Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 37: Nước đá




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Hạ nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Thực tình nguyên nhân chính cô giận không phải do bạn gái cũ của Giản Trầm Tinh tới tìm lại còn tỏ ra lụy tình, Quý Hạ bực vì mình trở thành trò cười trong hôn lễ của Chu Thanh Nhiên, khiến cô rất ngại với cô dâu đang ở bên an ủi mình.

Đương lúc mọi người đều nhìn chằm chằm ba người họ và xì xào gì đó, cô cảm thấy cực kỳ khốn cùng, nhưng bởi tình huống không thích hợp nên Quý Hạ mới không nổi cơn giận, mà đành nhịn trong bực bội.

Nếu đổi thời gian và địa điểm khác, chắc chắn cô không để yên như thế đâu.

“Thôi Hạ Hạ, cười lên nào, mình chơi ván mới nhé.” Giang Lam thấy cô đã bình tĩnh trở lại lập tức tìm cách đánh trống lảng.

“Không muốn chơi.” Quý Hạ bĩu môi, rồi cô nghiêm túc nói, “Xin lỗi bà nhé Thanh Nhiên, khó lắm bà mới kết hôn được…”

“Xùy, không sao hết.” Chu Thanh Nhiên phất phất tay, “Dù sao giấy hôn thú có rồi, nghi thức cũng xong xuôi hết, giờ chỉ là hội họp với nhau thôi. Lại nói có phải bà sai đâu. Tôi còn chưa tính sổ với Vu Trạch Lâm kìa, đang yên đang lành mời bà đàn chị kia tới làm gì, đã không thân thì chớ lại còn phá phách.” Nói hết câu cô ấy mới nhận ra, “Má! Cái gì mà khó lắm mới kết hôn được cơ?!”

“Đúng đấy, cô ta tới tôi đã thấy bất thường rồi. Chưa thấy ai biết người ta đã có bạn gái rồi mà còn định chơi trò gương vỡ lại lành, chẳng lẽ tố chất của nghiên cứu sinh cũng chỉ tới thế thôi.” Dư Sơn Sơn nói xong bỗng nhận ra mình cũng là nghiên cứu sinh vội vã chêm lời, “Đương nhiên không phải nghiên cứu sinh nào cũng thế đâu. Đa số vẫn trẻ trung hoạt bát như tôi đây này, thề không làm kẻ thứ ba.”

“Bà có tin thiếu câu sau là bà chết chắc không?” Vương Tử Duyệt nghiến răng đe dọa.

Quý Hạ nhìn các bạn cùng phòng đang ghẹo nhau thì tâm trạng tốt hơn hẳn. Cô nhìn ra phía cửa, thở dài: “Nói thật, tôi hơi tò mò họ sẽ nói về chuyện gì.”

Giản Trầm Tinh bước vào quán cà phê trước.

Quán cà phê này không lớn lại vắng khách, anh tìm bừa một chỗ rồi đứng bên bàn chờ Trần Nhất Thiên tới.

Sau khi ngồi xuống, Trần Nhất Thiên lại nói với giọng nhạt nhẽo như bình thường: “Xin lỗi, mới nãy tôi thất lễ rồi.”

“Người chị nên xin lỗi không phải tôi.” Giản Trầm Tinh lạnh lùng đáp, hiển nhiên anh đã rất giận, vì được dạy dỗ đàng hoàng từ bé nên anh không thể nào nói quá lời với phụ nữ được. Nhưng…

Dường như anh lại nhớ tới đôi mắt ấy của Quý Hạ.

Cô rất ít khóc. Tuy rằng cô trông nhu nhược là thế nhưng kỳ diệu thay, Quý Hạ coi việc khóc nhè thật đáng xấu hổ. Cho nên mỗi lần cô rơi nước mắt anh đều cực kỳ đau lòng.

“Xin quấy rầy, hai vị có muốn gọi món không ạ?” Nhân viên phục vụ bước tới, nhạy cảm nhận ra bầu không khí quái dị giữa đôi nam nữ nên hỏi rất cẩn thận, dường như sợ bị giận chó đánh mèo.

“Một ly nước đá, cảm ơn.”

