Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhớ đến trên giá là vô số ngọc khí quý báu, ta sợ hãi đến hồn phi phách tán, vội vàng xoay người định đưa tay đỡ lấy. Trong khoảnh khắc ấy, một trận loảng xoảng vang lên, những món đồ trên giá lung lay mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn yên ổn tại chỗ. Mà ta, cũng được một đôi cánh tay mạnh mẽ, gắt gao ôm vào trong lòng.

Đầu óc ta trống rỗng, quay đầu nhìn lại, còn chưa thấy rõ biểu cảm của Thuần vương, đã thấy Phúc An công công nghe tiếng động mà vội vã chạy vào.

Hắn tròn mắt như chuông đồng, ánh mắt liếc nhìn qua ta và Thuần vương, miệng há hốc, sững sờ đúng đó như trời trồng.

Thuần vương vội buông tay, chỉnh lại y phục, nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta..."

Nhưng không có bàn tay hắn chống đỡ, giá đựng lại bắt đầu đổ xuống. Ta gắng dùng hết sức kéo lại nhưng không giữ nổi, đang lúc tuyệt vọng nghĩ rằng phen này tiêu rồi, trước mặt bỗng xuất hiện một đôi tay có lực, đỡ lấy giá đựng từ chính giữa, dùng sức kéo về phía sau, rốt cuộc cũng cố định lại.

Mà chủ nhân của đôi tay ấy là Thuần vương lại bởi vì động tác này mà khiến ta một lần nữa rơi vào lòng hắn, phần eo bị hông hắn đụng mạnh một cái.

"Nô tài cái gì cũng không nhìn thấy!"

Phúc An công công như chột dạ, xoay người "vèo" một tiếng đã chạy mất dạng.

Thuần vương lui về phía sau, ta cúi người thu dọn lại những rương hòm bị xê dịch, hai người đều cố gắng giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ta nghe thấy tiếng sột soạt của y phục, nghĩ chắc hắn đã đi xa để lấy đồ theo lệnh của Thái hậu. Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đứng ở phía đối diện, cách một chiếc bình ngọc mà nhìn ta chăm chú: "Thứ trong tay ngươi là vật mẫu hậu từng mang khi còn trẻ, ngươi thực sự muốn chọn nó?"

Ta cảm thấy tay mình như bị phỏng, vội đặt cây trâm xuống, lại mở một chiếc hộp khác, vừa mới chạm vào đã nghe hắn tặc lưỡi: "Cái này càng hay, là vật của Hoài vương khi tạo phản vào năm Cảnh Nguyên thứ nhất, rất chi là may mắn."

Ta hoảng sợ rụt tay, lại đổi sang một chiếc lư hương pha lê khác, hắn lại khẽ thở dài: "Đây là vật yêu thích nhất của Diệu phi tiền triều, Diệu phi này sao, thật ra nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc, thế nhưng mệnh không quá dài."

Ta mệt mỏi, xoay người bỏ đi, chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha của hắn ở sau lưng: "Vậy là ngươi tin sao? Ta đều gạt ngươi cả đấy."

Thật sự là gạt ta sao?

Dù thế nào ta cũng không chọn những thứ đó nữa, tùy tiện nhặt mấy món vàng bạc châu ngọc phổ thông, nói rằng đã chọn xong rồi rời đi.

Vừa về tới Trường Khánh cung, đã thấy Hoàng đế cười tủm tỉm ngồi trên chủ vị, vẫy tay với ta vô cùng thân mật: "Nhu Nhu, lại đây."

Ta hoảng hốt, suýt chút nữa làm rơi cả đống châu báu trong tay.

11.

Hoàng đế hỏi han chuyện học hành của ta, kiểm tra số vàng bạc châu báu ta đã chọn, nhẹ nhàng vỗ vai ta, khen ngợi mẫu thân đã dạy dỗ ta tốt, tựa như một vị phụ thân thực sự…

Nếu như ta thật sự là công chúa.

Nhưng lúc này đây, ta chỉ cảm thấy như đang ngồi trên đống kim châm.

Một khoảng thời gian sau đó, Hoàng đế đến ngày càng thường xuyên hơn, lời đồn đại trong cung nổi lên rầm rộ, tích tụ thành những lời cay nghiệt, đến mức khiến ta khó có thể ngẩng đầu. Nhưng hắn vẫn luôn tỏ ra như một bậc trưởng bối khoan dung, không hề vượt qua giới hạn, chỉ là đặc biệt sủng ái mẫu thân, khiến nỗi lo lắng của ta dường như trở thành tiểu nhân đo lòng quân tử.

Chỉ là mỗi lần nhìn thấy vạt áo trước cổ của mẫu thân ngày càng loang lổ dấu vết, thấy người mỗi lần đứng lên đều thêm khó nhọc, khi đi lại thường mang theo vẻ đau đớn, ta lại cảm thấy… có lẽ lòng ta cũng không hề hẹp hòi đến thế.

