Nhất Thân Nhất Cố

Chương 36: Phỏng đoán




Trần Dật bị sức nặng bất thình lình đè xuống đất, người kia còn ra sức đè lại, nỏ không tên vung lên chuẩn bị đập xuống đầu hắn. Trần Dật nhíu mày nhìn đầu bọc sắt của cái nỏ, thứ đó mà gõ xuống đầu thì ôi thôi, một lỗ máu là miễn bàn cãi. Trần Dật bình tĩnh vung báng đao đánh bay nỏ, bật người đè ngược người kia xuống đất.

“Tỷ tỷ xinh đẹp!!” một giọng trẻ con gào lên sát sau lưng, lập tức Trần Dật liền thấy đầu bị vật cứng đập vào, hai mắt nở hoa. May mà huấn luyện đã quen, gáo đủ cứng để đọ với đá cục.

“Tiểu Thúy, mau chạy!!” Tô Mặc ra sức vùng vẫy, mặc cho vết thương trên chân đau đến tê dại, cổ họng bị người ta đè cho khó thở nhưng vẫn cố sức kêu gào.

Trần Dật chớp mắt, nhận ra người bên dưới thì ra là một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, liền luống cuống buông lỏng tay giải thích, “Cô nương bình tĩnh, bọn ta là quan nha!”

“Ông nội nhà ngươi, buông tay!!” Tô Mặc lúc này đã không còn bình tĩnh, cảnh chém giết đẫm máu tối qua cùng với vết thương trên chân như một hồi ác mộng bức người ta kinh sợ đến phát điên. Một bàn tay vung lên, trên gương mặt ngâm đen tuấn tú của Trần tiểu Thế Tử lập tức hằn rõ dấu tay năm ngón.

“Ê đừng có quá… Là ngươi?!” Trần Dật lần đầu tiên trong đời bị ăn bánh hoa tay, hiển nhiên xù lông nhím, vừa định phát tác, lại nhìn rõ gương mặt của người nọ, lập tức liền ngơ ngáo ngây ngốc không chịu nổi.

Hậu quả của việc ngơ ngáo ngây ngốc không đúng lúc là được ăn thêm một cái bánh hoa tay ‘nóng giòn’ vang dội. Nếu là bình thường, có lẽ tiểu Thế Tử đã vung tay đập một phát cho bất tỉnh, thế nhưng người này, lại là người mà hai năm về trước tiểu Thế Tử nhà chúng ta đã lập thệ ‘phi nhân không lập gia’, hèm, cho nên, Trần tiểu Thế Tử vừa cố gắng tỏ ra thân sĩ giải thích với người ta, lại vừa liên tục ăn bánh hoa tay liên hoàn.

Binh sĩ chung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cố gắng nhịn cười đến nội thương. Trần tiểu Thế Tử a, Trần Phó Thống a, tên huấn luyện viên ma quỷ chuyên đày đọa chà đạp cúc hoa, à nhầm, là chuyên đày đọa chà đạp sức khỏe của chúng binh sĩ bằng những màn huấn luyện tàn khốc a. Cuối cùng cũng có ngày bị người ta chà đạp đày đọa ngược trở lại!

Muoa ha ha ha! Quả nhiên là phong thủy luân phiên chuyển, quả nhiên là sảng khoái!

Một màn quỷ dị như vậy cứ tiếp tục cho tới khi Trương Duệ tiến tới, nhìn nhìn người đang vừa khóc vừa che chở cho một đứa trẻ khác lại vừa ra tay đánh sưng mặt Trần Dật. Chớp mắt đầu tiên, cảm thấy cô gái kia thật quen mắt. Chớp mắt thứ hai, cảm thấy cặp mắt ti hí kia quả nhiên là thường gặp vô cùng. Chớp mắt thứ ba, ồ, đây không phải là Bá Vương Tây Thành, thằng nhóc họ Tô tên Mặc luôn bị ba đứa em nhà mình chèn ép hay sao?

Trương Duệ vừa định lên tiếng, thì Trình Tuyệt đứng một bên đã cất tiếng trước, “Mặc Nhi? Ngươi làm gì ở đây?”

