Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn

Quyển 4 - Chương 232: Xông vào tế đài




Dịch giả: Tiểu Băng

“Tiếp mỗ một đao!”

Văn Cảnh vừa nghe được chữ “Đao” thì cả trời tử điện đã tràn tới. Ánh đao tung hoành, nổ vang không dứt, một thân ảnh cự nhân đỉnh thiên lập địa tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh, cả người lẫn đao, cả quang lẫn khí, đã đánh tới trước người.

Ầm!

Từng ánh đao tử điện rơi xuống, Mạnh Kỳ uy thế vô song, đâm thẳng vào màn đao của Văn Cảnh.

Đương đương đương đương đương đương đương!

Những tiếng va chạm liên tiếp thành một dãy, hai đao với tốc độ mắt không nhìn thấy nổi ào ào công kích quấn lấy nhau. Mạnh Kỳ dựa vào khí thế hiệp Thái Sơn siêu Bắc Hải ép Văn Cảnh từng bước lùi ra phía sau, lôi đình chí dương chí cương chí chính tán dật, đánh tan khô lâu yêu hồn.

Văn Cảnh như trở về thời còn nhỏ, ở bên bờ biển nhìn sóng triều, từng đợt từng đợt liên miên không ngừng, không bao giờ chấm dứt, ép y cơ hồ không thở nổi!

Pháp Thiên Tượng Địa Mạnh Kỳ vung tay phải, “Thiên Chi Thương” từ từ hạ xuống, như kéo cả trời đất xuống theo, nặng tới mức cơ thể Mạnh Kỳ run rẩy.

Bầu trời tối sầm, sông dừng lại động, cuồng phong lôi đình đều ngưng tụ ở mũi đao, huyễn hóa ra một cái lỗ nhỏ đen thui bằng mũi châm!

Mạnh Kỳ chiến ý dâng trào, nguyên thần chấn động hư không, phát ra lôi âm:

“Lại tiếp mỗ một đao!”

Âm cuối vừa vang, trường đao bỗng nhiên nhanh hơn chém xuống, hư không như vặn vẹo, nặng trình trịch như bầu trời sụp đổ.

Đột nhiên, một thanh đao rất to màu xanh lục chắn trước Thiên Chi Thương, song đao va chạm, vô thanh vô tức, sức mạnh nặng nề không ngờ nháy mắt biến mất!

Cơ thể Văn Cảnh to ra, cả chừng mười trượng. Y đã xuất ra tuyệt chiêu áp đáy hòm. Sau lưng hiện ra một hình ảnh rất dữ tợn, rõ ràng như thực chất, đầu có hai sừng, tà khí xung thiên, một đao nặng tới mức như đánh sập cả trời lại chém ra, nhưng lần này là bị phản xạ đánh ngược lại!

Phanh!

Mạnh Kỳ bị đẩy lùi, tay phải muốn tê liệt, nội tâm vừa động, nhận ra công pháp của Văn Cảnh:

Thiên Yêu Đồ Thần pháp!

Tầng tế đàn thứ chín đã gần hoàn thành, Giang Chỉ Vi lại bị mấy tuyệt đỉnh triều đình vây quanh, tuy giết họ máu chảy thành sông, nhưng lại không thể bứt ra, liên thủ với Mạnh Kỳ. tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư đã bị cao thủ về đạo thuật nấp ở đâu đó tiêu trừ mất, ngoại cảnh của những tầng trên đang vội vàng chạy xuống, định vây công hai người!

Không thể để y có cơ hội triển khai công pháp!

Giữa không trung, Mạnh Kỳ đổi hướng, nương theo lực phản chấn vừa rồi, Mạnh Kỳ đâm ra Lưu Hỏa. Vẫn là Vạn Vật Phản Hư, mũi kiếm phá không!

Tốc độ phản ứng quá nhanh khiến Văn Cảnh không kịp biến chiêu, âm lục chi đao lại cản đỡ trường kiếm, phản xạ bắn ngược lại, hất Mạnh Kỳ bắn lên cao.

Khí huyết quay cuồng, tay trái tê liệt, Mạnh Kỳ lại xoay người, mọc ra hai cánh tay, lại là một đao “Vạn Vật Phản Hư”!

