Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Ngoài nó ra, những thứ khác hoặc là đổi không được, hoặc là không có ý nghĩa gì quá lớn.”
Thần binh tiên đan gì đó, với thực lực hiện giờ e là không hoàn thành nổi nhiệm vụ chuyên môn. Công pháp pháp thân thì có thể, nhưng cũng mạo hiểm quá nhiều, mà chiêu thức pháp thân hắn cũng có không ít, thật sự là không đáng. Bốn thanh bảo binh và đạo bào hộ thân của hắn đều là cực phẩm, phương diện này không có nhu cầu, đồ đáng để đổi rõ ràng đã ít lại càng ít. Một là linh đan để chữa thương Đông Cực Trường Sinh đan, hai là công pháp ngoại cảnh dạng phụ trợ, ba là phù triện chuyên bỏ chạy để giữ mạng.
[Dịch Cân kinh] chia làm ba quyển. quyển một là từ mở khiếu đến sơ nhập ngoại cảnh, giá một vạn; quyển hai là từ ngoại cảnh tới tiếp cận Pháp Thân, giá bốn vạn; quyển ba là tiếp cận Pháp Thân đến chân chính Pháp Thân, nếu bản thân có công pháp pháp thân tiêu chuẩn, thì có khả năng càng tiến thêm một bước, giá trị mười vạn, cho nên muốn đổi quyển ba phải hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, còn quyển hai thì không cần, chỉ cần trả đủ thiện công.
“Ta cho ngươi mượn năm trăm thiện công, nhớ phải trả đủ lãi.” Giang Chỉ Vi mỉm cười.
“Lãi cao cũng được. Năm trăm thiện công chỉ là chuyện nhỏ.” Mạnh Kỳ cười, đầy vẻ ‘nhà giàu’. Thu hoạch từ cảm ngộ “Đạo Truyền Hoàn Vũ”, và lĩnh ngộ “Duy ngã độc tôn” trong tương lai, hắn chẳng có gì phải lo không có thiện công.
Mạnh Kỳ đi tới cột ngọc, chọn mua “Dịch Cân kinh” quyển thứ hai.
Bàn tay hắn chợt nặng, trong tay xuất hiện một quyển sách, trong đó có ba mươi ba tư thế và chú thích, châm ngôn tương ứng.
vừa lật xem, Mạnh Kỳ vừa thuận miệng hỏi Triệu Hằng: “Ngươi định dùng Luân Hồi phù đi thế giới nào? Muốn tìm hiểu nội dung nhiệm vụ sắp tới trước rồi hẵng quyết định hay không?”
“Theo lý phải như thế. Vừa rồi là ta hơi nóng vội.” Triệu Hằng thở hắt ra.
Nhiệm vụ tử vong đầu tiên của y, lúc ấy y đang tài đại khí thô, lại không cấm dùng bí bảo, trong đội, người bị hy sinh không ít, nhưng bản thân y lại chẳng gặp phải nguy hiểm gì mấy, qua khá là thoải mái, nhưng nhiệm vụ tử vong lần này đã làm y biết sợ, cuối cùng có thể hoàn chỉnh quá quan, thoạt nhìn thì tưởng là do vận khí tốt, nếu không có tượng gỗ của Lục đại tiên sinh thì phải dựa vào việc Tề Chính Ngôn hi sinh mình, kéo Nhân Thánh đế quân vào cửu địa, sau đó tiếp tục khổ chiến với cường giả triều đình.
Ít nhất bốn người phải chết một hai người!
Giây phút sinh tử khiến y thấy sợ, khiến y nhận thức được thực lực của mình quá thấp, khiến y trở nên vội vàng bức thiết muốn tăng thực lực bản thân, cho nên vừa mới lấy được Luân Hồi phù, là lập tức muốn dùng nó để tu luyện, quên béng chuyện đổi thông tin nhiệm vụ tiếp theo.
Mạnh Kỳ cười cười, yêu cầu đổi thông tin nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ tiếp theo là nhiệm vụ cá nhân, có lẽ sẽ có xuất hiện luân hồi giả khác, đội luân hồi khác, đề nghị đổi thông tin một mình. Giá vẫn bốn trăm thiện công.” Lục Đạo Luân Hồi chi chủ không chút cảm xúc.
Nhiệm vụ cá nhân? May mà mượn tới năm trăm!
