Nhất Thân Nhất Cố

Chương 7: Bãi hôn một hồi náo loạn




Đáng kể nhất, điển hình nhất, thì phải nói đến Tô Gia, nói cho chính xác là đích tôn nhà Tô Quốc Công, Tô Mặc. 

Gia hỏa Tô Mặc này cũng chẳng phải là người xa lạ gì, chính là em trai Tô Mẫn, chỉ khác Tô Mẫn là trưởng nữ nhưng do bình thê sinh, còn Tô Tài lại là đích tôn do đại phu nhân sinh. Lớn hơn Trương Tuyết một tháng tuổi, nhà ở thành tây, từ nhỏ cũng coi như là ngang ngược có tiếng. Dân chúng Sài Kinh thường ‘trìu mến’ gọi là Bá Vương Tây Thành. 

Thường nói ‘vật hợp theo loài’, thì ngược lại, Bá Vương Tây Thành phủ Tô Quốc Công cùng với tiểu bá vương Đỗ Tuyên phủ Trương Thừa Tướng chính là một đôi oan gia trời đánh trật búa. Hai kẻ này ngay lần đầu tiên chạm mặt đã không vừa mắt nhau. Thường nói một nước không có hai vua, một núi không chứa được hai hổ, cho nên Đỗ Tuyên cùng với Tô Mặc hễ gặp là đánh, đánh xong còn về nhà gọi thêm người kéo ra đường quần ẩu. Tranh nhau từ con rối đến con hát, hơn thua từ con dế cơm tới mỹ nữ trong Nghênh Xuân Lâu, Vạn Hoa Lâu, Bách Hoa Lâu, hoa hoa và lâu lâu… 

Thậm chí còn có tranh xem đứa nào đứng hạng nhất từ dưới đếm lên trong lớp học. Cuộc thi lúc đó cả hai đều nộp giấy trắng, nhưng đến cuối cùng Đỗ Tuyên lại hơn một bước, trở thành ‘đệ nhất bảng ngược’ trong lớp của lão Thái Phó, khiến Tô Mặc ôm hận phun một ngụm máu ngất xỉu, lão Thái Phó tức giận đến mức râu ria dựng ngược.

Lại nói, gia hỏa Tô Mặc này từ nhỏ đã kết thù với Đỗ Tuyên như thế, nhưng ngặt nỗi chưa bao giờ thắng được Đỗ Tuyên lần nào, chỉ vì Đỗ Tuyên ở Trương gia có hai ông anh họ chống lưng, nhất là ôn thần Trương Tĩnh động là đánh, động là giết kia, bao nhiêu phen khiến hắn thua thê thảm. Vì thế, Tô Mặc cũng chẳng thèm thắc mắc từ đâu Trương gia lại có một thiên kim tiểu thư gọi là Trương Tuyết, chỉ cần biết có thể được dịp này cười vào mũi hai tên ôn thần Trương gia, cười lây sang cả Đỗ Tuyên là tuyệt lắm!

Tô Mặc ở trong tửu quán nghe đám hồ bằng cẩu hữu đồn thổi thiên kim Trương gia như thế nào xinh đẹp, như thế nào đắt giá, như thế nào hạ giá, như thế nào bãi hôn, từ hôn, vân vân mây mây. Bèn hứng khởi xách mông chạy tới theo bà mai đạp cửa, ôm tầm tình đi xem trò vui mà đâm đầu vào. 

Xui xẻo cho Tô Mặc, hôm đó vừa vặn đụng phải Trương Tĩnh trấn giữ Trương Phủ, lại còn thêm gia hỏa Trương Đàm chỉ sợ thiên hạ không loạn kia vừa nhìn thấy Tô Mặc tiến tới giữa sân liền hai mắt sáng rỡ như sao. Một tiếng hô “Đóng cửa! Thả chó!” của Trương Đàm vang lên, Tô Mặc liền biết lần này xong rồi!

Lúc đó, Trương Tuyết vừa mới ăn trưa xong, đang ngồi ngậm tăm xỉa răng, buồn chán đến cực độ, vừa hay có ‘bạn’ là Tô thiếu gia đến thăm, bèn phun tăm, xách váy chạy bành bạch ra nhà trước xem náo nhiệt thì đã trễ một bước. Tô Mặc đã bị ba con cẩu cắn nát quần áo, bị Trương Tĩnh dập cho một trận nhừ tử, ném ra trước cổng nhà. 