“Latte lạnh thêm nhiều đường, cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ lặng lẽ lấy lạy menu, nói câu “Vâng, xin chờ một lát” bèn nhanh chóng quay về quầy bar.

Hai người đều im lặng. Giản Trầm Tinh cúi đầu nhìn bàn chằm chằm, không biết đang nghĩ gì; Trần Nhất Thiên đan hai tay vào nhau, ngồi thẳng lưng, nghĩ một lát lại mở lời: “Trầm Tinh, tôi nghĩ mình nợ cậu một lời xin lỗi.” Lời này rất thành khẩn, cả cái sự lạnh lùng thường gặp cũng bớt đi nhiều.

“Chị không nợ tôi gì cả.” Giản Trầm Tinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Cái gì nên nói cái gì không, chúng ta đã nói hết rồi.”

Trần Nhất Nhiên cười khổ: “Cậu ghét tôi.”

“Không phải ghét hay thích,” Giản Trầm Tinh nhẹ nhàng cảm ơn nhân viên phục vụ mang nước đá tới, nói tiếp, “Dù sao đã ba bốn năm rồi không liên lạc, với tôi chị cũng chỉ là người xa lạ thôi.”

“Hóa ra là thế thật, bẩm sinh nam giới đã lạnh lùng hơn nữ giới rồi.” Trần Nhất Thiên như thể đang lẩm bẩm một mình, “Em vẫn luôn biết anh làm việc ở đâu, làm trong công ty nào, thành tích công việc ra sao… Em vẫn hỏi tất cả mọi người về chuyện của anh.”

Cô ta đột nhiên giơ tay ra nắm lấy tay anh nhưng bị Giản Trầm Tinh hất ra. Trần Nhất Thiên nhìn tay mình, sửng sốt một lát rồi chậm rãi thu tay lại, nói tiếp: “Trầm Tinh, em vẫn luôn nhớ anh. Em chỉ không thể hạ mình trước để tới tìm anh thôi. Đến tận khi em thấy ảnh Vu Trạch Lâm đăng. Em nghĩ anh đã tới rồi, vậy dù có chuyện gì đi chăng nữa em cũng nhất định phải tới gặp anh một lần.”

“Lúc em tới tìm khắp nơi cũng không thấy anh. Không sao cả, em chờ được. Ngay lúc em nói mình phải đi thì anh lại tới… Anh không hiểu tâm trạng lúc đó của em đâu! Huống chi bộ đồ hôm nay anh mặc rất giống lần đầu em và anh quen nhau. Anh còn nhớ không? Lúc ấy anh…”

“Tôi không cho rằng,” Giản Trầm Tinh không hề dao động kể cả khi cô ta đã hạ mình tới thế, anh ngắt lời, “Chị nên nói những lời này với một người có người yêu.”

“Yêu thì sao chứ? Em có thể chờ hai người chia tay.” Trần Nhất Thiên hồi thần lại từ ký ức xa xưa, cô ta lại quay về vẻ ngạo mạn cao quý hơn người. Thế nhưng cứ nghĩ tới cảnh anh đã bảo vệ cô bạn gái nhỏ của mình ra sao, chợt lại thấy thiếu tự tin.

Giản Trầm Tinh lắc đầu: “Bọn tôi sắp kết hôn rồi.”

Trần Nhất Thiên ngây ra như phỗng. Cô ta biết trong vấn đề tình cảm Giản Trầm Tinh rất chậm nhiệt, mà như cô ta tìm hiểu, hai người kia thậm chí còn chưa hẹn hò tới một năm. Trần Nhất Thiên hơi phiền lòng nên nói mà không hề suy nghĩ: “Kết hôn thì cũng có thể…”

“Trần Nhất Nhiên!” Giản Trầm Tinh không thể nhịn được nữa. Anh nhắm mắt, cảm thấy mình thật ngu xuẩn khi đề nghị “tâm sự” với cô ta. Giản Trầm Tinh siết chặt chiếc ly, mong sao hơi lạnh của cốc nước đá sẽ giúp mình bình tĩnh lại, nhưng vô ích thôi ——

“Đừng vì chính chị không trung thành với tình yêu, mà suy bụng ta ra bụng người, cho rằng tất cả mọi người đều ngoại tình như chị.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.