Tiếng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vọng lên trong lòng hắn:
“Thiên hạ đại loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành, độc hại sinh linh. Tuy có đạo tăng kiếm khách trảm yêu trừ ma, nhưng chung quy không thể vãn hồi đại thế, chỉ có thể bảo vệ đại thành, diệt được một ít mà thôi.”
“Nhiệm vụ chính: Đi Lan Nhược tự, tìm ra chân thân của Hắc Sơn Lão Yêu, tìm hiểu căn cơ của nó, hoàn toàn tiêu diệt nó. Thành công được thưởng bốn ngàn thiện công, thất bại bị trừ thiện công tương ứng, nếu thiện công không đủ, gạt bỏ.”
“Nhiệm vụ cá nhân nên không được tiết lộ nội dung nhiệm vụ cho đội viên khác, kẻ vi phạm gạt bỏ.”
Trời ơi, Thiến Nữ U Hồn? Đấu nhau với Hắc Sơn Lão Yêu? Mạnh Kỳ ngẩn người, từ mấy chữ ‘tìm hiểu căn cơ của nó’, xem ra sự thật so với những gì hắn biết có khác biệt, có lẽ là có bí ẩn, thực lực có lẽ là mạnh hơn rất nhiều so với nguyên tác!
Mạnh Kỳ quay qua nhìn mọi người, thấy ai cũng đều lắc đầu, rõ là cũng không được để lộ ra nội dung nhiệm vụ của mình.
Triệu Hằng trầm ngâm: “Ta định quay trở lại thế giới thần ma vừa rồi. Nay con đường thông thiên đã đứt, nghĩa quân đã sắp thắng lợi, có hai lần tương trợ trước, ta sẽ được hỗ trợ rất nhiều, có lợi cho việc ma luyện.”
Y không dám nói thẳng rằng triều đình sắp bị hủy diệt, y muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của để kiếm thu hoạch, lại còn có thể mượn nhân đạo khí tức của Đỗ Hoài Thương để tu luyện!
“Lựa chọn thông minh.” Mạnh Kỳ khen, nhiệm vụ lần sau, Triệu lão Ngũ hẳn đã bước qua nấc thang trời thứ nhất.
Triệu Hằng bỏ hai ngàn bốn trăm thiện công đổi thời gian một năm, lại dùng Luân Hồi phù đổi thêm hai tháng, vì trước đó đã đổi hết bí bảo hộ thân thành thiện công để thực hiện nhiệm vụ tử vong, cho nên bây giờ phải mua một tấm Túng Địa Kim Quang phù thượng phẩm, có thể sử dụng hai lần, giá trị sáu ngàn ba trăm thiện công, để ngừa vạn nhất!
Bởi còn có một ngàn tám trăm thiện công, y lại đổi về Long Xà thánh thủ để đối phó với giám thị của Chính Sự đường, cuối cùng chỉ còn lại có một trăm thiện công.
“Ta cảm thấy dùng Luân Hồi phù để đổi thời gian là một lựa chọn rất hay.” Mạnh Kỳ nhìn Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi.
Đợi mình trở thành Tông Sư, cũng sẽ lựa chọn như vậy, chẳng qua nơi đi sẽ là thế giới Phong Thần!
Nguyễn Ngọc Thư “ừ”: “Ta cũng định đổi như vậy, tranh thủ trước nhiệm vụ lần sau bước qua nấc thang trời thứ nhất.”
Nói xong, cô mím môi, ẩn có mấy phần khó chịu, vẻ rất không hài lòng với thực lực của mình.
“Vậy ngươi định đi thế giới nào?” Giang Chỉ Vi hứng thú hỏi.
Chọn thế giới yếu thì sẽ không có hiệu quả ma luyện, nếu tới thế giới quá mạnh thì lại nguy hiểm, mang tính mạng mình ra làm trò đùa.
“Ta muốn về thế giới Phong Thần học đàn cổ, truyền cầm nghệ.” Nguyễn Ngọc Thư chớp mắt.
“Thế giới Phong Thần?” Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày, “Ách, ít nhất coi như cũng có trật tự, chỉ cần không dính tới các nước tranh bá và phân phong quận huyện, thì cũng không quá nguy hiểm, nhưng mà ngươi phải đổi chút bí bảo phòng thân.”
So với Tây Du yêu ma khắp nơi, nguy hiểm khắp nơi, Phong Thần tốt hơn không ít.
Giang Chỉ Vi nhoẻn miệng cười: “Ta cũng muốn tới Phong Thần, du kiếm thiên hạ, cũng đi đất Tề xem tình hình Mặc gia, vừa lúc kết bạn với Ngọc Thư muội muội.”
Có Luân Hồi phù, thì phải lợi dụng cho đã một phen, lúc cô khổ chiến Văn Cảnh, cảnh giới Kiếm đạo bản thân đã phát huy đến mức tận cùng, mơ hồ đã có cảm giác muốn tiến thêm một bước, cho nên không định đổi kiếm pháp khác, mà chọn ma luyện du kiếm, dung hợp thăng hoa, lấy đó để tăng lên!
Mạnh Kỳ xoa xoa mày, cười tự giễu: “Vừa lúc giúp ta sưu tập tin tức Ngọc Hư cung, ờ, Tiên Tích ở trong thế giới Phong Thần có tích lũy, có thể lợi dụng.”
Ở đây đều là người Tiên Tích, nên không còn phải cố kỵ.
Nguyễn Ngọc Thư giống Triệu Hằng, bao nhiêu vật bảo mạng đều đã đổi thành thiện công, nên bây giờ không thể không đổi lại một món, đổi vào đổi ra, giúp Lục Đạo kiếm lời không ít, nhưng vì nhiệm vụ tử vong, đành phải chấp nhận.
Bởi vì Quảng Hàn ngọc y có khả năng thanh tỉnh nguyên thần, chống đỡ năng lực công kích hồn phách nhất định, Nguyễn Ngọc Thư được Mạnh Kỳ trợ giúp, chọn một tấm “Vân Tiêu Chân Hình phù”, có thể bị động kích phát hai lần, diễn hóa giả hình, thay người sử dụng tiếp nhận công kích, hiệu quả phòng ngự không bằng Quảng Hàn ngọc y, nhưng có khả năng lừa gạt các bảo vật loại dây thừng, phối hợp với nhau có thể chống đỡ được các loại bí bảo và thần thông, giá trị bảy ngàn thiện công.
Vì từ Phong Thần trở về thì phải trả lại Thất Tiên cầm, Nguyễn Ngọc Thư dùng bốn ngàn thiện công đem Tê Phượng cầm tăng lên trung phẩm.
Lại trừ đi hai ngàn bốn trăm thiện công để đổi thời gian một năm, Nguyễn Ngọc Thư còn lại một trăm hai mươi lăm thiện công.
Giang Chỉ Vi muốn đi Phong Thần du lịch, đương nhiên phải phòng bị bí bảo và thần thông quỷ dị, theo Mạnh Kỳ đề nghị, đổi hai món bí bảo phối hợp Vô Phùng thiên y, một là bí bảo thượng phẩm “Đại La thúy trụy”, bảo vệ nguyên thần hai lần, bị động kích phát, giá trị bảy ngàn thiện công, một là “Nghĩa nhân cọc”, có khả năng thay thế bản thân bị buộc chặt hai lần, giá trị sáu ngàn thiện công.
Đến cuối cùng, Giang Chỉ Vi còn dư bảy trăm hai mươi lăm thiện công, không có gì đáng giá đổi, nên cất lại để đó.
“Các ngươi tốt nhất là tới Bích Du thiên trước, tìm Bão Phác tử nợ chút đan dược chữa thương.” Cuối cùng, Mạnh Kỳ đề nghị.
Giống như Bích Hà nguyên quân ấy!
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư gật đầu, không nói thêm gì, chuyện Tề Chính Ngôn làm các cô không vui, không còn hào hứng gì, Triệu Hằng vì vội vã tăng thực lực, cũng không ở lại thêm.
Nhìn mọi người biến mất, Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ xuất thần, xung quanh vắng lặng, chỉ còn bức tượng điêu khắc thần thú và tiên cầm, nhìn như tiên cảnh, nhưng lại lạnh lùng vô tận.
Đến cuối cùng, nơi này sẽ còn lại ai?
Thật lâu sau, hắn thở dài, lựa chọn trở về, xuất hiện ở Thuần Dương tông.
Bởi vì không chắc Lục đại tiên sinh có nói lại chuyện của hắn cho người khác nghe hay không, Mạnh Kỳ tạm thời không nói với Xung Hòa đạo nhân về một kiếm đó, mà cáo từ rời đi, tới Họa Mi sơn trang.