(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 16. Ngày hôm sau, ta cùng Thuần Vương vào cung thỉnh an Hoàng đế cùng Hoàng hậu. Hai người họ an tọa trên cao, nào còn chút dáng vẻ càn rỡ của đêm qua.
Hành lễ xong, mẫu thân kéo ta vào nội điện trò chuyện, còn Thuần Vương thì đi trước một bước đến cung của Thái hậu.
"Viên phòng chưa?"
Vừa vào phòng, mẫu thân lập tức cho thị nữ lui xuống, sau đó nhìn ta hỏi. Ta cúi đầu, khẽ lắc, nước mắt không kìm được lại vờn quanh hốc mắt.
"Hắn cố ý."
Sắc mặt mẫu thân cũng trở nên khó coi, đôi mắt phượng bỗng trở nên lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn vẻ ôn nhu thường ngày.
"Ý người là... Bệ hạ không hề say?"
"Ha ha." Mẫu thân lạnh lùng nhếch môi, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt: "Biên cương uống quen liệt tửu, một chút rượu nhạt Hoàng cung mà có thể say đến bộ dạng này? Con tin sao?"
Ta thở dài một hơi, chỉ cảm thấy kiệt quệ rã rời.
"Đây chính là rắp tâm của Đế vương. Hắn làm sao có thể dung thứ cho mẹ con chúng ta và Thuần Vương hòa thuận như người một nhà? Dù rằng đệ đệ tuổi còn nhỏ, hắn vẫn luôn xem như nhi tử mà nuôi dưỡng, xưa nay ăn chơi trác táng lại không có chút căn cơ nào trong triều. Nhưng trong triều thì ta có căn cơ. Nếu mẹ con chúng ta liên thủ cùng hắn, ngai vị này của hắn, há có thể ngồi vững?"
"Hoàng đế từ cổ chí kim đều như vậy, vừa sợ không có người kế vị, vừa sợ kẻ kế vị trưởng thành quá sớm, uy h.i.ế.p đến chính mình."
"Vậy ta nên làm gì?"
Mẫu thân nhìn ta thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở dài:
"Chỉ có cách để mẫu tử chúng ta trở mặt thành thù, mới có thể khiến con cùng Thuần Vương ly tâm cách biệt."
Dứt lời, người bỗng nhiên giáng một bạt tai lên má trái ta. Trong khoảnh khắc, một bên mặt nóng rát, ta theo phản xạ kêu lên một tiếng đau, kinh ngạc ngước mắt nhìn người:
"Mẫu thân?"
"Không biết xấu hổ, đừng gọi ta là mẫu thân!"
Mẫu thân cố ý nói thật to, giọng lạnh như băng, sau đó nhìn ta, không chút tiếng động mấp máy môi:
"Khóc đi."
Ta ôm mặt, sững sờ nhìn mẫu thân trong giây lát, sau đó xoay người, vừa che mặt vừa khóc, chạy thẳng ra ngoài.
17.
Chiêu này của mẫu thân đối với Hoàng đế có lẽ cũng có chút tác dụng, nghe nói vết thương cũ của Hoàng đế lại tái phát, đau đớn đến mức suốt đêm không ngủ, nằm liệt trên giường, mẫu thân trực tiếp buông rèm nhiếp chính, trên triều đình một lời định đoạt.
Nhưng đối với Thuần vương Tiêu Hoài Cẩn thì lại hoàn toàn không có tác dụng.
Cả ngày hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết đang hoang đường ở nơi nào. Nhưng nghĩ lại, hắn bị Hoàng đế và Thái hậu giam giữ trong cung mười mấy năm, nay được ra ngoài, hẳn là muốn tận sức hưởng lạc, chọi gà cưỡi ngựa, sòng bạc thanh lâu nơi nào cũng đến qua một lượt.
Mỗi lần hồi phủ, Tiêu Hoài Cẩn đều phải tắm rửa sạch sẽ mới đến gặp ta, thỉnh thoảng dùng bữa cùng nhau cũng chỉ là đối diện mà chẳng nói một lời.
Cứ thế mấy tháng trôi qua, ta chỉ cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm, thậm chí nghĩ rằng có lẽ cả đời này sẽ cứ thế mà chịu đựng. Thế nhưng, tin tức từ trong cung lại truyền đến. Tĩnh tần sinh con.
Hoàng đế mừng rỡ khôn xiết, lập tức phong nàng làm Quý phi, được sủng ái đến tột đỉnh.
Cha huynh của Tĩnh quý phi ở trong triều cũng nhanh chóng thăng chức từng bậc.
Hoàng tử đã có.
Mẫu thân thất thế.
Có lẽ ngay từ đầu, việc ta gả cho Thuần vương đã là một sai lầm.
Nếu muốn có hoàng tự, việc gì phải bỏ gần tìm xa? Chi bằng chọn vài thị nữ mỹ mạo, mượn bụng sinh con, sau đó ghi tạc dưới danh mẫu thân, chẳng phải là kế vẹn toàn hơn hay sao?
Thánh chỉ phế hậu, tựa như tuyết bay đầy trời, liên tiếp gửi đến trước mặt mẫu thân.
Từ lần xung đột trước, ta đã rất ít khi gặp mẫu thân, dù vẫn có ám tuyến liên lạc, nhưng trong lòng vẫn không khỏi canh cánh lo sợ.
Hiện nay, hoàng đế đã có Hoàng tử, mẫu thân nguy cấp trùng trùng, ta ở vương phủ cũng thân tâm mệt mỏi.
Quyền thế, địa vị, thực sự đáng giá đến thế sao?
