Dịch: Tiểu Băng
iên Thiên chi đức một màu thành dải, bên trong lấp lóe những ngọn kim đăng, những cánh hoa sen phiêu đãng, vây quanh Cố Tiểu Tang, cô rũ mắt khẽ cười, ý vị thâm sâu nói: “Có vài đại nhân vật có lẽ trước đó đã sớm nhận ra sự tồn tại của quái vật Thiên Đạo.”
Cô không trả lời thẳng vào câu hỏi vừa được hỏi.
Có vài đại nhân vật từ trước khi Thiên Đình rơi xuống đã nhận ra sự tồn tại của quái vật Thiên Đạo...... Nó mang tới cho người ta cảm giác hỗn loạn tà dị, cứ như đó là bản tính của con người, con người không phải lúc nào cũng có thể lý trí, tính toán kĩ càng, dù là ngay khi Thiên Đình rơi xuống vẫn có thể lãnh tĩnh bàng quan, nhưng trong sự bàng quan đó cũng vẫn có cảm giác điên cuồng điên đảo...... Mạnh Kỳ sửng sốt, thầm đoán.
Thượng Cổ có một số chuyện mà nếu tìm hiểu kĩ, có lẽ sẽ nhìn thấy thân ảnh của quái vật Thiên đạo trong đó, nhưng e là chính nó cũng là bị người ta lợi dụng.
Mạnh Kỳ thấy Cố Tiểu Tang không muốn nói, bèn hỏi sang chuyện khác: “Lục Áp rốt cuộc định làm cái gì, sao lần này ra tay lại chỉ vì muốn có Viên Hồng?”
Cố Tiểu Tang xòe bàn tay, trong tay cô, một quả đào màu đỏ máu yêu dị, gần như trong suốt, lộ rõ những đường mạch máu bên trong.
Ngón cái khẽ vuốt quả đào, cô như cười như không: “Lục Áp là con trai của Hạo Thiên Thượng Đế, là người của kỉ nguyên trước, có thể vượt qua tan biến, sống đến Thượng Cổ, toàn là nhờ vị kia của Ngọc Hư cung phù hộ.”
Vị kia ấy, chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Mạnh Kỳ nhìn động tác của Cố Tiểu Tang mà ngẩn người, cô lại có thể khiến tiểu đào tử vốn chỉ sợ Đại Đạo chi thụ trở nên dịu ngoan như vậy?
Bất quá ngẫm lại, Tiểu Đào rõ ràng có liên quan tới thọ nguyên, liên quan tới Bàn Đào viên, mà Bàn Đào viên thuộc về Kim Hoàng, Kim Hoàng lại là Vô Sinh lão mẫu, Vô Sinh lão mẫu với Cố Tiểu Tang lại chẳng có gì xa lạ với nhau.
Chuyện Lục Áp là dựa vào Nguyên Thủy Thiên Tôn phù hộ mới vượt qua kỷ nguyên kết thúc mới là chuyện làm cho hắn ngạc nhiên. Y chẳng phải là bị Nguyên Thủy Thiên Tôn phong ấn trấn áp vạn năm hay sao?!
Cố Tiểu Tang tiếp tục nói: “Lục Áp đương nhiên có dã tâm, Thiên Đế với Linh Bảo Thiên Tôn ngầm qua lại với nhau e chính là vì giận vị kia đó. Chuyện y đau khổ bị trấn áp và hành vi hôm nay hẳn là có liên quan với sự tình khi đó. Bố cục này có lẽ đã được thiết kế cả vạn năm nay, tiếc là ngay cả ‘ta’ cũng không biết rõ được tình hình cụ thể.”
Mạnh Kỳ càng nghe càng thấy hãi. Vậy chẳng phải chuyện Thiên Đình năm đó đến nay vẫn chưa có kết thúc hay sao? Lúc đó nhìn tưởng đã phân ra thắng bại, kỳ thật những chuyện yêu loạn đại địa, Nhân Hoàng trị thế, Trung Cổ Bá Vương và Ma Phật chi loạn sau này e đều là sự kéo dài của đại sự đó, là một phần của một mưu kế kéo dài cả vạn năm, có lẽ tới khi mạt kiếp mới đi tới kết thúc.
Cảm giác này tới với hắn rất tự nhiên, một là nhờ Cố Tiểu Tang rõ ràng ám chỉ, hai là hắn cũng đã lờ mờ gần đoán ra được. Đều nói Thiên Đình rơi xuống, Cửu Trọng Thiên hủy diệt là dấu hiệu kỷ nguyên kết thúc, nhưng Thiên Đình rơi xuống, Cửu Trọng Thiên biến mất đều đã chừng cả hai ba mươi vạn năm, mà bản kỷ nguyên lại vẫn cứ tồn tại, chứng minh chuyện Thiên Đình vẫn chưa hề chấm dứt!
