Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn

Quyển 4 - Chương 224: Kiêu hùng




Dịch giả: Tiểu Băng

Nắng sớm yếu ớt, cho thấy ngày hôm nay khá là lạnh lẽo. Trong doanh trướng, hai tay Tề Chính Ngôn múa may pháp ấn, vô cùng tinh diệu huyền ảo.

Gió âm trầm dần dày lên, xuyên qua lều, đập xuống mặt đất, ở giữa lều tạo thành lốc xoáy.

Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng đều nhớ lại biểu hiện của Tề Chính Ngôn ngày hôm nay, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, có cảm giác ‘thật là vớ vẩn’, sao tự nhiên Tề sư huynh thay đổi tính tình nhiều như vậy, làm việc trở nên cẩn thận, kĩ lưỡng như thế, hoàn thành khác hẳn với trước đây.

Thứ duy nhất không thay đổi chính là nét mặt chẳng bao giờ thay đổi, không hiện ra cảm xúc của y, lúc nào nói ít được đều tận lực nói ít.

một năm qua, y đã gặp phải chuyện gì?

Cả đám quay qua nhìn Mạnh Kỳ, ý bảo hắn tìm cơ hội hỏi một chút, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Mạnh Kỳ không thể không nói hắn chính là sợi dây nối kết mọi người trong đội lại với nhau, là chị gái giải đáp tâm tình, là thuốc bôi trơn, là bác gái chuyên giải quyết chuyện các gia đình của tổ dân phố...

Quả thật phải tìm cơ hội nói chuyện lại với Tề sư huynh một chút!

Gió chuyển thành màu tối tăm, lốc xoáy vặn vẹo thành hình người, phát ra giọng nói khiếp sợ, sợ hãi, phẫn hận, và khó hiểu:

“Chủ công!”

Chấp niệm không phải hồn niệm, không có nội dung cụ thể, chỉ thể hiện được ý niệm vấn vương nhất trong lòng trước khi chết. Giọng nói vang vọng khắp lều, bị Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi liên thủ phong tỏa, không hề thoát chút ra ngoài.

“Chủ công?” Triệu Hằng vô cùng mẫn cảm với cách xưng hô này, “Miêu Thông là con trai độc nhất của Miêu Hổ, thủ lĩnh Cửu Sơn quân tương lai, y gọi ai là chủ công?”

Tề Chính Ngôn mặt không hề thay đổi: “Cho nên kẻ bị giết không phải Miêu Thông.”

Không phải Miêu Thông? Vậy có nghĩa Miêu Hổ có vấn đề?

Nếu không liên quan gì tới Miêu Hổ, làm sao giai đoạn nhận xác vu oan lại xảy ra rào rạt nhanh như thế?

“Khó trách chúng ta vừa tới doanh địa, đã ngay lập tức tìm tới hãm hại chúng ta, chính là bởi vì chúng ta mới tới, không biết mặt Miêu Thông, sẽ không phát hiện ra được vấn đề.” Giang Chỉ Vi mày giãn ra.

Nguyễn Ngọc Thư vuốt ve dây đàn: “Nếu chúng ta phản ứng không đủ mau, sau đó Lương Nghiệp cũng sẽ giả là lỡ tay, ra tay phá hư những nét đặc thù nhất của thi thể.”

Đến khi Miêu Hổ lại xác nhận đó là con trai nhà mình, tin rằng sẽ không có ai nghi ngờ nữa!

Tề Chính Ngôn nhẹ buông tay, âm phong tiêu tán, thanh âm dần nhỏ đi: “Vốn chỉ có phá nát gương mặt, nên chỉ có thể từ cách ăn mặc và huyết nhục tràn đầy để phán đoán thân phận.”

Mọi việc đã rõ ràng. Miêu Hổ thấy có dị nhân mới tới tham gia, âm thầm sát hại một ngoại cảnh, ra vẻ con trai lão bị người ta hãm hại, để quang minh chính đại làm khó dễ, tạo ra nội chiến, khiến nghĩa quân sụp đổ, dù bại cũng có thể lấy cớ, không đến mức bị mọi người vây công, giữ được đường lùi!

“Việc này phải báo cho Đỗ Hoài Thương và Ngoan Thạch chân nhân để bọn họ xử lý.” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ nói, nay Đỗ Hoài Thương đã khôi phục hơn phân nửa, đã có thể kích phát thần binh, chính là lúc xuất hiện thích hợp nhất, để trấn áp.

Chuyện gian tế và nội chiến không thể để kéo dài lâu, chắc chắn phải ra tay nhanh, nếu không bên ngoài quân triều đình đại tấn công, bên trong có kẻ tiếp tay phản nghịch, chắc chắn sẽ bị thất thủ, không còn khả năng chuyển bại thành thắng, vượt sông tấn công kinh thành!

Mạnh Kỳ ngồi thẳng lưng, sau đầu lại bay ra một luồng khí vô hình vô sắc, bay về phía đại doanh trung quân, để lại phân thân ngồi ở trong trướng.