Trương Tuyết đứng bần thần nhìn gia hỏa Trương Đàm đang ôm hủ muối đổ ào ào trên người Tô Mặc, ngờ ngợ hỏi, “Đệ… làm gì vậy?”

“Trừ tà!” Trương Đàm dốc muối xuống mặt Tô Mặc đang bất tỉnh nhân sự, đáp tỉnh.

Trương Tuyết nhìn đống thịt bằm to béo bị muối phủ trắng kia, tự dưng thấy ê răng. Cỡ này mà đem treo ngược lên phơi mấy nắng, là mùa đông chắc sẽ có thịt muối nhai đỡ buồn rồi đây.

Hiển nhiên, chuyện này nháo lớn, bởi vì nhân vật chính đều là những người nổi tiếng, tin tức còn hot hơn cả giò quẩy mới ra lò. Phủ Tô Quốc Công nổi sấm ầm ầm. Tô Mặc bệnh mấy ngày không lết xuống giường được, Tô Thái Sư đem chuyện Trương Tĩnh hành hung Tô Mặc nháo lên tận trên điện vàng, khua môi múa mép, nước miếng tứ tung, cứ như thể tài học cả đời của ông đều được đem hết ra dùng vào việc hành văn luận tội Trương Tĩnh, nói đến mức độ Trương Tĩnh dường như đã trở thành tội nhân thiên cổ vậy. 

Trương Thừa Tướng nghe mà lạnh người. Phải biết rằng, ân oán giữa Tô Mặc và bốn đứa con nhà ông đã là chuyện mà ai cũng biết ở Sài Kinh này rồi. Nhưng nói gì thì lần này thực sự Trương Tĩnh đã hơi quá tay rồi, lại thêm tiểu tử thúi Trương Đàm kia với hủ muối chết tiệt của hắn, làm hại mấy ngày nay trong phủ phải ăn lạt. Trong bụng Trương Thừa Tướng đã chuẩn bị tốt để chịu phạt vì tội dạy con không nghiêm rồi, cùng lắm là phạt bổng lộc hai tháng nửa năm, để cái đám ôn thần trong nhà ăn vài bữa khoai độn cho biết mùi!

Ai mà ngờ được, vào lúc Tô Thái Sứ diễn thuyết xong, đang lúc Hoàng Đế và bá quan văn võ lặng đi vì một hồi hát xướng của Tô Thái Sư, lại nghe Thái Tử chậm rãi cất tiếng, “Bẩm Phụ Hoàng, nhi thần có việc cần tâu.”

Hoàng Đế Trình Tông hơi hồi hồn, nhìn vẻ mặt lạnh te của Thái Tử, hoài nghi không biết Thái Tử có ý định gì? Bênh vực Tô gia? Hay lựa chọn Trương gia? 

Không chỉ Hoàng Đế, mà một đống lão thần râu dài hơn tóc cũng lấy lại tinh thần, tập trung hết sức chờ nghe Thái Tử mở miệng vàng. Đủ để cho thấy, đầu óc của người làm chính trị không thể xem thường, gió thổi cỏ lay cũng có thể trở thành lôi kéo bè đảng, ảnh hưởng đến tài lực triều đình, ảnh hưởng to lớn đến quốc gia, đến giang sơn xã tắc, đến bách tính thiên hạ,… (ai da, cũng quá tào lao rồi…)

Thái Tử cung kính chắp tay, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt, “Bẩm Phụ Hoàng, hôm trước nhi thần có nhận được sớ báo của Thành Thủ vùng Đông Gia, báo rằng đê điều đã nhiều năm không được tu sửa, năm nay mưa sớm, e là mùa mưa sẽ kéo dài. Mưa nhiều lũ lớn, nhi thần muốn chuyến đi kiểm quân lần này, nếu không có việc gì hệ trọng, có thể nào hội họp với quan viên và Thành Thủ vùng Đông Gia để tìm biện pháp chữa đê, chuẩn bị mùa lũ mới không?”