Mặc Nhi??

Cả Trương Duệ và Trần Dật đều sửng sốt nhìn sang Thái Tử. Trương Duệ sửng sốt vì cái tên, Mặc Nhi? Ai đặt mà hay vậy?

Trần Dật cũng sửng sốt vì cái tên, nhưng lại kéo theo một tầng sâu hơn, Mặc Nhi? Thì ra gọi là Mặc Nhi… nhưng kia không phải tên con gái sao? Ánh mắt lại đảo xuống vùng mềm mại nhô ra của người ta, sau đó có chút hoài nghi dời xuống chút nữa. Đêm đó… rõ ràng là con trai mờ?

Tô Mặc đang vừa gào khóc vừa đánh người cũng thút thít nhìn sang, vừa thấy rõ mặt Trình Tuyệt, nước mắt như mưa vội vàng nhào tới. Ai ngờ vết thương trên chân một kéo, cả người đều ngã sấp xuống.

Trương Duệ còn đang có điều ngẫm nghĩ khi thấy bộ dạng bán nam bán nữ của Tô Mặc, không kịp nhúc nhích.

Thái Tử Điện Hạ cho dù có phản xạ đỡ người, thì cũng không tình nguyện nhúc nhích vì ai khác ngoài Trương Tuyết.

Cho nên, hiện trường chỉ còn lại Trần tiểu Thế Tử thương hương tiếc ngọc kịp thời đỡ được Tô Mặc, còn nhân tiện ôm người ta, lại trùng hợp bàn tay đặt thật đúng chỗ. Ôi ôi ôi, mềm mại vô cùng, khiến Trần tiểu Thế Tử ngu người rồi.

“Mọi người đâu?” Trình Tuyệt cau mày nhìn tư thế bất hảo của hai người kia, lựa chọn đối với vẻ mặt ngu người của Trần Dật làm như không thấy.

“Sơn tặc… có sơn tặc… bắt đi cả rồi…” Tô Mặc bị áp suất của Trình Tuyệt ép cho run rẩy, vô thức tựa vào Trần Dật.

“Không phải có Mạc quán chủ và Úc thiếu đi theo sao?” Trương Duệ cau mày hỏi ra vấn đề. Đáng lý có hai cao thủ như vậy, thì chờ chôn hôm nay hẳn là đám sơn tặc kia mới phải.

“Đi… đi rồi…” hai mắt Tô Mặc mờ dần, hơi thở càng lúc càng trầm.

“Ngươi bị thương?!” Trần Dật lập tức nhận ra bất thường, vội vàng lật người Tô Mặc ra, thế này mới phát hiện gấu váy toàn là máu đã khô, lật lên góc váy mới nhìn thấy cổ chân có vết chém, máu đã nhiễm sậm vải băng.

Tiểu Thúy lúc này mới chạy tới, khóc kêu, “Tỷ tỷ xinh đẹp cứu muội, bị sơn tặc chém đứt chân, ngã từ trên ngựa xuống!”

Tô Mặc lúc này gần như đã bất tỉnh, chỉ còn một chút lý trí kiên cường, không ngừng thều thào, “Cứu… mau cứu họ…”

Trương Duệ vội vàng bắt mạch xem vết thương cho Tô Mặc, vẻ mặt nghiêm trọng, “Mất máu quá nhiều, vết thương hành sốt rồi!”

Trần Dật vừa nghe, cả người như ngồi trên chảo nóng, ngẩng đầu bức thiết nhìn Thái Tử, “Điện Hạ…”

Trình Tuyệt mặt lạnh như tiền, áp suất càng lúc càng thấp, áp cho quan binh chung quanh run lẩy bẩy quỳ trên đất.

Trình Tuyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa. Cái gì huynh đệ tương tàn, soán vị cướp ngôi chi chi đó, đều dẹp hết qua một bên, hiện tại quan trọng nhất không phải thế lực, cũng không phải ngai vàng, mà là Trương Tuyết! Nếu không có Trương Tuyết, thì những thứ kia giành được cũng có ý nghĩa gì!!