Dù thế nào đi nữa, hai mẹ con ta hiện tại đã vinh sủng đến cực điểm, đây là sự thật không thể chối cãi. Trong cung, ngay cả các công chúa thực sự cũng chưa từng được sủng ái đến mức này.

Nhất thời vinh hoa phú quý, phồn hoa chói lọi, khi Hoàng đế phát tác bệnh cũ, đặc biệt cho phép mẫu thân thay hắn phê duyệt tấu chương. Quyền thế của người đã không còn bị giới hạn trong hậu cung nữa.

Từng có một lần, Trì Ngạn đến tìm ta, nhưng là để đòi lại chiếc vòng tay hắn từng tặng ta.

Ta thản nhiên nói: “Vật ấy ta vô tình đánh rơi xuống hồ Côn Minh rồi, vất vả cho Trì thế tử tự mình xuống vớt rồi.”

Sau đó, ta liền đóng cửa ru rú ở trong nhà, không còn gặp lại hắn nữa.

Ba năm trôi qua, Hoàng đế bất chấp mọi sự phản đối, phong mẫu thân làm Hoàng hậu. Đây vốn dĩ cũng không phải chuyện ngoài dự liệu.

Đêm phong hậu, mẫu thân lại không ở bên Hoàng đế mà ôm ta vào lòng, xoa đầu ta, dịu dàng nói:

“Nhu Nhu, Nhu Nhu của ta, mẫu thân xin lỗi con.”

Ta ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn người: “Mẫu thân nào có lỗi với con?”

Mẫu thân cau mày, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn:

“Mẫu thân… cần một hoàng tự, nếu không ngôi vị Hoàng hậu này sẽ không vững. Nhưng mẫu không thể sinh. Nhu Nhu, chỉ có con mới có thể giúp mẫu thân, mẫu thân, chỉ có thể tin tưởng con…”

Rõ ràng đang được mẫu thân ôm vào lòng, giữa vòng tay ấm áp của người, vậy mà ta lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, như bị sánh đánh thẳng xuống đầu.

12

“Mẫu thân biết con vẫn luôn không ưa Thuần vương, hắn lại còn thường xuyên gây khó dễ cho con. Nhưng nhất thời mẫu thân cũng chưa nghĩ ra cách nào khác…”

“Con không… khoan đã, Thuần vương?”

Ta sững người, ngẩng đầu nhìn mẫu thân bằng ánh mắt khó hiểu.

Mẫu thân gật đầu: “Đúng vậy, là Thuần vương. Sao thế? Nếu Nhu Nhu thực sự không vui…”

“Con vui mà!” Ta bỗng nhiên bật dậy, thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng sau khi thoát khỏi tai kiếp, cười nói, “Không thành vấn đề! Thuần vương à, chỉ là hơi đáng ghét một chút, miệng độc, cử chỉ lỗ mãng… nhưng cũng không có khuyết điểm lớn gì.”

Mẫu thân thở dài: “Mẫu thân biết con thích Trì Ngạn, chỉ đáng tiếc…”

“Chuyện từ bao nhiêu năm trước, con đã sớm không để tâm nữa rồi. Một tiểu cô nương mười tuổi yêu thích ai đó thì có gì quan trọng đâu, chỉ có mẫu thân còn coi đó là chuyện lớn.”

Mẫu thân nhìn ta một lúc lâu, chậm rãi nheo mắt: “Khi mẫu thân không hay biết, con với Thuần vương có từng xảy ra chuyện gì không?” Mẫu thân thấy ta như thế thì chậm rãi nheo mắt.

“So với hắn con cũng chỉ kém một tuổi, thiếu niên thiếu nữ vô tư, chẳng lẽ mẫu thân llại vô tình thành toàn cho một mối nhân duyên rồi?”

“Làm gì có!” Ta vừa mở miệng phản bác, lại cúi đầu xuống, vò nhẹ vạt áo, lầm bầm: “Cũng không tính là không có… Chỉ là… ài, thôi bỏ đi…”

Mẫu thân lập tức bật cười thành tiếng: “Con vui là được. Mẫu thân sợ nhất là làm tổn thương con.”

“Chỉ là…” Ta chậm rãi nhíu mày, “Thật sự là Thuần vương? Vì sao lại là Thuần Vương?”

Khóe môi mẫu thân khẽ cong lên: “Thuần vương là đệ đệ ruột duy nhất với Bệ hạ, xét về huyết thống, không ai có quan hệ gần gũi với Bệ hạ hơn hắn. Nếu Bệ hạ mãi không có con, nhưng con lại sinh ra hoàng tử cho Thuần vương, vậy con của con chính là hoàng tự có huyết thống gần nhất với Bệ hạ. Còn nếu Bệ hạ mệnh không trường thọ, mà lúc ấy con và Thuần vương chưa có con… thì chính Thuần vương… sẽ là hoàng tự.”

Một mũi tên trúng hai đích.

Cao minh.

“Vậy… Bệ hạ có đồng ý không?”

Mẫu thân cười đầy thâm ý: “Mẫu thân tự có cách khiến cho hắn đồng ý.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.