẹn thùng kia.
Thấy hắn tiến vào, Mộ Dung Địch Trần lập tức ngồi thẳng người dậy, cho dù chỉ cần hơi động nhẹ đến vết thương trên người là đã đau muốn ngất đi, nhưng y vẫn kéo mẫu thân qua làm ra tư thế phòng bị.
Thập Nguyệt Cung chủ thấy y như vậy, mặt đỏ hồng, nói với Vệ Lưu Sương, tự mình giới thiệu: “Ta gọi là Mai Linh Sa.”
Cái tên như nữ tử này lại khiến Vệ Lưu Sương sợ tới mức kích động hẳn lên, run giọng nói: “Ngươi...... Ngươi là tên ma đầu kia......”
Mai Linh Sa cũng không lấy làm kỳ quái, ngược lại thư thái nở nụ cười, tươi cười cũng ngại ngùng, “Đúng vậy, đúng vậy, vị sư huynh đã qua đời rất nhiều năm lại có người vẫn còn nhớ hắn, thật là cao hứng a.”
Vệ Lưu Sương như thế nào cũng không cười nổi.
————————————-
Một trận hắc bạch giao tranh hai mươi năm trước, chết vô số. Tuy rằng khi đó mình còn nhỏ, cũng biết trận chiến ấy kỳ thật chỉ vì để tiêu diệt một người mà dẫn phát. Chuẩn xác mà nói, kỳ thật là bạch đạo dùng thủ đoạn hạ lưu, rất nhiều danh môn đại hiệp cùng nhau vây công một người, mới ép hắn phải nhảy xuống nhai.
Theo truyền thuyết thì người nọ là Thập Nguyệt Cung cung chủ năm đó, võ công thập phần cao cường. Bất quá phải cùng rất nhiều cao thủ xa luân chiến, cho nên dưới tay hắn cũng chiếm được rất nhiều tiện nghi. Sau đó không biết đến tột cùng phải dùng loại thủ pháp gì mới có thể thắng được, nhưng tình hình chiến đấu lại vô cùng thảm thiết. Đến nay Vệ Lưu Sương vẫn còn nhớ rõ biểu tình phụ thân khi đó nhắc tới trận chiến ấy với mình lúc chưa xuất giá, cái loại sợ hãi thâm trầm này làm cho mình cũng phải kinh tâm.
Phụ thân còn nhắc tới một người sư đệ của tên ma đầu kia, nghe nói năm đó cũng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, dường như là bị bọn họ giữ chân không thể chạy tới giúp đỡ sư huynh của mình, tên hình như...... Chính là Mai Linh Sa.
Nhưng, thiếu niên trước mắt này...... Thấy thế nào cũng chỉ mới trên dưới mười bốn mười lăm tuổi......
Mai Linh Sa giống như nhìn ra được suy nghĩ của nàng, vì thế có chút ngượng ngùng nói, “Ta năm nay ba mươi tám, nhưng không biết như thế nào, luyện công càng luyện người càng nhỏ lại.” Nói xong da mặt tái nhợt còn lộ ra một vết đỏ ửng thản nhiên.
Vệ Lưu Sương tuy rằng biết ma cung làm việc quái đản, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua công phu quỷ dị đến bực này, còn thầm nghĩ: quả nhiên là bàng môn tà đạo.
Mộ Dung Địch Trần cũng không quản được nhiều, nói thẳng: “Ngộ Ngôn đâu?”
Mai Linh Sa lúc này mới nhìn y, lại phát hiện vị Nhị thiếu gia của Mộ Dung gia này đã không còn dáng vẻ điên cuồng xúc động vừa nãy, sâu trong ánh mắt giống như kết một tầng băng, nói chuyện tuy rằng trực tiếp, nhưng lại đâm thẳng vào yếu hại làm cho người ta không thể nào trốn tránh, cảm thấy tâm tư có chút dâng trào, vì thế nói: “Còn phải nói sao...... Ta thánh cung không kị nam nữ tình sự, kỳ thật nam nhân cùng nam nhân cũng không kiêng kị, ta muốn lưu lại hắn, dĩ nhiên là thích hắn, muốn hắn.”
Như nguyện nhìn thấy gương mặt Mộ Dung Nhị thiếu gia lập tức trắng bệch.
Mai Linh Sa trong lòng khoái ý, lại nói thêm: “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải thiệt tình luyến hắn, đến lúc đó nếu ngươi còn thích, ta tự nhiên trả lại cho ngươi nguyên vẹn; bất quá nếu ngươi không cần, ta cũng có thể cấp cho đệ tử thủ hạ, lấy tư sắc như thế của hắn, nhất định không lo không có người thích.”
