(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 18.
"Thư Hòa ly."
Tiêu Hoài Cẩn chậm rãi cúi người nhặt tờ giấy dưới đất lên, mở ra, từng chữ từng câu đọc rõ ràng:
"Xem ra là bản vương sơ suất, quên mất Vương phi từ nhỏ phong lưu, thế mà lại lạnh nhạt với Vương phi, đến mức ngay cả quyền thế vinh hoa cũng không giữ nổi lòng Vương phi nữa rồi, nhất quyết muốn rời khỏi phủ Thuần vương."
Ta đưa tay giật lấy tờ thư hòa ly, nhưng hắn đã giơ tay cao đến tận đỉnh đầu, đầu ngón tay khẽ động, giấy vụn như bông tuyết bay tán loạn thành từng mảnh, rơi rụng đầy đất.
"Đi." Hắn túm lấy cánh tay ta, kéo thẳng về phía phòng trong.
Sắc mặt hắn khiến ta sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tuy rằng từ trước tới nay Vương phi luôn khinh thường nhìn đến bản vương nhưng bản vương lại rất yêu thích Vương phi. Nay Vương phi oán trách bản vương thờ ơ, thậm chí nảy sinh ý muốn hòa ly, vậy bản vương tất nhiên phải dốc lòng thể hiện một phen, cố gắng nĩu giữ vương phi ở lại."
"Tiêu Hoài Cẩn!"
"Vương phi còn nhớ được tên phu quân mình." Hắn kéo ta vào phòng, đóng sập cửa lại, xoay người đẩy ta ngã xuống giường.
"Vậy hiện giờ để thân thể Vương phi cũng khắc ghi phu quân của mình rốt cuộc là ai!"
Dưới bàn tay thô bạo của hắn, một thân triều phục trên người ta từng tấc từng tấc nứt toác, phát ra tiếng vải vóc bị xé rách.
Ta biết đây là lựa chọn của chính mình, ta biết đây là việc ta phải làm. Nhưng ánh mắt điên cuồng của hắn khiến ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, bản năng run sợ trước những gì sắp xảy ra.
Ta nhớ đến dấu vết đỏ loang lổ trên cổ mẫu thân, nhớ đến chiếc màn đỏ lay động, nhớ đến bóng dáng người gượng đứng lên rồi lại ngã xuống...
"Ngươi đang nghĩ đến ai?"
Tiêu Hoài Cẩn ở phía trên ta cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt hắn ngay trên đỉnh đầu ta, ánh mắt nheo lại vô cùng nguy hiểm.
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ! Ngươi đang nằm trên giường của bản vương, vậy mà trong đầu lại nghĩ đến Bệ hạ?!"
"Ta không... Tiêu Hoài Cẩn! Ngươi dừng tay! A a a a a!"
Theo lời nha hoàn thân cận A Thược của ta, thì đêm đó, tiếng kêu thảm thiết của ta vang vọng khắp vương phủ, suốt một đêm không dứt. Sáng sớm hôm sau, toàn phủ ai nấy đều mang theo đôi mắt thâm quầng, mỗi ánh nhìn trao đổi với nhau đều chưa đầy hàm ý: "Vương gia dũng mãnh."
Dũng mãnh?
Ha ha.
Quả nhiên là huynh đệ ruột thịt với Hoàng đế, đều thích phô trương uy dũng trên người nữ nhân.
Ta bị dày vò đến mức toàn thân như bị xé nát, nơi nào đó đau rát như lửa thiêu chỉ còn chút hơi tàn, ta mềm nhũn nằm bên mép giường, hai mắt díp lại, vừa nhắm vào lập tức muốn thiếp đi. Nhưng không biết ai đang động chạm đến thân thể ta, khiến ta không sao ngủ yên nổi.
"Vương gia," người lên tiếng là một bà lão, "Vương phi lần đầu hoan hảo, ngài hẳn nên thương xót nàng một chút? Tình trạng bây giờ, ít nhất phải tĩnh dưỡng cả nửa tháng."
"Lần đầu?" Giọng điệu Tiêu Hoài Cẩn mang theo mấy phần khó tin. "Y bà, chẳng lẽ là bà nhìn nhầm rồi?"
Y bà vô cùng chắc chắn, đáp: "Lão phụ nhân hành y bốn mươi năm, loại chuyện này tuyệt đối không thể nhầm."
Tiêu Hoài Cẩn vung tay, đuổi tất cả người hầu lui ra, sau đó vội vàng bò lên đến mép giường của ta: "Tằng Tử An, ngươi vô duyên vô cớ gọi cái gì mà Bệ hạ, hại ta hiểu lầm ngươi có tư tình!"
Ta hờ hững nói: "Ta nghĩ đến Bệ hạ, cùng mẫu thân ta."
“Ngươi từng nhìn thấy?” Hắn đột nhiên nắm chặt cằm ta, đôi mắt thâm trầm chợt lóe ánh lửa nhìn ta chằm chằm, "Chuyện tư mật này, cứ như vậy mà không tránh ngươi?"
"Không có! Ta chưa từng nhìn thấy!"
"Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì, từng câu từng chữ, nói rõ cho ta nghe."