Hoàng Đế khẽ vuốt râu, khóe miệng hơi giật giật. Các vị đại thần không ai bảo ai đều tận lức cúi đầu thấp hết sức có thể. Trong lòng đều âm thầm kêu gào: “Thái Tử a, thiên tài a, thì ra từ nãy đến giờ người ta thật tình chỉ là đứng xem diễn thôi a! Không hổ là đạo hạnh cao thâm, đạo hạnh quá cao thâm!”

Tô Thái Sư giận lên tăng xông. Da mặt giật giật, tròng mắt co co, thân thể co giật, co a, giật a, sùi bọt mép ngã bất tỉnh. Hoàng Đế giả vờ lo lắng sai người cáng ông anh vợ ra về, xong lại tiếp tục ‘đàm phán’ với con trai yêu, cứ như chả có quái gì xảy ra ráo trọi.

Quan viên không ai bảo ai, đều tiếp tục lặng lẽ cảm thán: “Nhìn xem, nhìn xem đi! Anh em Trương gia, Diệp gia, Tô gia gì gì đó thì có ăn nhằm gì? Nháo đến động trời cũng không bằng một ông trời con đang đứng ở đây đâu đấy! Người ta là thiên tài a, là trích tiên a, là bậc đại thánh hiền đạo hạnh cao thâm a! Người ta đã không thèm để ngươi vào mắt, nói hết nửa ngày cũng là không để vào a!”

Vì chuyện này mà Trương Tĩnh vẫn tiếp tục dùng nắm đấm đuổi hết đám ruồi nhặng dám mò đến cửa. Trương Đàm vẫn tiếp tục luyện kỹ năng cắn rách quần không rách mông cho Đại Hắc, Đại Gâu, Đại Vàng. Trương Duệ dở khóc dở cười. Trương Thừa Tướng… ai u, còn không phải là nơm nớp lo sợ các ‘đại lão gia’ nhà mình sẽ gây ra họa lớn hơn nữa sao? Không phải lúc nào cũng gặp may đúng lúc Thái Tử có chuyện cần tấu đâu à!

Trương Tuyết vừa mới nghĩ đến việc cha già nhà mình đang đau đầu nhức óc vì hai ông thần tài hoa kia, nheo mắt nhìn thấy Cát Tường như trái banh bự chảng từ xa lăn tới, vẻ mặt cực kì nhiều chuyện. 

“Tiểu thư! Tiểu thư! Có chuyện hay nè!”

“Tin tức sốt dẻo?” Trương Tuyết híp mắt, hừm, xem ra lại có vị anh hùng giang hồ hay là danh tướng nào đó đến cửa dạm hỏi rồi. Chậc, cái ‘cửa’ Trương Tĩnh, Trương Đàm rất không dễ lọt.

Như Ý vội vàng kéo ghế cho Cát Tường ngồi xuống thở, lại nhanh tay rót cho cô nàng chút nước thông họng. Một lát sau, Cát Tường đã khôi phục lại dáng vẻ cô nương gia đàng hoàng đứng đắn, bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh đoan trang bắt đầu tám chuyện, “Tiểu thư, đố người đoán được hiện tại đứng trong sảnh dâng thiếp bài xin dạm hỏi là ai?”

Trương Tuyết chu mỏ phun hột nho, lắc đầu, “Làm sao ta biết được.”

“Là Diệp Trầm, Diệp Phủ Doãn!” Cát Tường đắc ý thông báo, hai mắt mở to chờ xem phản ứng của Trương Tuyết.

Đáng tiếc, Trương Tuyết ngoài một chút ngạc nhiên thì cũng chẳng có chút cảm xúc tí ti gì khác. Gương mặt bình tĩnh, cặp mắt mơ màng vẫn cứ mơ màng, thần thái lơ đễnh vẫn là lơ đễnh, tuyệt nhiên không hề mảy may để tâm. 

“Diệp đại nhân vì sao mặt dầy như thớt vậy? Đã bãi hôn rồi, còn tới xin cưới? Ở đâu ra cái thói kì quặc như thế? Như Ý, chị nói coi, da mặt của Diệp đại nhân có phải từ sắt đúc ra không?” Cát Tường chun mũi khó chịu.

Như Ý gật gù, “Diệp gia cũng quá là coi thường người ta rồi, tiểu thư nhà chúng ta là ai, muốn là đến, không muốn thì thôi sao? Cũng may lần này có nhị thiếu gia ở nhà, chậc, xem ra Diệp đại nhân khó qua khỏi rồi.”

Trương Tuyết ngoài mặt thờ ơ, nhưng trong lòng cũng có chút khó hiểu. Đã bãi hôn rồi, còn muốn dây dưa làm gì? Nếu nói chưa dứt tình, thì có phải đã quá muộn rồi không? 

Đang suy nghĩ, thì lão quản gia chạy tới báo, “Bẩm tiểu thư, lão gia cho gọi người ra tiền sảnh, có Diệp đại nhân xin được cầu kiến!”

Trương Tuyết khóe miệng run lên. Mấy người này rõ là một mực hạ thấp danh dự kẻ địch, nâng cao sĩ khí quân nhà. Người ta đường đường là Phủ Doãn, lại phải dâng bái thiếp để được gặp mặt một cái tiểu thư ăn không ngồi rồi trong khuê phòng, thật sự là đất trời đảo ngược.

Trong tiền sảnh, Trương Thừa Tướng cùng Diệp Thừa Tướng ngồi ở hai ghế trên. Ghế dưới bên trái lần lượt Diệp Trầm, Diệp Đình, Diệp Anh. Bên phải là Trương Duệ vẻ mặt nghiêm túc, Trương Tĩnh mặt đằng sát khí, Trương Đàm tư thế sẵn sàng nhào vô đánh xáp lá cà. Chậc chậc, thật là một trận thế cân bằng làm sao.

Trương Tuyết được Như Ý và Cát Tường đỡ hai bên tiến vào, đầu tiên là chào Trương Thừa Tướng, sau đó lần lượt Diệp Thừa Tướng, Diệp đại nhân, chào hết một lượt cũng muốn hụt hơi. Chợt nhớ tới, trước kia có Phùng Tuyệt, nàng đến cả ông già trong nhà cũng không cần phải nhìn tới nói chi là chào hỏi...

“Ừm, con gái ngoan, ngồi xuống rồi nói. Mang ghế lên cho tiểu thư.” Trương Thừa Tướng trước mặt người ngoài tỏ vẻ cực kì nghiêm túc nhưng Trương Tuyết thừa biết, lão cha này bản tính bao che khuyết điểm phát rầu.

“Dạ.” Trương Tuyết lễ phép đáp rồi tiến tới ngồi xuống cạnh Trương Duệ, dù sao thì Trương Tĩnh với Trương Đàm đang có xu hướng phát nổ, ngồi gần dễ bị trúng thương, tốt nhất là ngồi cạnh thư sinh dịu dàng cẩn thận vẫn hơn.

Hiển nhiên, bạn Tuyết của chúng ta với kỹ năng ném bơ được Phùng Tuyệt trước kia rèn luyện xuất sắc, đã triệt để cho ai đó đang ngồi bên kia ăn bơ ngập mặt.

Trương Thừa Tướng dường như rất hài lòng với biểu hiện của con gái cưng, nhẹ giọng nói, “Tuyết nhi, đây là Diệp Thừa Tướng, cùng với Diệp đại nhân con đã biết. Gọi con ra đây vì chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, cha cũng muốn nghe một chút. Hôm nay, Diệp Thừa Tướng cùng Diệp đại nhân đến để đề hôn với nhà chúng ta, con thấy thế nào?”

Khóe miệng Trương Tuyết co rút, xem ra ý của cha già kính yêu là, ‘con gái, cha con thằng nhãi này quá lì lợm rồi, con cho chúng nó một kích chết tươi đi, cha ủng hộ con!’

Dưới ánh nhìn nóng bỏng của mấy người đàn ông, Trương Tuyết như một con thỏ nhỏ nhút nhát, từ đầu tới cuối không hề ngẩng mặt lên, giọng đều đều không nghe ra cảm xúc đáp, “Xin hỏi, Diệp Thừa Tướng muốn đề hôn sự với đại ca, nhị ca, hay là tứ đệ?”

Thân hình Trương Duệ ngồi một bên khẽ run lên, hiển nhiên là giật mình không nhẹ. Trương Tĩnh vẻ mặt như nuốt phải ruồi, Trương Đàm cơ mặt co giật như cắn nhầm cám heo. 

Diệp Thừa Tướng trợn mắt nhìn Trương Tuyết, cảm thấy đứa trẻ này rất lạ, hỏi như thế là không biết thật hay là giả vờ? Diệp Trầm vẫn không lên tiếng, Diệp Đình lẫn Diệp Anh càng không dám lên tiếng. 