Thời điểm hắn nói những lời này vẻ mặt không hề thay đổi, thậm chí thanh âm còn có chút suy yếu, nhưng nhìn người như vô hại này nói ra những lời đó, lại càng ngày càng làm cho người ta kinh hãi.
“Ta lần này đến là vì Ngộ Ngôn cầu ta, hắn lúc này đang nằm trên giương ta, chờ các ngươi vừa ra đi, hắn lập tức cam tâm tình nguyện cùng ta uyên ương đoàn tụ......”
Mộ Dung Địch Trần nghe những lời này ngược lại càng thêm trấn định, vô luận Mai Linh Sa nói gì đó, chỉ chờ hắn nói xong dừng lại, y mới thản nhiên nói: “Mặc kệ hắn như thế nào thì đều là Ngộ Ngôn của ta.”
Lời này thanh âm tuy không lớn, nhưng khi nghe thấy trong lòng hai người ngay tại đó lại lập tức run rẩy.
Vệ Lưu Sương bị đại nhi tử giáo huấn như thế nào không biết nhị nhi tử có chuyện gì, này rõ ràng là biểu lộ của tình yêu sâu đậm không thể nghi ngờ, trong lòng gấp gáp, nhưng lại biết bất luận như thế nào, hiện tại không phải là thời điểm để giải quyết, đành phải ghi tạc trong lòng để sau này bàn bạc kỹ hơn.
Mai Linh Sa cũng không ngờ, đến lúc này Mộ Dung Địch Trần còn có thể lạnh nhạt lại bình tĩnh như thế, ngay cả một chút bối rối cũng không có, tuy nói đích thật là phải thả bọn họ, nhưng làm thế nào cũng không cam tâm, lại tiếp tục nói: “Phải không? Vô luận như thế nào?...... Vậy nếu như bị vô số người dùng qua, bị vô số ngược đãi, thân tàn trí hủy, rốt cuộc không thể nhận ra ngươi...... Vậy vẫn là...... Ngộ Ngôn của ngươi sao?”
Hắn nói lời này đã hàm chứa vài phần châm biếm, biểu tình trên mặt cũng quỷ dị nói không nên lời, hắn đích thật là có thể làm như vậy.
Nhưng chỉ đưa tới ánh nhìn thản nhiên thoáng qua của Mộ Dung Địch Trần, “Ngộ Ngôn sẽ không như vậy, ấn theo tất cả những chuyện ngươi nói, hắn cũng nhất định sẽ không nhận thức không ra ta, hắn nhất định sẽ nhớ rõ ta, tựa như ta vô luận như thế nào cũng sẽ không quên hắn.”
Cái này khiến Mai Linh Sa nói không ra lời, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lồng ngực ứ một hơi không ra được, năm đó sư huynh cũng là như thế, chắc chắc như thế, nhưng kết quả......
Kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, Mai Linh Sa chế trụ cảm giác mê muội, khó khăn mới thốt ra được vài câu, huy tay áo nói: “Các ngươi đi thôi, đi theo Tĩnh Khuynh ra ngoài.”
Lời này vừa ra, Vệ Lưu Sương còn đang sững sờ, như thế nào cũng không tin nổi bọn hắn sẽ cứ như vậy mà ra ngoài, Mộ Dung Địch Trần cũng đã kéo nàng đứng lên, ngay cả tư thế bị thương đi đường nghiêng lệch cũng không kịp điều chỉnh, lập tức bước ra ngoài.
Nàng vài lần muốn nói, Mộ Dung Địch Trần lại càng chạy càng nhanh, thậm chí thi triển khinh công nhanh đến độ làm cho Vệ Lưu Sương có chút theo không kịp; miệng vết thương trên người y cũng chậm chậm nứt ra, dần dần nhiễm ướt y phục trên người, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng.
Vệ Lưu Sương thái độ làm người cũng kỳ quái, nàng tuy rằng hy vọng mẫu tử hai người có thể nhanh chóng thoát vây, cũng hy vọng Mộ Dung Địch Trần không hề lưu luyến gì với Kỷ Ngộ Ngôn, nhưng nhìn thấy y gấp gáp bay ra ngoài như vậy, trong lòng lại có chút không thoải mái, y sao lại có thể đối xử với người đã vì mình trả giá nhiều như vậy?
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Địch Trần nâng đỡ nàng tăng nhanh tốc độ, thanh âm vội vàng thổi tán trong gió, “Mẫu thân, mau nữa chút, ta muốn đi cứu Ngộ Ngôn.”