Ta nhớ lại quãng thời gian trước khi phụ thân mất, khi ấy chúng ta chỉ có ba người một nhà, hòa thuận vui vẻ biết nhường nào. Dù không có cẩm y ngọc thực, cũng chẳng quyền khuynh thiên hạ, nhưng khi đó ta lại cảm thấy chính mình sở hữu cả thế gian.
Ta thắp đèn trong đêm khuya, viết một phong hòa ly thư.
Nay hoàng đế đã có nhi tử, phủ Thuần vương lập tức trở thành nơi thị phi rắc rối. Nếu có một ngày Hoàng đế nghi ngờ Thuần vương cùng ta và mẫu thân mưu phản, hoặc chỉ đơn thuần muốn dọn sạch chướng ngại cho Hoàng tử, ta nên làm thế nào đây?
Tâm kế của đế vương, ta đã lĩnh giáo một lần, thực không muốn nếm trải thêm lần thứ hai.
Ta và Thuần vương vốn không có tình cảm, càng chẳng môn đăng hộ đối, chỉ là hai quân cờ trên ván cờ quyền lực của hoàng đế và mẫu hậu mà thôi. Nay thế cục đã rõ, ta chẳng còn đường nào khác, chỉ có thể cúi đầu mà tìm một lối thoát.
Khi ta tiến cung, chỉ thấy mẫu thân mặc tố y, tóc xõa tùy ý, nghiêng người tựa vào giường đọc sách. Nàng vẫn xinh đẹp kinh tâm động phách, nhưng trên trán và bên tóc mai, rốt cuộc vẫn lộ ra dấu vết của năm tháng.
"Mẫu thân." Ta rót cho nàng một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng dâng lên, "Người nói xem, nếu phụ thân không mất, chúng ta chưa từng rời khỏi Tằng gia thì mẹ con ta giờ sẽ sống ra sao?"
Mẫu thân ngước lên, thấy là ta thì thoáng ngạc nhiên, sau đó đưa tay xoa đầu ta như thuở nhỏ:
"Nếu phụ thân con còn sống, với tuổi của con bây giờ, e là cũng phải bàn đến chuyện nghị thân rồi. Con là nữ nhi nhà thanh lưu, phẩm mạo đoan trang… có khi vẫn là phải gả làm Thuần vương phi."
Ta bĩu môi: "Mẫu thân chỉ biết nói đùa. Nếu con chỉ là nữ nhi của đại học sĩ Tằng Tĩnh Viễn, nào có phú quý như thế? Chỉ sợ đã sớm chọn một thư sinh nghèo rồi gả đi."
Mẫu thân khẽ cười nhìn ta: "Thư sinh nghèo? Vậy con phải tự mình xuống bếp nấu cơm, còn phải may vá để phụ giúp gia đình nữa đó."
Ta chống nạnh, hất cằm: "Thì đã sao? Ít nhất khi ở trong nhà, con có thể một lời định đoạt."
Mẫu thân thấy ta như vậy thì cũng bật cười. Nhưng cười cười một lúc, sắc mặt lại dần lạnh xuống, nàng nghiêm túc nhìn ta nói:
"Nhu Nhu, tỉnh lại đi. Mẹ con ta không phải được Hoàng đế coi trọng rồi cướp vào cung. Là sau khi phụ thân con mất, bị thúc bá trong nhà bức ép, ta không còn đường lui mới chủ động quyến rũ Hoàng đế, tìm mọi cách để tiến cung."
"Con chỉ nhớ thuở nhỏ vô ưu vô lo, nhưng có từng nghĩ rằng những ngày tháng đó mong manh đến nhường nào?"
"Chốn kinh thành rộng lớn này, không có răng nanh sắc bén, không có móng vuốt cứng cáp, ngay cả mạng mình cũng không bảo vệ nổi. Con tưởng rằng lùi một bước là trời cao biển rộng ư? Sai rồi, chỉ có vạn kiếp bất phục mà thôi!"
Mẫu thân nắm quyền trong triều, đắc tội biết bao nhiêu người, kết thù bao nhiêu, một khi mẹ con ta thất thế, làn sóng phản công sẽ cuộn trào như núi lở, có ai có thể chống đỡ?
Ta ngây người, môi hé mở mà chẳng thốt nên lời.
"Một đứa trẻ mới sinh đã dọa con thành thế này sao? Dọa đến mất hết ý chí, chỉ muốn rút lui?"
Mẫu thân quét mắt nhìn xung quanh, dung mạo tuyệt thế nhưng trong mắt lại lóe lên ánh nhìn như lang sói.
"Hươu c.h.ế.t về tay ai, còn chưa biết đâu. Một đứa bé muốn lớn lên, giữa chừng phải vượt qua bao nhiêu cửa ải. Về đi, tự tìm cách nhanh chóng viên phòng. Là nữ nhi của ta, ngay cả một nam nhân cũng không xử lý được, còn ra thể thống gì?"
Tờ hòa ly thư trong tay ta đã bị vò nát, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra.
Ta buông tay, cúi người hành lễ thật sâu với mẫu thân, không ở lại dùng bữa, liền quay về vương phủ.
Tiêu Hoài Cẩn hiếm hoi cũng có mặt ở đây, ta đi trong hành lang thì chạm mặt hắn.
Dù đã được mẫu thân giao nhiệm vụ, ta vẫn chẳng có lời nào để nói với hắn, chỉ cúi mình hành lễ. Lúc chuẩn bị trở về phòng lại không ngờ rằng, ngay khi ta cúi người, tờ hòa ly thư xếp gọn gàng trong lòng n.g.ự.c lại rơi ra.
Ta vội vàng cúi xuống nhặt nhưng đúng lúc ngón tay vừa chạm vào mép giấy, một chiếc giày đã hung hăng giẫm lên nó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");