Trương Thừa Tướng vuốt râu, vui vẻ nói, “Là Diệp Trầm, Diệp đại nhân muốn hỏi cưới con, con gái, thấy thế nào?”

Trương Tuyết khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn nam tử đối diện. Từ khi tỉnh lại tới giờ, nàng chỉ nghe tiếng chứ chưa hề thấy tận mắt. Anh tuấn khôi ngô, sáng sủa sạch sẽ, là những gì Trương Tuyết nhìn thấy ở nơi Diệp Trầm. Rõ ràng vẫn là gương mặt trong mơ nay thành hiện thực, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng ngoài một chút tiếc nuối thì không có gì khác. 

Xem ra, Trương Tuyết và Diệp Trầm là thực sự vô duyên với nhau rồi. 

Diệp Trầm hai tay nắm chặt thành ghế, kìm nén xúc động muốn nhào qua ôm lấy Trương Tuyết. Từ hôm ấy đến nay, không có đêm nào là hắn không gặp ác mộng, mơ thấy nàng đẫm trong vũng máu, đôi mắt trong trẻo vĩnh viễn nhắm chặt. Diệp Trầm hối hận vô cùng, nếu bản thân chịu tìm hiểu kĩ một chút, đừng hấp tấp vội vàng, thì ngày hôm đó hẳn đã hạnh phúc tốt đẹp biết bao nhiêu. Hắn nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được vì sao Trương Tuyết bãi hôn, vốn dĩ cho rằng nàng chẳng qua giận hắn vô tâm, chỉ muốn cho hắn một bài học. Nào ngờ, chờ đợi hắn chỉ có trùng điệp xa cách. Bảo Diệp Trầm hắn ngồi yên một chỗ nhìn bà mai đạp cửa dạm hỏi người con gái đáng lý ra phải là vợ của hắn, thật sự không thể được!

Trương Tuyết nhìn ánh mắt khẩn trương của Diệp Trầm, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không biểu tình khiến người khác không biết nàng đang nghĩ cái gì. Thật ra, bạn Tuyết của chúng ta cũng chẳng nghĩ cái gì cao siêu, chỉ là trời trưa rồi, người nào đó đã có thói quen ăn đúng giờ đúng bữa, lúc này đang đói bụng mà thôi.

Trương Tuyết trước kia là Phùng Tuyết vốn dĩ cực kì lười, chuyện gì cũng thích làm cho nhanh gọn lẹ rồi phủi mông ngồi chơi. Vì thế, bạn Tuyết của chúng ta đã không chút lưu tình mà hướng cha già dấu yêu nói như thế này, “Thưa cha, con gái cho rằng, hôn sự giữa con gái và Diệp đại nhân đã bãi bỏ rồi, vì sao lại đề cập đến làm chi nữa?”

“Không…” Diệp Trầm vừa nghe liền nóng nảy đứng bật dậy.

“Trầm nhi, ngồi xuống.” Diệp Thừa Tướng khẽ quát con trai, xong mới quay sang nhìn Trương Tuyết, ánh mắt sắc bén khiến bạn Tuyết hơi hơi giật mình. 

Diệp Thừa Tướng cười nói, “Tuyết nhi, ta đã nghe Diệp Trầm nói rõ rồi. Chuyện trước kia chẳng qua là hiểu lầm, khi ấy nó thật sự không biết cháu là Đỗ Tuyên, coi như vì nó nặng tình với cháu, bỏ qua một lần này đi.”

Trương Tuyết tươi cười lễ phép, “Bác Diệp nói vậy hơi quá rồi, khi ấy chuyện của cháu không mấy người biết, Diệp đại nhân ở xa không biết là đương nhiên, làm sao cháu dám trách móc? Chỉ là, chuyện nào ra chuyện nấy. Bác Diệp cũng biết, bãi hôn là chuyện đã rồi, cháu cũng xin nói thẳng, đó vốn là ý của cháu, xin bác Diệp hiểu cho.”