“Trần Dật, ngươi mang người về doanh, trình bày rõ ràng với Trương Tĩnh, bảo hắn phái người tìm Diệp Trầm điều tra chuyện này.” Trình Tuyệt ra lệnh.

Trần Dật việc tốt không nhường ai, lập tức ôm lấy Tô Mặc nhảy lên ngựa, cô bé tiểu Thúy cũng được một vị phó quan ôm theo hồi doanh. Còn may, Trần tiểu Thế Tử đầu óc vẫn còn vài sợi thần kinh tạm ổn, còn nhớ mà quay lại hỏi Thái Tử, “Điện Hạ… ngài…”

Thái Tử kiệm lời không đáp, Trương Duệ thực bình tĩnh đáp thay, “Ta sẽ tiếp tục hộ tống Điện Hạ hồi kinh, Trần Thống Lĩnh cứ yên tâm trở về.”

“Vậy, Trần Dật xin phép!” nói rồi kéo cương giục ngựa hồi Đông Gia.

Chia tay với nhóm người Trần Dật, đoàn người tiến vào Ca Châu. Trương Duệ đã đến Ca Châu nhiều lần, đây là một thành thị tương đối ít người so với Đông Gia, Thao Châu và Kiên Châu, thế nhưng vắng vẻ như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy. Cũng đúng, ngay ngoại ô cổng thành có sơn tắc hoành hành, dân chúng trong thành muốn yên bình mà sống thực khó.

Trình Tuyệt kéo cương ngựa, nói với Trương Duệ, “Tìm quán trọ nghỉ chân, cô mệt mỏi.”

Trương Duệ sắc mặt âm trầm, hai mắt như gai nhọn nhìn thẳng Trình Tuyệt. Đội trưởng nhóm hộ vệ lập tức nhận thấy có điều không ổn, vội vàng dẫn đầu đoàn người tiến vào một khách điếm gần nhất. Thu xếp ổn thỏa mọi thứ, sua đó ngửa đầu nhìn theo bóng lưng của hai vị ‘đại thần’ một trước một sau bước vào phòng riêng. Là một hộ vệ có thâm niên lâu năm trong cung, mặc dù y chưa từng hầu hạ bên cạnh Thái Tử, thế nhưng ít nhiều cũng hiểu được việc hệ trọng. Phân bố người bảo vệ cẩn thận gian phòng, ngao ngán trước số lượng người ít ỏi mình đang có, chỉ hy vọng ám vệ thực sự vẫn còn xoay quanh Thái Tử…

Trình Tuyệt vừa vào phòng liền cởi áo khoác ném trên giường, tự mình lục lọi trong rương hành lý, kéo ra một bộ áo đơn giản tối màu, bước thẳng ra sau bình phong.

Trương Duệ cũng nhìn thấy hành động của anh, nhưng hiện tại, lửa nóng đốt đầu, không muốn nhiều lời nhào ra sau bình phong, chộp cổ áo Thái Tử, gằn giọng, “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Trình Tuyệt giấu đi kinh ngạc trong lòng, chỉ nhàn nhạt ngẩng mắt nhìn vẻ mặt giận dữ của Trương Duệ. Nghiêng vai một cái, đã giãy khỏi tay Trương Duệ, tiếp tục cởi áo, không đáp.

Trương Duệ vì thái độ dửng dưng của Trình Tuyệt làm cho giận run người, một chưởng đập vỡ bình phong, quát, “Cục diện đến thế này, ngươi còn muốn để mặc hắn lộng hành tới khi nào?”

Hắn? Tuyệt đại gia nhíu mày, xem ra Trương Duệ biết nhiều hơn anh nghĩ, chỉ là bình thường hắn quá bình tĩnh, có thể lợi dụng lúc này moi tin tức!

“Ngươi nghĩ vậy?”

Trương Duệ tái mặt, “Ngươi vì hắn có thể mạng cũng không cần, ta không để ý, đó là mạng của người, muốn sống muốn chết ta không quản! Thế nhưng lần này chuyện liên quan đến quốc gia, đến an nguy của dân chúng! Ngươi, ngươi không thể tiếp tục mù quáng như vậy!!”

Trình Tuyệt ngờ ngợ.

Phải rồi, Trương Duệ không nhắc, Trình Tuyệt suýt nữa cũng quên mất chuyện này. Với công phu kinh khủng như vậy, muốn tới gần đã khó, đằng này chẳng những bị hạ độc mà còn bị chém suýt chết. Trình Tuyệt sờ ngực áo, vết chém kia đã lên da non lành hẳn, Ti Sát lẫn Ích Công Tán đều vô thanh vô thức dung hòa, trong tương lai không biết sẽ có đối thủ hay không, nhưng hiện thời, Trình Tuyệt có thể khẳng định bản thân mình đã đứng trong top 5 các cao thủ đệ nhất.

Cho nên nói, bị đầu độc, bị chém, thực ra là… tự nguyện?!

Nhưng vấn đề là, người kia là ai?

Tuyệt đại gia tay thắt đai lưng, đầu lại đang suy nghĩ về ‘hắn’, về mối quan hệ giữ chính chủ và ‘hắn’. Theo lời Trương Duệ, có thể thấy vị trí của ‘hắn’ trong lòng chính chủ rất là quan trọng, nếu không sẽ chẳng có chuyện cả mạng của mình cũng vứt. Ngẫm lại tâm tư của mình đối với Trương Tuyết, Tuyệt đại gia nhanh chóng hiểu ra, cái gọi là ‘đồng bệnh tương liên’ chính là như anh và chính chủ. Chỉ là, anh thật may mắn, có một cơ hội làm lại từ đầu, nhưng chính chủ, người này, có lẽ đã không còn cơ hội nào nữa.

Không biết, người kia có biết hiện giờ anh đã không phải là ‘Trình Tuyệt’ nữa hay không?

Trương Duệ không biết thân xác kia đã đổi chủ, càng không biết suy nghĩ lắt léo trong bụng Tuyệt đại gia, vẫn còn đang giận dữ đay nghiến, “Ta đã sớm nói với ngươi, Tịch Ninh và ngươi không có kết quả, ngươi còn là Thái Tử… không, cái này không quan trọng, quan trọng là, Tịch Ninh đối với ngươi không chỉ có yêu, còn có lý trí. Mặc dù hắn chỉ là anh cùng mẹ khác cha của Thái Tử Trác Đa, thế nhưng thân thế lẫn địa vị của hắn là không thể chối cãi! Hắn rất rõ ràng, trừ phi Trác Đa cúi đầu xưng thần với Đại Triều, nếu không thì hắn và ngươi không thể có tương lai. Nhưng vấn đề là, đây không phải ý muốn của hắn! Hắn muốn các ngươi ngang hàng, hắn muốn vị trí của hai nước ngang hàng, thậm chí, ta từng hoài nghi, nếu một ngày em trai hắn Bố Kinh Vân có ý đồ mở rộng lãnh thổ, hắn sẽ không ngần ngại trợ giúp! Còn may là hai người các ngươi chỉ mới mắt đi mày lại, chứ chưa có chuyện gì vượt quá, nếu không ta thực hoài nghi Tịch Ninh chỉ cần ngoắc tay một cái, ngươi có phải sẽ gói hành lý bỏ trốn theo hắn hay không?!”

Trình Tuyệt nghe một hồi mà muốn ngu người. Được lắm, giỏi lắm, vị Thái Tử đương triều này chẳng những yêu nam nhân, còn yêu phải một nam nhân cực phẩm!

Là anh trai cùng mẹ khác cha của Thái Tử Trác Đa, Bố Kinh Vân, kẻ đang mang binh đánh Ải Mộc Hoa! Mà Tịch Ninh còn chuẩn bị trước một bước, ám sát ‘Trình Tuyệt’!

Trương Duệ đang lảm nhảm, chợt ngẩn ra, ánh mắt thoáng lo lắng nhìn Trình Tuyệt, vẻ muốn nói lại thôi kia khiến huyệt thái dương của Tuyệt đại gia đau nhức, khẳng định không phải việc gì tốt.

Quả nhiên, Trương Duệ ngập ngừng, “Ta nói này, hôm ấy trên sông, suýt chết không chỉ có ngươi đi? Nếu hai người các ngươi thật sự giao đấu, này cũng giải thích vì sao số phận của đám xác chết kia lại thê thảm đến vậy…”

“Ngươi là muốn nói, Tịch Ninh cũng bị thương mất tích như ta?” Tuyệt đại gia nhíu mày hỏi.

Trương Duệ vốn muốn nói, nếu thực sự đối đầu một sống một còn với ngươi, vậy nói không chừng… Tịch Ninh đã chết…

Thế nhưng, lời này không thể nói ra lúc này. Trương Duệ hiểu rõ vị trí của Tịch Ninh trong lòng Trình Tuyệt, có liên quan đến Tịch Ninh, không ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì. Trương Duệ chưa từng cảm thấy đầu mình đau nhức đến vậy, việc này cần hỏi lại Trương Tĩnh, bảo hắn thăm dò xem nguyên nhân Bố Kinh Vân nổi điên cắn người.

“Ta phái người thăm dò Trác Đa…”

Tuyệt đại gia thực ra cũng không quá quan tâm. Chuyện đã rõ rành rành như vậy, anh mà không nghĩ ra được thì quả thật nên về tìm lão Phùng học lại một khóa là vừa. Thế nhưng anh hiện tại ngoài việc chiếm thân thể này ra, thì một chút cũng không liên quan đến ân oán tình thù của chính chủ và Tịch Ninh.

Có thể là Tịch Ninh vì yêu sinh hận, mới xúi giục Bố Kinh Vân gây hấn Đại Triều. Hoặc Tịch Ninh thật sự đã chết, Bố Kinh Vân mới nổi giận dẫn binh. Cũng có thể, Tịch Ninh chẳng qua chỉ lợi dụng tình yêu của chính chủ, dẹp đường cho Bố Kinh Vân dẫn binh…

Tuyệt đại gia một bên vừa suy nghĩ mông lung, một bên vừa khởi động làm nóng thân thể. Sau đó mở cửa sổ nhìn quanh, bên ngoài quả nhiên có lính gác.

“Lương Gia Thành.” Tuyệt đại gia quyết định rót cho mình một ly trà.

“Có thuộc hạ!” Lương Gia Thành một thân hắc y xuất hiện.

“Đem đám người bên ngoài tản đi chỗ khác.”

Lương Gia Thành có dự cảm vô cùng bất hảo, chần chờ, “Điện Hạ ngài…”

Trình Tuyệt nhướn mày, “Sau khi ta đi, ngươi ở lại chuyển lời cho Trương Duệ, bảo hắn tự lo cho tốt.”

Lương Gia Thành rất muốn khuyên can một hai câu, đại loại như, cuộc đời tươi đẹp, Tịch Ninh kia cùng lắm chỉ là một cọng cỏ ven đường mà thôi, Điện Hạ ngài cần thiết gì phải chấp nhất… Nhưng lại không dám đem mạng mình ra đùa, cuối cùng chỉ có thể nín nhịn, “Điện Hạ, xin cho phép thần theo ngài!”

“Không thích.”

Ngài không thích ta cũng không thể làm khác a! Đây là nhiệm vụ của ta!!

Đang lúc Lương Gia Thành vắt óc nặn ra một lý do đủ sức thuyết phục, thì một trận áp khí ập tới. Hắn lập tức tung người tránh né, còn tưởng là thích khách, nhưng tiếp chiêu lại thấy gương mặt lạnh nhạt của Thái Tử Điện Hạ áp sát. Sau cổ đau đớn, Lương Gia Thành liền biết lần này xong rồi. Cả người cứng ngắc ngã xuống sàn, ánh mắt trừng lớn nhìn bóng lưng xoay người của Thái Tử Điện Hạ, kèm với câu nói, “Cứ bảo với bọn họ ta bị bắt cóc rồi.” sau đó thật lưu loát nhảy khỏi phòng.

Hộ vệ cùng Trương Duệ ập vào ngay tức khắc, chỉ thoáng thấy một bóng người thoát ra từ cửa sổ, Lương Gia Thành nằm bất tỉnh trên sàn. Hộ vệ đuổi theo, Trương Duệ tức giận một chưởng đánh nát bức tường trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.