Nhiều chuyện trước nay tự nhiên nối kết lại với nhau, nhưng vẫn còn thiếu vài điểm mấu chốt, chưa thể thành hình.
Bắt đầu từ chuyện yêu loạn đại địa, rất nhiều kiếp số rất nhiều mưu đồ rất nhiều ân oán đều là bắt nguồn từ chuyện Thiên Đình rơi xuống!
Sau khi biết được Lục Áp và Thiên Đế và Linh Bảo Thiên Tôn có ngầm liên kết với nhau, Mạnh Kỳ không nghĩ gì nữa, nhìn Cố Tiểu Tang: “Hiện giờ thế cục đã miễn cưỡng ổn định, chính là cơ hội để nàng trùng kích cảnh giới Truyền Thuyết, nhưng cho dù nàng có tự chứng Truyền Thuyết thì tới lúc vị kia trở về, e là cũng vẫn không có khả năng chống đỡ.”
Hắn muốn biết Cố Tiểu Tang là đang dựa vào ai. Truyền Thuyết đấu với Bỉ Ngạn nhìn kiểu gì cũng không có phần thắng, không giống mình, tốt xấu gì Ma Phật cũng đang bị trấn áp tại Linh sơn, chỉ cần trước khi nó thoát khốn đăng lâm Bỉ Ngạn là được, tuy cũng gian nan nhưng ít ra cũng vẫn còn có hi vọng.
Nhưng hắn cũng biết, không dám hi vọng xa vời Cố Tiểu Tang sẽ nói ra bí mật của mình cho hắn nghe, chỉ muốn thông qua phản ứng của cô để phỏng đoán một hai mà thôi.
Cố Tiểu Tang một tay vuốt ve huyết đào, một tay chống má, mỉm cười: “Tướng công cũng vậy đó. Đợi tới khi thế cục lại hỗn loạn, không chừng sẽ có ai đó lẻn vào Linh sơn, mở phong ấn, thả Ma Phật ra, làm chuyện đập vỡ bàn cờ, đến lúc ấy chúng ta cũng như nhau.”
Lúc nói đến hai chữ “Như nhau”, sóng mắt cô lưu chuyển, tiếu ý che giấu đi cảm xúc trong lòng, Mạnh Kỳ tự nhiên lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
Hai người đều là đang đứng ở bên vách núi, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống.
Rời khỏi thần thức, Mạnh Kỳ mở mắt, vận chuyển chư quả chi nhân, che đậy Thiên Cơ, hàng lâm tới Thanh Vi giới.
Đây là thời cơ tốt nhất mở ra Dương Tiễn phong ấn.
Một là thực lực bản thân đã đầy đủ, hai là những kẻ địch ví dụ như Di Lặc đều vừa bị thương nặng, không thể phân tâm để mắt tới hắn nữa, ba là Nhiên Đăng Cổ Phật đã bị thức tỉnh sớm, đang cấp bách phải ổn định cảnh giới, tìm cách khôi phục, không thể để ý tới hành tung của Nguyên Thủy Thiên, nếu kéo dài, tới khi Nhiên Đăng Cổ Phật, cái thế Ma Quân đã bắt đầu ổn định, mà mấy người Quảng Thành tử lại chưa thức tỉnh, bọn họ sẽ tới Thanh Vi giới trước, mở phong ấn, hủy mất đầu mối.
Mạnh Kỳ xuất hiện ở phía trước sơn cốc, vận chuyển Vô Cực, toát ra khí tức cổ xưa mênh mông.
Một đốm sáng lóe lên, cánh cửa phong ấn hiện ra, mở cửa, bên trong xanh um tươi tốt, đầy kỳ hoa linh căn, nhưng không kẻ ai có thể thành tinh, biến hình.
Trên tấm bia đá đầy dấu vết năm tháng ở chính giữa, có viết:
“Nơi này không có linh thảo kỳ hoa thành hình.”
Lại nhìn thấy tấm bia đá, Mạnh Kỳ lại sinh ra cảm giác chỉ nhìn thấy là không thể không khen ngợi, hôm nay hắn muốn phá đi cái “Thiên luật” này là rất dễ dàng, nhưng thay đổi ấy không thể kéo dài lâu, vì đây là một mảnh vỡ của Thanh Vi thiên.
Muốn đạt được tới trình độ như thế này của Dương Tiễn, ít nhất phải bước vào cảnh giới Tạo Hóa.
Trong mắt hắn hiện ra lưu ly cổ đăng, chiếu sáng vũ trụ nhân quả, quanh người hiện ra dòng sông thời gian hư ảo.