Diệp Thừa Tướng điềm đạm khuyên nhủ, “Hôn sự là chuyện cả một đời, nào có thể nói bãi là bãi? Tuyết nhi, ta biết cháu còn giận Diệp Trầm, như vậy đi, sau khi cưới, ta sẽ để Diệp Trầm đến ở rể nhà cháu một năm để bồi tội với nhạc gia, nhất định cho cháu một cái công bằng.”

Diệp Đình và Diệp Anh trố mắt nhìn cha già. Cha à, có phải già lú lẫn rồi không? Đường đường là một Trạng Nguyên Gia, một Phủ Doãn lại đi ở rể? Mặt mũi vứt đi đâu cho được?

Lúc này, Trương Duệ mới lên tiếng, “Diệp Thừa Tướng quá lời rồi, Diệp huynh dù sao cũng đường đường là Phủ Doãn đại nhân, làm gì có chuyện ở rể?”

Diệp Thừa Tướng chung quy cũng chỉ quan tâm xem Trương Tuyết thế nào mới bằng lòng, chỉ hướng Trương Duệ cười cười rồi lại hỏi Trương Tuyết, “Tuyết nhi, vậy bác cứ giao Diệp Trầm cho cháu, muốn thế nào cũng tùy cháu cả đấy!”

Trương Tuyết tươi cười lắc đầu, “Diệp bá đừng nói vậy. Cửa hôn sự này đối với cháu mà nói đã khóa lại rồi, cũng không có ý định mở ra lần nữa. Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, kinh thành này cô nương gia ngưỡng mộ tài năng của Diệp đại nhân còn rất nhiều, muốn môn đăng hậu đối, con nhà danh gia, hơn nữa còn tâm đầu ý hợp, chẳng phải còn có Tô tiểu thư nhà Tô Thái Sư đó sao? Nếu bác Diệp không ngại, cha cháu có thể đứng ra làm mai…”

“Đủ rồi!” Diệp Trầm vừa nghe đến đó liền đứng bật dậy, mặt mày tái mét, cả người run lên, trừng mắt nhìn Trương Tuyết mà không dám tin. 

Trương Tuyết nhìn Diệp Trầm, thở dài một hơi rồi hướng trưởng bối cung kính nói, “Cha, Diệp bá, xin phép để con và Diệp đại nhân nói đôi lời.”

Trương Thừa Tướng hơi chần chừ. Diệp Thừa Tướng thì vui vẻ gật đầu, “Được! Dĩ nhiên là được! Ta cũng đang muốn đánh một ván cờ với cha cháu, khi nào trở lại ta bàn tiếp!”

Trương Tuyết đứng lên, được Như Ý, Cát Tường dìu khỏi đại sảnh, chậm rãi bước ra sân trước. Diệp Trầm theo sau Trương Tuyết đúng ba bước, tiến vào đình nghỉ mát. Trương Tuyết ngoái đầu, nhìn Trương Tĩnh đang đứng ngay bậc thềm đại sảnh nhìn ra, thầm nghĩ không biết thính lực của nhị ca có thể nghe được ở đây không.

Diệp Trầm đợi Trương Tuyết ngồi xuống, để Như Ý, Cát Tường ra đứng ngoài đình mát rồi mới nhẹ giọng hỏi, “Nàng vẫn còn giận ta sao?”

Trương Tuyết lắc đầu, “Không có gì phải giận.”

Diệp Trầm chua chát lắc đầu, “Không đúng, nàng giận ta, nên mới bãi hôn, nên mới mở cửa cho bà mai đến, nên mới bảo ta cưới Tô Mẫn. Tuyết nhi, nếu nàng muốn giày vò ta, thì nàng đã làm được rồi…”

Trương Tuyết chậm rãi nói, “Ta không giận gì huynh, thật đấy. Ban đầu vốn nghĩ cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hôn sự này là do cha ta đã định từ trước, ta đương nhiên sẽ không phản đối. Dù sao cũng phải lấy chồng, lấy ai mà không được… Huynh đừng nóng, hãy nghe ta nói hết.” 

Trương Tuyết thanh thanh cổ họng, bắt đầu chất giọng đều đều không cao không thấp, “Nhưng sau chuyện vừa rồi, một chân suýt nữa bước vô quan tài rồi, ta mới hiểu, cuộc đời ngắn ngủi, ta phải nên sống vì bản thân mình, vì niềm vui hạnh phúc của mình. Diệp Trầm, không phải ta giận huynh mới bãi hôn, mà là ta muốn đi tìm hạnh phúc của chính mình. Không phải ta muốn giày vò huynh mà mở cửa tiếp bà mai, ta cũng đâu có biết làm như thế là giày vò huynh? Hơn nữa ta cũng không có lý do gì để dày vò huynh cả.” nói đến đây, Trương tuyết lại nở nụ cười tươi tắn. 