"Tiêu Hoài Cẩn, ngươi buông ta ra! Ngươi không phải người!"
...
Lần thứ hai y bà được gọi vào phòng, sắc mặt bà đã trở nên đờ đẫn. Nhìn ta mang thêm vài vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bà không nói một lời, chỉ trút cạn đáy hòm thuốc, để lại bảy tám hộp thuốc mỡ, căn dặn cách dùng rồi rời đi.
Không lâu sau, ta trở thành trò cười lớn nhất trong giới quyền quý Kinh thành.
19.
Dưới tiết thu trong trẻo, Hoàng đế và Hoàng hậu dẫn theo bá quan tiến vào cấm uyển săn bắn, đương nhiên ta cùng Thuần vương cũng nằm trong hàng ngũ.
Có kẻ cố ý chèn ep hắn, nhắc đến chuyện trong yến tiệc sinh thần của Trì Ngạn mấy năm trước:
"Thuần vương điện hạ, chẳng hay ngài và Vương phi nay đã cầm sắt hoà minh hay chưa? Năm đó ngài từng nói nàng… cho dù tay nghề có tốt đến đâu, chung quy vẫn không thoát khỏi một chữ 'lẳng lơ'. Bệ hạ tứ hôn cho hai người, không biết ngài có vừa ý chăng?"
Thuần vương hừ cười một tiếng:
"Đương nhiên là không khỏi một chữ 'lẳng lơ', bởi vì chính bản vương thưởng thức đấy. Tay nghề tốt, càng là thú vị vô song, bản vương hài lòng vô cùng, vạn phần cảm kích Hoàng thượng đã ban tặng một giai nhân như thế."
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không ai nghĩ rằng Thuần vương điện hạ lại có thể buông lời phóng đãng vô liêm sỉ đến mức ấy ngay giữa chốn đông người. Ta phẫn nộ đẩy hắn một cái:
"Tiêu Hoài Cẩn!”
Ngươi đây là đang nói tiếng người sao! Ta là Thuần vương phi được ghi tạc vào ngọc điệp hoàng thất, không phải nữ tử thanh lâu, há có thể để hắn tùy tiện vũ nhục thế này?
Nhưng Thuần vương lại như không nhìn thấu nỗi căm phẫn trong mắt ta, ngược lại càng siết chặt vòng tay ôm ta vào lòng, cảm thán:
"Lại giận rồi, lại giận rồi. Bản vương có một vị vương phi, dung mạo tuyệt trần, tài học xuất chúng, thân hình yêu kiều, chỉ có điều tính tình không tốt lắm, cay độc thực sự. Nhưng bản vương thích, cay độc mới có tư vị."
Nói rồi, hắn bất ngờ bế bổng ta đặt lên đùi mình, một tay xoa xoa nhẹ bên hông ta, một tay gắp lấy một miếng thịt anh đào, đưa đến bên miệng ta:
"Vương phi mau ăn nhiều một chút, nàng đã mảnh mai thế này rồi, nếu còn vì giận bản vương mà gầy đi, vậy phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó ôm không đủ một tấm thân ngọc ấm, ban đêm bản vương biết lấy gì mà an giấc đây?"
Ta bị chọc tức đến run người, nhưng sức lực lại cách biệt quá lớn, không sao thoát khỏi sự khống chế của hắn, chỉ có thể bị ép ăn một miếng thịt anh đào.
Tiêu Hoài Cẩn không chỉ đút ta ăn, mà còn dùng đầu đũa quấy động trong miệng ta, ta liều mạng tránh né, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Trong lúc giằng co, cổ áo ta trễ xuống, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức như có thể chu du tứ phía, rơi xuống những dấu vết loang lổ trên cần cổ ta.
Ta thực sự xấu hổ, giận dữ muốn chết, rốt cuộc Tiêu Hoài Cẩn cũng chịu đặt đũa xuống, nắm vạt áo ta thật chặt, sau đó đột nhiên cúi xuống, dùng đầu lưỡi quét đi một giọt nước thịt còn vương lại trên xương quai xanh của ta.
Các tiểu nương tử chưa xuất giá đều thẹn đến không dám ngẩng đầu, đám nam nhân lại thi nhau nuốt nước bọt, tiếng động vang lên bên tai như trống trận giòn giã. Chờ đến khi hắn rốt cuộc cũng chịu buông ta ra, ta bèn viện cớ thay y phục, xoay người bỏ chạy.
Đêm qua hắn vẫn như lệ thường giày vò ta suốt nửa đêm, cả người ta đau nhức không thôi, ngay cả môi cũng sưng đỏ. Những kẻ từng trải trong tình trường ở đây e là đã sớm nhìn ra manh mối. Lại thêm một màn vừa rồi, bây giờ ta là cái gì đây? Đường đường là Vương phi, nay chẳng khác nào một món đồ chơi để người tiêu khiển.
Chạy được nửa đường, đột nhiên có người từ phía sau núi giả bước ra, nhìn kỹ mới phát hiện đó là vị La nhị công tử từng giúp ta nói đỡ năm nào. Trông thấy ta, hắn lập tức khom người hành lễ:
“Thần bái kiến Vương phi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");