Hai người kết hợp, khí tức vận mệnh ngập tràn xung quanh, một lời có thể thành thiên hạ pháp!
Mạnh Kỳ đưa tay ra, mang theo nhân quả chi tuyến và dòng sông thời gian, túm lấy tấm bia đá kia, cất cao giọng nói:
“Nơi này không có cấm chế, linh tính sinh ra, liền có thể thành hình!”
Dùng khả năng thao túng vận mệnh của mình để triệt tiêu lực của tấm bia đá, mới nhổ nó lên được.
Rầm ầm!
Hư không vang lên âm thanh trầm đục, vang vọng bốn phía, tấm bia đá như bị rút ra khỏi trời đất, những gốc kỳ hoa, nhân sâm linh chi trở nên sống động hơn, đung đưa cành, như đang hành lễ.
Tấm bia đá vừa bị đưa ra, một cơn gió nhẹ thổi qua, nó liền tan thành tro bụi, bị thời gian ăn mòn.
Cánh cửa thứ hai lộ ra, Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đi vào, quanh thân như có vô số vì sao và tinh tuyến vòng quanh, dòng sông thời gian chảy mãi không ngừng.
Một tấm bia đá dựng ngay ở giữa, viết “Thiên luật”:
“Sinh linh giới này không thể vượt qua nấc thang trời thứ nhất.”
Mạnh Kỳ búng tay, túm lấy tấm bia, nghiêm túc nói:
“Hạn chế tu luyện của sinh linh giời này không do bên ngoài quy định!”
Ầm!
Cả hai khối đại lục bị “Tiên kiến sầu” mênh mông ngăn cách đều vang lên tiếng sấm, sấm sét ngoằn ngoèo đầy trời, như vừa đánh vỡ cái gì đó, chúc mừng cái gì đó!
Ầm!
Trong một môn phái nào đó, một lão giả tóc trắng đang nhắm mắt tĩnh tu, cảm nhận cái ràng buộc mà bao năm qua không sao phá được, sự uể oải trong lòng lại thêm một lần dâng lên. Nhưng lão bỗng nghe thấy tiếng sấm, cả thân hình run lên, quan ải kia bỗng nhiên sụp đổ!
Lão mở bừng mắt, ngạc nhiên vì mình đã đột phá, lập tức cảm ứng bên ngoài, nhìn thấy sấm sét chiếu sáng rực bầu trời, đất trời như đã hoàn toàn thay đổi!
Đây là sự kì diệu của tạo hóa, đến đỉnh tất phản?
Ở rất nhiều chỗ khác của cả hai đại lục, liên tiếp xuất hiện những người tương tự như lão.
Ầm!
Mạnh Kỳ không dừng lại, tiếp tục đi tới, nhổ tiếp một tấm bia nữa.
“Giới này nguyên khí dư thừa, thiên tài địa bảo không thiếu, công pháp phẩm giai không hạn, thủ đoạn luyện chế ngày càng tinh thâm!”
“Giới này hỗn loạn chi hải không còn sương mù, lôi đình bình thường, không còn lốc xoáy, hư không không còn khe nứt, lúc nào cũng có thể thông qua!”
......
Ầm!
Trên biển rộng u ám, sương mù đã luôn tồn tại bao năm bị cuồng phong thổi tán, không còn xuất hiện nữa, tử điện thanh lôi không bao giờ gián đoạn giờ ngưng bặt, những lốc xoáy khủng bố và khe nứt không gian ẩn trong sương mù và hư không đều khép lại, biển xanh một màu biếc thẳm mênh mông, trời xanh như vừa được rửa, tất cả mọi người đều cảm nhận được thế giới đã thay đổi, hoàn toàn trở nên khác biệt, bao cường giả cảm ngộ được trời đất đều hạnh phúc tới chảy nước mắt.
Tám tấm bia đá biến mất, Mạnh Kỳ dừng trước tấm bia cuối cùng, cảm nhận được nó không ngừng chấn động, bị mất đi tám tấm bia hỗ trợ, nó có vẻ không còn phong ấn nổi chấn động ở bên dưới.
Mạnh Kỳ lại vận chuyển chư quả chi nhân, chộp vào tấm bia.
Tấm bia này rất nặng, bị rút ra rất chậm, mặt đất bia dưới vang lên âm thanh nặng nề, như lôi đình điên đảo vị trí.
Ầm!
Một đạo lôi đình tím lấp lánh từ trên trời giáng xuống, bá đạo tuyệt luân, đánh vào phần tấm bia đá vừa rút ra được, làm nó thành tro bụi!
Tấm bia đá biến mất, nơi nó từng tồn tại hiện ra một cái lốc xoáy tối tăm, không biết thông tới nơi nào.
“Manh mối ở bên trong?” Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy.