Nhất Thế Khuynh Thành

Chương 16: Ăn nhờ ở đậu




Núi cao vời vợi, thác đổ trắng xóa, bọt nước vỗ vào từng phiến đá, tiếng thác nước kêu gào tựa như thú gầm thét.

Phượng Thiên Vũ lẳng lặng đứng dưới tán cây liễu thổi một khúc sáo não lòng, nghe tiếng bước chân âm thanh đột ngột dừng lại

“Vũ! Ngươi làm ta lo lắng quá!”

Nàng nhìn một đám người dần dần đi tới, may mà lúc trước nàng có căn dặn Bạch, “Nếu lâu mà không thấy ta xuất hiện thì mau tìm nơi trốn đi”

“Các người có bị Mộ Ngạo Thiên sai người truy đuổi không?”

Mộ Dung Bạch lắc đầu, “Hắn ta chỉ tìm ngươi!”

Đôi môi nàng nhếch lên một nụ cười đầy chế giễu, “Được Đại ma đầu nhớ thương. Ta quả thật có diễm phúc. Các người đi theo ta!”

--- -------

“Thất huynh! Mong huynh chuẩn bị thêm vài phòng và thức ăn cho mọi người”

Phượng Thiên Vũ vô tư gác tay lên vai Thất Phong rồi bị khinh thường đẩy ra.

“Đi nói với hạ nhân ấy!” rồi phất áo bỏ đi khiến Thiên Vũ bật cười. Nàng rất thích trêu loại người này nha. Rất thú vị!

Nam nhân râu xồm xòa mà nàng đã nhìn thấy ở ngục giam lên tiếng, “Ở đây có mỹ tửu không? Đem lên cho lão tử!”

“Tiện thể thêm vài bộ y phục”

“Chỗ tắm ở đâu? Lão nương ngứa hết cả người mấy năm qua rồi!”

Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn trời. Nhốt gần ấy năm quả không phải người thường…. Không biết có cái lỗ nào để nàng chui vào hay không?

Thất Phong dù đứng từ xa vẫn nghe được tiếng vọng lại. Khóe mắt môi đều co giựt. Đám người ăn nhờ ở đậu này tự nhiên cứ như ở nhà mình thật không coi chủ nhà ra gì.

Trong phòng, Phượng Thiên Vũ thở dài

“Xin lỗi! Ta không thể cứu cha ngươi, ông ấy đã trúng kịch độc không thể cứu được. Nếu như lúc đó ta đi một mình có lẽ ông ấy cũng sẽ không…”

Mộ Dung Bạch vuốt ve tấm lệnh bài trong tay

“Ông ấy không phải là kẻ hèn nhát. Tuyệt đối sẽ không để cho tiểu bối một mình làm mồi. Ma giáo… là tâm huyết của cha ta. Ta sẽ không để Ma giáo rơi vào tay một kẻ như hắn. Nếu ông ấy tình nguyện đưa tấm bài này cho ngươi thì xem như ngươi mới chính là Giáo chủ chân chính của Ma giáo”

“Ba người ngoài kia có lai lịch thế nào?”

“Mộ Ngạo Thiên năm xưa cũng là hộ pháp của cha ta, bọn họ cũng vậy. Tuy đều là kỳ tài võ học nhưng tâm không ngoan thủ lạt bằng Mộ Ngạo Thiên, bị hắn đánh cho trọng thương rồi nhốt vào ngục. Tính ra họ là sư huynh muội với Mộ Ngạo Thiên. Nam áo đen lớn tuổi nhất danh là Dạ Ảnh. Nữ nhân là Mị Ảnh, nam nhân còn lại là Ưng”

--- ------ -----

“Ây da~ cuối cùng đã được thấy ánh mặt trời. Nhốt một nơi người rã rời hết rồi”

Người nhìn như một con chim lớn, trên người toàn lông chim đỏ rực ái nam ái nữ lại còn bắt nàng kêu tỷ tỷ.

“Đa tạ muội đã cứu tỷ tỷ. Ơn này phải làm sao mới có thể trả hết được đây~”

Thấy nam nhân ẻo lả dựa vào vai nàng làm nàng nổi hết da gà, nàng vội hất người ra.

Một người cứ cầm vò rượu nửa say nửa tỉnh, “Đã lâu lắm rồi mới có rượu ngon để uống!”

Phượng Thiên Vũ nhìn thấy một nữ nhân yêu mị nóng bỏng, ăn mặc có thể gọi là thách thức dục vọng đàn ông bước ra,

“Bộ y phục xinh đẹp này mới xứng với mỹ nhân như ta chứ!”

Nàng nổi tiếng mặt lạnh nhưng cũng không khỏi co rút cơ mặt. Nàng đập trán, toàn đám dị nhân.

X-men người ta còn đẹp ngầu này gọi là độc lạ. Thật khiến nàng chỉ muốn đào hố để chui vào….

Nàng thực sự muốn hỏi Dạ Ảnh… Ngươi đã dẫn đao tự cung chưa? Nếu muốn ta chỉ ngươi Quỳ hoa bảo điển.

Nữ nhân yêu mị nhìn nàng “Thẹn thùng sao? Nha đầu nên học làm quen đi” nói xong vứt cho nàng mị nhãn.

Ha…. Ha…. Xem ra nàng phải tìm thứ gì để che mặt rồi…..

****

Trong căn phòng tối, Phượng Thiên Vũ rên rỉ đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng siết chặt bàn tay, trên người nàng còn có kịch độc của Nam Cương, lại bộc phát đau đớn tra tấn cả đêm, toàn thân như rút lại, vỡ nát, nhiệt lạnh không giảm trong cơ thể. Kẻ hạ độc này thật quá độc ác, rõ ràng độc từ mẫu truyền sang con, kẻ hạ độc không muốn người chết tử tế mà muốn nạn nhân sống trong đau đớn, rốt cuộc là ai đã hạ thứ thâm độc này? Dù sao nàng nhất định phải tìm cho ra!

----Hồi tưởng----

“Huyết âm là môn võ gì?”

“Môn võ của bản môn. Có vài người tu luyện nhưng đều dễ mất hết lý trí tẩu hoả nhập ma. Học chú thuật này tăng cường tu vi rất nhanh nhưng tuỳ tầng cảnh giới mà mỗi tháng hoặc mỗi năm phải uống máu một lần nhưng đạt đến tầng 6 liền không cần nữa nhưng chỉ trừ cha ta còn những kẻ tu luyện nó đã quen mùi máu không thể dừng lại được.”

“Ta không thích uống đồ tanh tưởi. Học Hấp tinh đại pháp còn hay hơn. Không quá tổn thương mình, diệt nhân hút lấy sinh lực có phải thống khoái hơn không!”

“Hấp tinh đại pháp cũng không phải ai muốn học là được. Cơ thể không dung được nội lực liền nổ tung. Mà sao hôm nay ngươi lại hỏi tới?”

Nàng khoanh tay nhìn khoảng không, “Mộ Ngạo Thiên tu luyện tà công đó…. Ta cũng không rõ hắn đã tu đến tầng thứ mấy nhưng khi giao thủ, võ công hắn ta đã hơn hẳn cha ngươi…”

May Huyết âm nàng được truyền cũng tới tầng 6......

--- ------ -------

“Minh chủ! Ma giáo ngày càng ngạo mạn không coi ai ra gì Ma giáo đang nhiễu loạn nội bộ. Chúng ta nên cùng nhau nhân cơ hội tiêu diệt mối hiểm họa cho võ lâm!”

“Đúng! Đúng! Đại Ma đầu đó lên cơn điên giết hại dân thường. Chúng ta phải cùng nhau tiêu diệt!”

Các môn phái đều tới tham dự, Minh chủ đương nhiệm lên tiếng “Nhưng chỗ ẩn nấp của Ma giáo chúng ta không rõ ràng”

Một thủ hạ từ ngoài bước vào cầm theo một bức thư, “Minh chủ! Vũ Hàn cung gửi đến một bức thư!”

Minh chủ mở bức thư ra ánh mắt ngạc nhiên khiến mọi người tò mò

“Minh chủ! Trong thư ghi gì mà ngài có vẻ ngạc nhiên?”

“Trong thư ghi đường đi tới Ma giáo”

Có người ngờ vực lên tiếng, “Lỡ như là một cái bẫy chờ chúng ta sa chân”

Minh chủ nhìn dòng chữ “Mộ Ngạo Thiên là kẻ thù chung của thiên hạ. Hợp tác cùng nhau trừ khử tùy quyết định của Minh chủ”

Thiếu chủ Hỏa sơn trang lên tiếng, “Theo tin tức tai hạ biết được. Mộ Ngạo Thiên đang tiếp tục tu luyện tà công Huyết âm, bắt rất nhiều thiếu nữ vô tội. Nếu chúng ta cứ tiếp tục chần chờ sẽ còn thêm nhiều thiếu nữ chết oan mạng! Hắn đã nhập ma, võ lâm ắt nguy loạn!”

Bỗng chưởng môn phái Minh Sơn hét lên, “Ma giáo đã bắt nữ nhi của ta! Không được! Chúng ta phải mau mau! Không nữ nhi của ta…”

Cuộc tranh cãi im bặt. Minh chủ thở dài lên tiếng, “Chuyến này chúng ta phải đi. Vì võ lâm thiên hạ!”

--- ------ ------ ---

“Cung chủ! Nữ nhi của chưởng môn Minh Sơn phải an bài như thế nào?”

“Nhốt nàng ta vào phòng”

“Chật chật! Thật không ngờ Hàn cung chủ lại có nhiều thủ đoạn không kém cạnh gì ta!”

“Vũ hộ pháp. Có ai dạy ngươi bước vào phòng người khác thì phải gõ cửa?”

Phượng Thiên Vũ gõ vài tiếng vào cánh cửa, thản nhiên cười ranh ma, “Được chưa?”

Vô Diện nam nhân khoanh tay gác chân quay sang nhìn Phượng Thiên Vũ, “Ta cần phải đẩy nhanh tiến độ để tống của nợ đi. Mọi chi phí sinh hoạt đều được tính rõ ràng, mong Vũ hộ pháp sau khi trở về liền trả lại”

“Khụ…khụ!...”

Giọng nói đầy ý cười cợt, “Tuy hai chúng ta có quan hệ hợp tác nhưng không thân mật. Cho nên những chi phí ngoài phát sinh cần sòng phẳng”

Nam nhân này thiếu tiền đến thế sao. Nhỏ mọn!

“Không biết Vũ hộ pháp tên đầy đủ là gì?”

“Thiên Vũ. Một chiếc lông chim nhỏ bé vô danh bay trên bầu trời lơ lửng tứ phương không chốn về, nhỏ mọn không đáng để ý tới”.

Vô Diện trầm ngâm cất bước ra ngoài, khi đi ngang qua nàng liền nói, “Thiên Vũ là một cái tên đẹp. Chỉ là vào tay Vũ hộ pháp lại thành thối danh”

Phượng Thiên Vũ trợn tròn mắt nhìn bóng lưng vừa khuất. Cái tên này càng ngày càng nhìn không vừa mắt, rõ ràng muốn bị ăn đấm! Dám nói tên nàng là thối danh? Ánh mắt nàng mị dần đi, mối thù này từ từ rồi trả.

Người khuất dần, Vô Diện ngẩng đầu nhìn trời khẽ thì thầm,

“Nhớ mong trong ngóng mà không gặp, trời xuân nở rộ là vì ai?...”

Nam nhân đứng dưới tán cây xanh dần úa tàn, lá cũng dần rụng đi chỉ chừa lại thân cây đen sì trơ trọi, một tiếng trầm thấp ẩn nhẫn đau đớn nhẹ vang vọng,

“Thiên Vũ…..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.