“Tìm hạnh phúc của chính mình…” Diệp Trầm thẫn thờ lẩm bẩm, sau lại ngẩng đôi mắt đau xót nhìn Trương Tuyết, nghẹn ngào nói, “Nàng đi tìm hạnh phúc của nàng, vậy, còn ta thì sao? Ta biết làm thế nào bây giờ?”

Trương Tuyết vô tâm vô phế đáp, “Vậy nên ta mới bảo huynh cưới Tô Mẫn. Dù gì thì huynh cũng đã từng tuổi này rồi, nếu không lập gia đình sẽ khó tránh khỏi cô đơn rồi suy nghĩ miên man. Huống hồ, huynh với Tô Mẫn cũng đã có ước hẹn với nhau, thậm chí cô ta còn vì huynh mà cho người ám sát ta, huynh còn chờ gì nữa?” 

Diệp Trầm giống như nổi điên, chụp lấy vai Trương Tuyết, đau đớn kêu lên, “Nhưng ta chỉ muốn cưới nàng, cưới Đỗ Tuyên! Từ năm nàng ba tuổi, ta đã muốn cưới nàng về! Tuyên nhi, nàng có hiểu không? Ta đã nhận định nàng là người sẽ đi cùng ta đến hết đời này! Nàng là người ta đã nhận định!”

Trương Tuyết nhịn đau trên vai, lạnh lùng nói, “Nhưng huynh cũng đã hẹn ước với Tô Mẫn.”

“Tô Mẫn là Tô Mẫn! Nàng là nàng, là Tuyên nhi của ta!”

“Thế nào là Tô Mẫn, thế nào là Tuyên nhi của huynh?”

“Không giống nhau, không giống nhau…”

“Ta hỏi huynh, nếu huynh cưới ta, lại thực hiện ước hẹn với Tô Mẫn, vậy hai chúng ta ai là chính ai là phụ, bên nào nặng bên nào nhẹ, hay sẽ chia đều hai nửa? Ta lại hỏi huynh, nếu ta cũng cưới huynh, rồi lại thực hiện ước hẹn của ta với một người khác, vậy ai nên là chính ai nên là phụ, biết chia làm sao cho đồng đều?”

Diệp Trầm trợn to mắt kinh hãi, “Nàng… sao có thể đối với ta như vậy?”

“Sao không thể? Huynh có thể đối với ta như vậy, vì sao ta lại không thể đối với huynh như vậy?” Trương Tuyết nghiêm túc giảng dạy, hài lòng khi thấy vẻ mặt đờ đẫn của Diệp Trầm, lắc đầu nói, “Diệp Trầm, huynh đã hiểu rồi chứ? Quan điểm của chúng ta không giống nhau. Đối với ta, chung thân đại sự, ước hẹn cùng sánh đôi, hạnh phúc một đời, chỉ có thể là một người duy nhất. Là độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế được. Cả đời của ta, tất cả của ta, chỉ có thể dành trọn cho một người như thế.” Cũng như, người ấy của ta, đời này kiếp này, đã định trước là sinh ly tử biệt. 

Trương Tuyết nghĩ đến đây, trong tâm nghẹn đắng, chua chát vô chừng.

“Cho nên, Diệp Trầm, đợi tới một lúc nào đó, huynh tìm được một người như vậy, huynh sẽ cám ơn ta ngày hôm nay đã nhất quyết từ chối huynh.”

Trương Tuyết nói xong, Diệp Trầm cũng đã thẫn thờ buông tay. Nàng đứng dậy, vững vàng quay lưng bước khỏi đình, đi thẳng tới chỗ Trương Tĩnh đang đứng chờ trong sân, không hề quay đầu nhìn lại.

Diệp Trầm nhìn bóng lưng tiêu sái của Trương Tuyết, trong đầu chậm rãi đọng lại câu nói kia, “Độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế được. Cả đời của ta, tất cả của ta, chỉ có thể dành trọn cho một người như thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.