Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 13.

Chiếu thư tứ hôn vừa hạ, ta ngoan ngoãn lĩnh chỉ, lại nghe nói Thuần Vương nổi trận lôi đình.

Nghĩ đến thái độ của hắn đối với ta bấy lâu nay, ta cũng chẳng lấy làm lạ. Trái lại, mẫu thân lại sa sầm mặt: "Không biết điều."

Ta an ủi người: "Hắn bị nuông chiều quen rồi, không hiểu chuyện, mẫu thân đừng giận hắn, không đáng."

Mẫu thân liếc ta một cái: "Bây giờ đã bắt đầu nói đỡ cho hắn rồi?"

Ta cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Vốn dĩ cũng chẳng phải mối lương duyên trời định mà cả hai đều tâm đầu ý hợp."

Mẫu thân lạnh nhạt nói: "Nhưng cũng không thể để hắn tùy tiện khinh rẻ. Thể diện của con, cũng chính là thể diện của ta. Hắn làm vậy chẳng qua là muốn phủi sạch quan hệ với mẹ con ta, để lấy lòng đám hoàng thân quốc thích mà thôi."

Ta cười: "Vậy thì thế nào? Hoàng thượng đã ban hôn, hắn còn dám không cưới chắc? Cưới con rồi, cũng xem như đã bước lên thuyền của chúng ta, muốn phủi sạch quan hệ nào có dễ dàng như vậy. Đợi con sinh ra hoàng tự, ai còn để ý đến hắn nữa chứ."

Mẫu thân nhìn ta hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài: "Mẫu thân cũng không biết con có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, rốt cuộc là tốt hay là không tốt. Mẫu thân không muốn con bị tình cảm làm tổn thương, nhưng cũng không nỡ để con lấy một lang quân chẳng hề thật lòng yêu con..."

Ta trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Mẫu thân, hoàng thượng... là lang quân thật lòng yêu người sao? Người có yêu hoàng thượng không?"

Mẫu thân sững sờ, tựa như cảm thấy câu hỏi này vô cùng thú vị, cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi bật cười: "Ta đã ở độ tuổi này, lại còn là thân tái giá, nếu nói rằng còn cái tình si thuần túy như đám tiểu nữ tử, thì là giả. Khi xưa, nếu phụ thân con dám nạp thiếp, dám lui tới thanh lâu, ta nhất định sẽ tức chết. Nhưng hoàng thượng có hậu cung ba nghìn giai lệ, ta lại chẳng mảy may để tâm."

Ta gật đầu.

"Nếu nói giữa chúng ta không có tình cảm... Nếu không có tình cảm, con nghĩ hắn có thể vì ta mà làm đến mức này sao? Con có biết hắn nâng ta lên ngôi vị này, cho ta phê duyệt tấu chương, phải chịu bao nhiêu áp lực trên triều đình không? Đúng là đám văn thần võ tướng kết bè kết đảng, luôn là mối họa tâm phúc của hắn, hắn chẳng thể tin tưởng ai khác. Nhưng... cho dù là chẳng thể tin tưởng ai khác, việc chọn tin tưởng ta vẫn là một phần tình nghĩa."

"Ai mà biết được chứ. Ai biết được đến khi trung niên hắn có phản nghịch không, khi về già có hồ đồ không. Một ngày nào đó, hắn lại đột nhiên mê muội một tiểu mỹ nhân non tơ nào đó, vì nàng ta mà si mê, vì nàng ta mà hồ đồ, vì nàng ta mà hận ta, oán ta, muốn g.i.ế.c ta... Nhưng ít nhất bây giờ, trong thời khắc này, ta tin chắc rằng, trong mắt hoàng đế ta vẫn là người giữ vị trí đầu tiên."

Ta nhớ lại lúc ngoại tổ mẫu qua đời, vẫn còn thầm gọi tên ngoại tổ phụ thì không khỏi thất thần: "Có phải chỉ khi một người đến lúc lâm chung, trong lòng vẫn nhớ thương một người thì mới được coi là chân ái cả đời hay không?"

Mẫu thân chớp mắt, mỉm cười nhẹ nhõm, gật đầu: "Chắc là vậy."

Ngày hôm sau, Thuần Vương tìm đến ta, chống nạnh: "Chính ngươi, muốn gả cho bản vương?"

Ta nhướng mắt: "Sao vậy?"

"Sao ư?" Hắn khoanh tay, vòng quanh ta trái phải hai lượt, "Ta là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, là Nhất tự tòng vương*! Nếu cưới cũng phải cưới một tiểu thư khuê tú đoan trang hiền thục! Ngươi như vậy mà cũng muốn làm Vương phi của ta? Cùng lắm cũng chỉ có thể cho ngươi làm Trắc phi, muốn hay không thì tùy!"

(*Chức vương ngang hàng với hoàng đế, chỉ dưới một người trên vạn người.)

Trắc phi?

Ta ngoài cười nhưng trong không cười: "Được thôi, ngươi tự đi nói với Bệ hạ đi. Nếu người đồng ý, ta cũng không có ý kiến."

"Ngươi không vui đúng không? Không vui thì... khoan đã? Ngươi nói gì? Ngươi nói được?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, ta nói được, nghe theo an bài của Bệ hạ. Nếu ngươi có bản lĩnh thuyết phục Bệ hạ, Chính phi hay Trắc phi, ta đều không bận tâm."

Thuần Vương cau mày nhìn ta hồi lâu, miệng mấp máy mấy lần mà vẫn khó tin, đảo mắt quan sát xung quanh, thấy cung nhân đều đứng ở phía xa, lúc này mới ghé sát vào tai ta, hạ giọng nói: 

"Ngươi thành thật với bản vương đi, ngươi mới mười bốn tuổi, đã sốt ruột muốn xuất giá đến mức chẳng cần danh phận, có phải..."

Có phải si mê ngươi sâu nặng? Ta khuyên ngươi nên có chút tự biết mình biết ta…

"Có phải mang thai rồi không?"

Hả?

14.

"Ngươi... phát hiện ra điều gì rồi sao?" Nghe hắn nói vậy, ta thoáng sững sờ, nghĩ một chút rồi lại thấy chán nản, bèn khẽ nhếch môi, nhìn hắn đầy ẩn ý.

Hắn vốn chỉ buột miệng nói chơi, hiện tại thấy ta như vậy thì lập tức trợn mắt như chuông đồng: "Quả nhiên ngươi..."

"Quả nhiên là ta khinh thường ngươi." Ta cười, "Tiêu Hoài Cẩn, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ đã qua tuổi hai mươi, vậy mà vẫn ngây ngô như trẻ nhỏ. Văn không được, võ chẳng xong, lại được hưởng bổng lộc ngàn hộ, cơm no áo ấm mà lớn lên, được nuông chiều đến mức trong mắt chỉ có mỗi bản thân. Có tiểu nương tử nhà nào thật lòng coi trọng ngươi? Còn ta thì đúng là ham quyền thế, ta chính là muốn làm Vương phi, ta chính là muốn ngoài mẫu thân và Hoàng thượng ra, chẳng phải quỳ trước người nào khác, ai gặp ta cũng phải hành lễ. Không được sao? Nhất định phải liên luỵ hết chuyện này đến kia, rốt cuộc ngươi có sở thích quái lạ gì thế? Đội mũ xanh* tốt như vậy à, mà ngươi cứ khăng khăng muốn tự đội lên đầu mình?"

 

(*Mũ xanh là biểu tượng của bị cắm sừng.)

"Ngươi!" Hắn giận dữ chỉ vào ta, tức đến tay cũng trở nên run rẩy, hồi lâu mới hất mạnh tay áo, bỗng nhiên cũng bật cười.

"Tằng Tử An," Đột nhiên hắn nâng cằm ta lên, cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt trần trụi quan sát ta từ trên xuống dưới, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn biết nghe lời, hầu hạ bản vương cho tốt, phú quý vô biên cũng không thiếu phần của ngươi. Cho ngươi làm Chính phi của bản vương, cũng không phải không thể."

Ta hất tay hắn ra, cười lạnh: "Cái phú quý vô biên của ngươi, chẳng phải cũng nhờ ân điển của Bệ hạ mà có ư? Chẳng là do ngươi tự thân xông pha nơi sa trường mà kiếm được? Vậy mà cũng có mặt mũi đem ra khoe khoang với ta?"

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi. Nam nữ chưa thành thân gặp nhau vốn không hợp lễ, ta cáo từ trước, Vương gia thứ tội."

Ta đứng dậy bỏ đi.

"Được, được, được lắm, Tằng Tử An, ngươi cứ chờ xem."

"Ta chờ đây."

Ta ngoái đầu liếc hắn, dùng chính ánh mắt vừa rồi hắn nhìn ta mà nhìn lại hắn từ trên xuống dưới: "Ta muốn xem thử, rốt cuộc thì Vương gia có bản lĩnh gì."

15.

Ngày đại hôn hôm ấy, Bệ hạ cạn hết chén này đến chén khác, uống đến say khướt, nhất định gọi ta từ trong trướng ra, nói là có lời muốn dặn dò ta cùng Thuần Vương.

Hắn cùng Thuần Vương cách biệt mười sáu tuổi, danh là huynh đệ, thực chất lại như tình phụ tử. Giờ phút này, mắt hắn đã đỏ hoe vì men say, mang vài phần cảm khái như phụ mẫu thấy nhi tử trưởng thành. Vừa trông thấy ta, hắn đã sải bước đi tới, không để ý mẫu thân ngăn cản, một phen nắm lấy cánh tay ta lôi kéo đến trước mặt Thuần Vương rồi vỗ vai ta, cười hà hà:

"Đứa nhỏ Nhu Nhu này, là do trẫm tận mắt nhìn lớn lên, đoan trang hiền thục, nhu hòa ngoan ngoãn, còn rất có tài học. Càng khó có được nhất chính là nàng giống Hoàng hậu, dung mạo tựa đào hoa, lại thêm dáng dấp yểu điệu, quả thực hiếm có khó tìm."

Nói đến đây, thế mà hắn lại di chuyển bàn tay đang đặt trên vai ta xuống eo, không nhẹ không nặng mà vỗ hai cái. Ta cứng đờ ngay tại chỗ, sắc mặt Thuần Vương cũng trở nên xanh mét, chỉ có Hoàng đế vẫn như không hay biết gì.

“Bệ hạ say rồi.” Mẫu thân bước lên trước vài bước, muốn dìu hắn rời đi. Bệ hạ hất tay, tránh thoát khỏi mẫu thân: "Trẫm còn chưa nói xong đâu."

Nói đoạn, hắn kéo tay Thuần Vương qua, đặt tay ta vào lòng bàn tay hắn, cười ha hả:

"Có thê tử như vậy, nên trân trọng, tranh thủ sớm ngày sinh cho trẫm một mụn con, vui vầy tuổi già.”

Tay Thuần Vương cứng đờ như gỗ, rõ ràng bị ép đặt dưới tay ta nhưng lại chẳng có chút ý định nắm lấy, hắn chỉ rũ mắt, cung kính đáp một tiếng Rõ.

Cuối cùng mẫu thân cũng dìu được Bệ hạ rời đi. Ta không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt các vị tân khách trong tiệc lúc này đặc sắc đến mức nào.

Đêm đó, trong trướng xanh, Thuần Vương lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng cười một tiếng:

"Trọng trách sinh dưỡng Hoàng tự, đều giao cho Vương phi, bổn vương ngu độn, không xen vào nữa."

Ta muốn nói rằng mọi chuyện không phải như hắn nghĩ, muốn nói rằng ta cũng chẳng biết đến cùng thì Hoàng đế phát điên cái gì, nhưng đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi. Một thân trang sức châu ngọc, xiêm y hoa lệ lại nặng tụea núi Thái Sơn, đè đến nỗi khiến ta không thở nổi.

Cuối cùng, ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn rời đi, bước sang thư phòng. Ta nhìn hai chiếc gối gấm đặt song song, lại nhìn chính mình cô độc một thân, không khỏi thở một hơi thật dài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.