“Lại tiếp mỗ một đao!”

Đinh đinh đinh! Đinh đinh đinh!

Tuy chiêu thức kia của Thiên Yêu Đồ Thần pháp am hiểu hấp thu kình lực đối thủ, tạo thành phản xạ công kích, khiến binh khí va chạm gần như vô thanh, nhưng cứ liên tiếp không dừng, hết đao lại tới kiếm thế này, thì hư không cũng bị chấn động, nổ vang đùng đùng.

Không ngừng bắn lên cao lại rơi xuống, Mạnh Kỳ như một con chim, càng ngày càng nặng nề.

“Lại tiếp mỗ một đao!”

Hắn hét to, Mạnh Kỳ lại một lần đảo ngược, “Thiên Chi Thương” Chém xuống, hư không như bị xé rách, mũi đao xuất hiện những khe nứt đen ngòm!

Văn Cảnh mất thế thượng phong, luôn phải bị động chống đỡ, trong lòng ngầm bực, nếu nhiệm vụ lần này mà được dùng sử dụng bí bảo, thì ta đã sớm lấy mạng nhà ngươi!

Đương nhiên, trong lòng Mạnh Kỳ cũng hiện lên suy nghĩ giống hệt.

Đương!

Tiếng kim loại va chạm vang lên chát chúa, khiến nhiều người đang đánh nhau tưng bừng cũng phải run run, nhiều người bị chấn ngất xỉu!

Đối phương như dần trở thành một ngọn núi lớn, Văn Cảnh rốt cuộc không hấp thu nổi nữa, rút lui mấy bước.

Mạnh Kỳ mạnh mẽ không ngừng công kích, phun ra một ngụm máu tươi, nương theo thế phản chấn, gập người, bay vèo lên tầng trên, mặc kệ Văn Cảnh, bởi vì hắn nhìn thấy Giang Chỉ Vi đã giết hết đám ngoại cảnh vây công, đang một kiếm đâm tới.

Hắn không còn thời gian để liên thủ với Giang Chỉ Vi, bây giờ phải giành giật từng giây đi tới, bởi vì tế đài gần như đã hoàn tất!

Thiên Yêu giả của Văn Cảnh có kích thước rất to, yêu khí dày đặc, hỗn loạn thiên địa, Giang Chỉ Vi lục thức bị nhiễu, trường kiếm bị đâm lệch đi. Tuy cô lấy Thông Thiên Kiếm Tâm nhanh chóng sửa lại, nhưng Văn Cảnh đã tránh thoát, trường đao vung lên, yêu khí cuồn cuộn, âm hồn hóa thành xoáy khí, gào thét vọt tới phía sau Mạnh Kỳ, định quấn lấy hắn, hiệu quả không ngờ lại có mấy phần giống với Khốn Tiên thằng!

Nhưng Mạnh Kỳ đã biến hóa, xoáy khí mất đi mục tiêu, suy sụp biến mất.

Mạnh Kỳ sải bước xông lên tầng đài cao nhất.

Giang Chỉ Vi đấu với Thiên Yêu tướng của Văn Cảnh, chênh lệch cảnh giới lại bị kéo giãn thêm ra, thực lực cũng thế, nhưng cô lẫm liệt không sợ, hai tròng mắt hiện ra Thái Thượng kiếm quân chi tướng, kích phát kiếm pháp của mình lên mức cao nhất.

Mạnh Kỳ đang chạy như điên giật mình, cảm ứng được biến hóa bên dưới.

Chỗ ấy kiếm khí bốc lên, Giang Chỉ Vi đẹp đẽ, sảng khoái, sáng sủa, thích cười, đau đớn, mất mát, uể oải, đủ mọi cảm xúc tình cảm hiện ra, chính là hữu tình chi kiếm; có cả Giang Chỉ Vi chém đứt tất cả tình niệm, nhất tâm hướng kiếm, chăm chỉ nghiên cứu, tâm như gương ý tự kiếm, kiên định mục tiêu, không dựa vào bất kì ai, bất kì vật gì, chỉ làm mình mà thôi, đây là vô tình chi kiếm.