Đỗ Hoài Thương đã có thể đi lại được, con mắt dọc trên mi tâm mở ra, rực một màu vàng, bên trong như có lửa vàng đang cháy, có Kim Ô nghỉ lại.

Chờ y cảm ơn xong, Mạnh Kỳ mới thuật lại chuyện chấp niệm cho y nghe.

Đỗ Hoài Thương sầm mặt, biết thời gian mình hôn mê, nghĩa quân nhân tâm dị động, không ngờ đã tới mức độ này!

Hồ Chí Cao và Hầu Dược nhìn nhau, Miêu Hổ đầu nhập vào triều đình?

Ngoan Thạch chân nhân giật mình, cười khổ thở dài: “Lão đạo còn tưởng Miêu Hổ bị chết con trai độc nhất, sẽ trở thành thế bất lưỡng lập với triều đình, nghĩ nếu xuất hiện nội chiến, Thiên Vương lại chưa tỉnh lại, thì tạm thời ủng hộ cho lão, ai ngờ thiếu chút nữa trúng bẫy, làm lợi cho triều đình.”

Trong doanh trướng chìm vào trầm mặc, Đỗ Hoài Thương thức tỉnh tựa hồ không khiến thế cục chuyển biến tốt bao nhiêu, nội chiến như tên đã trên dây, một đại nghĩa quân lại thành phản loạn!

Trầm ngâm một lát, Đỗ Hoài Thương nhìn thoáng qua Mạnh Kỳ: “hay là dò xét quan điểm của Miêu Hổ một chút?”

Như vậy mất đi một cánh tay đắc lực, không phải ý muốn của y!

Mạnh Kỳ tỏ vẻ tán đồng, nghĩa quân hiện giờ đang ở thế yếu, nếu nổi lên nội chiến sẽ rất bất lợi với việc hoàn thành nhiệm vụ.

Đương nhiên, nếu không thể cứu vãn, thì phải mau chóng giải quyết, không thể có lòng dạ đàn bà, không thể do dự không quyết, bốn thượng tam phẩm cường giả đồng lòng, tuyệt đối mạnh hơn năm đại cường giả nhưng lại có người tâm địa khó lường!

“Ảnh Vương chết chưa quá nửa canh giờ, gian tế bên này nhất định vẫn chưa biết được tin, hay là Đỗ thiên vương ngươi tiếp tục giả hôn mê, Ngoan Thạch chân nhân thỉnh Miêu Hổ lại đây, bàn chuyện đầu hàng triều đình, xem thái độ của lão ra sao, nếu không ổn, ngươi ngồi dậy, áp chế khí thế lão, trừ khử lão.” Mạnh Kỳ đề nghị.

Ngoan Thạch chân nhân và Đỗ Hoài Thương nhìn nhau, gật đầu.

......

Giây lát, Hầu Dược dẫn Miêu Hổ lén lút đi vào đại doanh trung quân.

Hầu Dược vờ để lộ thông tin, nói Đỗ Hoài Thương trọng thương khó trị, Hồng Y quân như rắn mất đầu, sau đó lại nói Ngoan Thạch chân nhân thỉnh Cửu Sơn hầu bí mật tới bàn chuyện.

Miêu Hổ nghe huyền ca biết nhã ý, tim đập thình thịch, lập tức thu liễm khí tức, lặng lẽ lẻn ra khỏi doanh, theo Hầu Dược tới chỗ Đỗ Hoài Thương.

Nhìn thoáng qua Đỗ Hoài Thương hai mắt nhắm nghiền, khí tức mỏng manh, miệng vết thương đổ máu không ngừng, Miêu Hổ trong lòng nhất thời nắm chắc, đầy mặt bi thống nhìn Ngoan Thạch chân nhân: “Đỗ thiên vương vì thương sinh mà hấp hối, thật sự là khiến người ta đau lòng.”

Ngoan Thạch chân nhân thở dài: “Đáng tiếc nghĩa quân không phải tất cả đều có ‘Nghĩa’, nhân tâm đã dao động, đều mang suy nghĩ riêng, thấy hẳn là sắp sụp đổ, lão đạo thực không đành lòng thấy tình huống này, muốn làm chút cố gắng cuối cùng.”

“Chân nhân thỉnh giảng.” Miêu Hổ sắc mặt nghiêm chính.

“Chu Thọ ương ngạnh tham lam, Phùng Kinh Đường lòng dạ hẹp hòi, Lưu Thuận Thủy ánh mắt thiển cận, chỉ lo cho bản thân mình, chỉ có Miêu hầu ngài đại nhân đại nghĩa, lòng dạ rộng lớn, thời gian khởi binh lâu nhất, danh vọng lớn nhất, thực lực lại mạnh, đủ để phục chúng.” Ngoan Thạch chân nhân trang trọng chắp tay, “Còn thỉnh Miêu hầu vì nghĩa quân, vì thiên hạ thương sinh, gánh vác trọng trách này, lão đạo tất toàn lực tương trợ.”