Tất cả các Giang Chỉ Vi đều thống nhất ở một đôi ánh mắt sâu thẳm, đại đạo vô tình, vạn vật đều là chó rơm, thiên địa hữu tình, chúng sinh như nhất, Thái Thượng kiếm quân như có tình như vô tình, vạn vật không khác, bản thân mỗi một ý niệm mỗi một hình tượng đều không có phân chia cao thấp mạnh yếu!

Như chỉ có một Giang Chỉ Vi huy kiếm, xuất ra một kiếm vô cùng huyền ảo khó tả, Mạnh Kỳ đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy, cũng không cảm ứng kĩ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ý cảnh ở trong đó.

Đây là đường của cô, đạo của cô!

Đây là Giang Chỉ Vi, không vì yêu mà sống, không hề sợ tử vong, không vì là bạn của người, là đệ tử của người, là sư tỷ của người, là người mà người ta thích mà tồn tại, cô chính là cô, cô là Giang Chỉ Vi, là Giang Chỉ Vi độc nhất vô nhị!

Trong nháy mắt này, Văn Cảnh cảm thấy sự thay đổi bản thân tạo ra với pháp lý trời đất bị từng kiếm của đối phương chém mất, yêu khí âm hồn không ngừng tan biến, sự áp chế cảnh giới bị hạ xuống không phanh. Kiếm quang từ bốn phương tám hướng mà đến, hữu tình vô tình giao tạp, tầng tầng biến hóa tương liên, chỉ có thể chấn hưng tinh thần, thi triển Thiên Yêu Đồ Thần cửu pháp để chống đỡ.

Tuy y tin rằng cuối cùng y sẽ thắng, nhưng trong tình huống căng thẳng này, sự áp chế trong ngắn ngủi đã chứng tỏ bản thân y đã mất đi khống chế với tình hình!

Y điên cuồng tức giận mắng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, địch nhân mạnh hơn hẳn y dự tính, vậy mà lại không được dùng bí bảo. Cái này đâu phải là nhiệm vụ đối kháng trận doanh, đây rõ ràng là nhiệm vụ cấp tử vong!

E là y phải dùng tới tất cả những gì y có!

Y lập tức thúc dục bí pháp, khí tức bừng cao, yêu khí tràn ngập, che khuất bầu trời, yêu ảnh như những mũi tên nhọn bắn về phía Giang Chỉ Vi.

Nhưng Giang Chỉ Vi một bước không lùi, cũng xuất ra các tuyệt chiêu liều mạng của Tẩy Kiếm các và Cửu Chuyển huyền công, đấu ngang tay với y.

Đặng đặng, Mạnh Kỳ sải bước lên trên, hai ngoại cảnh giết phân thân của hắn nhào tới chặn đường.

Đột nhiên, thân thể Mạnh Kỳ nặng hẳn, như bị mặt đất trói chặt kéo xuống, tiếng đàn đâu đó vọng tới, cơ thể lại nhẹ đi.

Hắn giẫm chân, ánh đao lóe lên, Mạnh Kỳ xông thẳng qua, một ngoại cảnh bị Pháp Thiên Tượng Địa của hắn hất bay, ngất đi!

Người còn lại cụt hẳn cánh tay phải tới sát vai, bảo binh rơi xuống đất, trong lòng xuất hiện ý muốn lùi bước.

Không hề quay đầu, Mạnh Kỳ tiếp tục vọt tới trước, tiếng đàn và đạo thuật tiếp tục đấu với nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

Phía trước xuất hiện một tuyệt đỉnh, cầm một món binh khí kỳ môn, từ xa công tới.

Mạnh Kỳ nghiêng người, tránh thoát công kích, cước bộ vẫn không ngừng, vọt tới trước hai bước, ánh đao lóe lên.

Phù phù, tuyệt đỉnh kia bị chém ngang người, đau đớn ngã xuống đất, kêu thảm thiết không ngừng, nhưng sinh mệnh lực cường đại khiến gã nhất thời không chết được.

Lại thêm mấy cường giả chặn đường, Mạnh Kỳ cúi đầu, xông ngang lao thẳng, ánh đao lấp loáng.

Thân thể rơi xuống đất, máu tươi phun trào, đám ngoại cảnh này cứ như đứng ngây ra cho hắn chém.

......