Miêu Hổ biến sắc không ngừng, vừa vui vừa lo.

Thấy vậy, Ngoan Thạch chân nhân trong lòng trầm xuống, thực sự có vấn đề!

Miêu Hổ đại nghĩa hiên ngang nói: “Được chân nhân tín trọng, lão phu thật sự là hổ thẹn, thực không dám giấu diếm, chuyện Thông nhi mất mạng hôm trước, chỉ là giả bộ.”

Ách... Ngoan Thạch chân nhân ngây người, sao Miêu Hổ lại thẳng thắn việc này!

Miêu Hổ vô cùng đau đớn nói: “Lão phu nhất thời không xem kỹ, khiến Thông nhi bị người ta bắt mất, sau đó bị Lương Nghiệp uy hiếp, bắt lão phu phải dẫn phát nội chiến.”

“Lão phu chỉ có một đứa con này, quá quan tâm sẽ loạn, bị mỡ heo che tâm, lên nhầm thuyền tặc, nhưng nghe một lời tâm huyết này của chân nhân, lão phu hoàn toàn tỉnh ngộ, chuyện nhà mình là chuyện nhỏ, chuyện thiên hạ mới là chuyện lớn, vì nghĩa quân, vì thương sinh, lão phu coi như không có đứa con trai này!”

Lão nói rất dõng dạc, đầy vẻ sẵn sàng hi sinh gia đình vì nghĩa lớn.

Thật là bậc kiêu hùng! Ngoan Thạch chân nhân và Đỗ Hoài Thương, Mạnh Kỳ đều cảm khái.

Cơ hội tương tự có lẽ một đời chỉ có một lần, nhưng con thì tương lai còn có thể sinh thêm!

“Tốt! Miêu hầu quả thực đại nhân đại nghĩa, khiến ta thực là hổ thẹn!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lão quay phắt qua, nhìn thấy Đỗ Hoài Thương cầm “Thừa Thiên kiếm” từ sau trướng đi ra, khí tức bùng phát, mênh mông tôn quý.

“Đỗ thiên vương?” Miêu Hổ thất thanh, quay người nhìn người trên giường bệnh, thấy ‘người bệnh’ kia đã thay đổi hình dáng, áo trắng tiêu sái, vô cùng tuấn mỹ, nhìn lão mỉm cười.

Đỗ Hoài Thương biểu hiện rõ cảm xúc trên mặt: “Đỗ mỗ được thượng sư tương trợ, đã sớm khôi phục thương thế, nghe nói trong nghĩa quân bên nhân tâm dao động, có giấu gian tế, cho nên muốn thử một phen, không ngờ Miêu hầu thâm minh đại nghĩa như thế, khiến Đỗ mỗ thật sự là hổ thẹn!”

Miêu hầu sắc mặt khẽ biến, nhìn nhìn thần binh trong tay Đỗ Hoài Thương, lại nhìn nhìn Ngoan Thạch chân nhân và thần bí thượng sư Mạnh Kỳ, sau đó khôi phục bình thường, tiến lên một bước, “Kinh hỉ” Nói: “Chuyện thăm dò không thể tránh được, nếu lão phu và Đỗ thiên vương đổi vị trí, cũng sẽ làm như vậy, được nhìn thấy thiên vương thức tỉnh, lại chủ trì đại cục, lão phu thực là an ủi a!”

Nói xong, lão chỉ Mạnh Kỳ: “Vị thượng sư này đã gặp tối hôm qua phải không?”

“Mỗ đan xưng ‘Thủy’, tối hôm qua chỉ là để lại phân thân để lừa kẻ địch, bản thể lẻn vào đại doanh triều đình, may mắn không làm nhục mệnh đã giết chết Ảnh Vương, trợ Đỗ thiên vương khôi phục như lúc ban đầu.” Mạnh Kỳ ngắn gọn thuật lại, ý muốn làm cho Miêu Hổ tin tưởng, triều đình thực ra yếu ớt, nghĩa quân bắt đầu cường đại.

Quả nhiên, Miêu Hổ lập tức thất thanh: “Giết Ảnh Vương? Ngay trong đại doanh triều đình?”

Vậy thần binh là đồ giả hả? Vậy Võ Hoàng và các thượng tam phẩm cường giả là giả hả? Vậy Ảnh Vương là nhị phẩm cường giả là giả hả?

“Việc này không lừa được người, không bao lâu nữa, Miêu hầu ngươi sẽ biết ngay thôi.” Ngoan Thạch chân nhân lạnh nhạt nói.

Miêu Hổ cố nén sự nghi ngờ, nhìn Mạnh Kỳ, chắp tay nói: “Thiên Vương đã bình phục, lão phu tôn ngươi làm chủ, sai đâu đánh đó!”

lão dừng một chút nói tiếp: “Nhưng mà… trước đó có thể giúp lão phu cứu thằng con ra không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.