Trên Nộ giang, Nguyễn Ngọc Thư trán vã mồ hôi, không ngừng gảy đàn, đấu với cao nhân đạo thuật kia, tuy cảnh giới của cô kém hơn một tầng, nhưng phổ khúc của cô cao siêu hơn, cộng với Cầm Tâm trời sinh, nên vẫn đấu ngang tay.

Quanh người cô chốc chốc lại có Phượng Hoàng quay quanh, chốc chốc có bách điểu tề minh, chốc chốc có tiên nhân phi thăng, chốc chốc tiếng chuông cổ ngân vang, đẹp như ảo mộng.

Quân lính triều đình đã hồi thần, thúc thuyền chạy lên, lấy công thay thủ.

Triệu Hằng tiến lên trước một bước, thân thể như hóa thành cuồng phong, theo kiếm vọt ra, tức thì trên mặt sông xuất hiện gió lốc, sóng cuộn hất nhào một chiếc chiến thuyền. Hồ Chí Cao, Hầu Dược và các cường giả nghĩa quân gia nhập vào chiến đoàn, phòng ngừa địch nhân quấy nhiễu.

Đỗ Hoài Thương tự bảo vệ mình thì có thừa, nhưng công kích lại không đủ, quyết đoán ném một tấm phù mộc, lùi về khu vực an toàn!

......

Một đao, lại một đao, lúc này, Mạnh Kỳ hết sức cảm ơn Giang Chỉ Vi đã đề nghị mình đổi “Trảm Ngọc đao”, phối hợp “Khai thiên tích địa” mang tới một hiệu quả vô cùng tuyệt vời, các ngoại cảnh xông tới chặn đường không ai đỡ được một đao!

Tầng thứ chín đã gần tới, Pháp Thiên Tượng Địa của Mạnh Kỳ cũng gần kết thúc, hắn phải di chuyển theo kiểu chữ chi, để tránh bị thần binh tập trung, hoặc lọt vào trong phạm vi công kích bao phủ.

Đi kiểu này rất mất thời gian, nhưng hắn phải chịu!

Đột nhiên, hắn nghe thấy một âm thanh lảnh lót:

Tế đài đã xong!

Các ngoại cảnh Huyết Hải giáo rời khỏi tầng thứ chín, thái tử Thẩm Vân Khanh bắt đầu hiến tế bảo vật và con người.

“Vẫn còn cơ hội, phá nó trước khi nó kích phát hoàn toàn!” Mạnh Kỳ nghiến răng, thu nhỏ biên độ chữ chi của mình, tăng tốc chạy lên.

Một khi tiến vào khu vực công kích, hắn sẽ lập tức dùng “Dính nhân quả”!

Hắn không dùng một lần dùng Dính Nhân Quả cuối cùng này với Văn Cảnh chính là vì để dùng cho Thẩm Vân Khanh!

Bỗng trong lòng hắn nổi lên dự cảm nguy hiểm, tay đao theo bản năng chém sang bên, kiếm quang bên tay trái cũng lóe sáng, một phân thành hai, hai phân thành bốn, tầng tầng lớp lớp ngăn chặn công kích.

Đến lúc này, hắn mới nhìn thấy kẻ tấn công, một thanh thương vàng bắn tới, khí thế như đánh vỡ hư không!

Binh khí trong tay Độc Cô Thế đã đổi thành trảm mã đao, áp chế cả Ngoan Thạch chân nhân lẫn Tề Chính Ngôn.

Không thẹn với cái danh đao thương quyền cước vô song!

Kinh nghiệm kiến thức và công pháp của Tề Chính Ngôn đều hơn xa lão, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn bị áp chế.

Thanh thương vàng bay tới với tốc độ quá nhanh, Mạnh Kỳ phải vội vàng ứng phó, bên tai lại vọng tới tiếng quát của Văn Cảnh:

“Tế đài hoàn thành, các ngươi chết chắc!”

“Cứu con bé đánh đàn thì mất thời gian, không phá kịp!”

“Không cứu con bé đánh đàn, các ngươi cũng sẽ bị đạo thuật quấy nhiễu, cũng không phá kịp!”

“Tóm lại, các ngươi chết chắc!”

Y vừa đấu với Giang Chỉ Vi vừa không ngừng quát vang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.