(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 09.
Hai tháng sau, Thục phi nương nương xảy thai.
Toàn bộ hậu cung lập tức nổi lên một trận phong ba huyết vũ, tất cả phi tần, cung nhân chỉ cần có chút hiềm nghi, kẻ bị phạt, kẻ bị xử tử, m.á.u loang khắp nền gạch. Đám thái giám xách từng thùng nước, tới lui cọ rửa, không biết đã chạy bao nhiêu chuyến.
Mẫu thân vì luôn cáo bệnh đóng cửa không ra, lại nghiêm khắc răn dạy cung nhân không được dính dáng đến bất cứ chuyện thị phi nào, vậy nên tránh được tai họa này.
Ánh mắt của Trần cô cô nhìn mẫu thân càng thêm cung kính, ta cũng cảm thấy mẫu thân mưu lược cao thâm. Nhưng những điều này đều không thể để lộ ra ngoài, nếu để người khác biết mẫu thân sớm đã đoán trước hài tử của Thục phi không thể giữ được, chỉ sợ toàn bộ cung chúng ta sẽ gặp họa còn thê thảm hơn bên ngoài.
Chẳng bao lâu, Bệ hạ giá lâm.
Mẫu thân đang ngồi trước án vẽ tranh, vừa thấy hắn tiến thì liền ném bút, bĩu môi hờn dỗi, quay người bước đi: "Tiêu lang ngược lại còn nhớ trong cung có ta hay sao?"
Hoàng đế mấy bước liền đuổi theo, ôm chặt lấy mẫu thân từ phía sau: "Nhuyễn Nhuyễn."
Mẫu thân để mặc hắn ôm lấy, cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống như minh châu vương lệ, tựa tiên nữ nhỏ lệ, viền mắt đỏ hoe càng tôn lên vẻ mỹ lệ yếu đuối: "Là thân thể thần thiếp không biết cố gắng."
Hoàng đế thở một hơi thật dài: "Đây không phải lỗi của Nhuyễn Nhuyễn, là phúc của trẫm mỏng."
Mẫu thân lập tức đưa tay che miệng hắn lại: "Chớ nói bậy! Phúc của bệ hạ chính là phúc của thiên hạ, sao có thể nói là mỏng? Mau mau nhổ ra."
Hoàng đế bị nàng chặn họng, ngẩn ra một thoáng, vốn không muốn làm hành động ấu trĩ này, nhưng thấy mẫu thân bĩu môi nhìn hắn đầy quật cường, nửa phần cũng không chịu nhường nhịn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bật cười: "Được được được, nhổ nhổ nhổ."
Thấy hắn thật sự nhổ ra, mẫu thân lập tức nở nụ cười, nụ cười ấy mang theo vài phần tinh nghịch, nào còn chút dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi?
Nhìn hai người lại bắt đầu ân ái, ta suy nghĩ muốn lui ra, vừa cử động thì ánh mắt Hoàng đế đã nhìn sang: "Nhu Nhu năm nay đã mười một tuổi rồi? Càng ngày càng ra dáng đại cô nương."
Ta giật mình, vội cúi đầu đáp: "Tạ Bệ hạ quan tâm, thần nữ hai tháng trước vừa qua sinh thần mười một tuổi."
"A, trẫm nhớ ra rồi." Hoàng đế làm bộ chợt bừng tỉnh, "Hôm đó triều vụ bận rộn, trẫm bận cả ngày, cũng không kịp đến dự yến sinh thần của Nhu Nhu. Ngươi có muốn gì không? Cứ mở miệng, trẫm ban cho ngươi."
Ta sững người, nhất thời không biết phải nói gì, muốn lén nhìn mẫu thân nhưng bóng dáng cao lớn của Hoàng đế đã chắn trước người nàng, ta chỉ có thể nói: "Thần nữ ngày thường ăn mặc đều có quy chế, cũng... cũng không thiếu thứ gì..."
Hoàng đế tiến lên, chậm rãi cúi đầu, cười nhìn ta: "Trẫm hỏi ngươi muốn gì, sao lại dè dặt như vậy? Ngươi sợ trẫm?"
Thấy ta sắp khóc đến nơi, mẫu thân lập tức đẩy Hàng đế một cái: "Lụa là gấm vóc, vàng bạc châu ngọc, Bệ hạ cứ việc ban xuống, chẳng lẽ Nhu Nhu lại không thích? Đúng là chỉ biết bắt nạt trẻ con."
Hoàng đế bất đắc dĩ, để nàng tuỳ ý đ.ấ.m nhẹ vào vai: "Được được được, truyền khẩu dụ của trẫm, ban thưởng cho Gia Nhu quận chúa cống đoạn mười xấp, châu ngọc các loại, sắc màu tùy nàng tự mình đến nội khố chọn lựa, vậy được chưa?"
Mẫu thân mím môi cười, sau đó liền vươn ngón tay chọc lên n.g.ự.c Hoàng đế: "Bệ hạ thật biết dỗ người."
"Làm sao so được với Nhuyễn Nhuyễn." Hoàng đế đột nhiên bế ngang nàng lên, "Trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, trẫm chẳng khác nào kẻ thô lỗ nơi sơn dã."
Mẫu thân gối đầu lên vai Hoàng đế, lúc thì giận hờn, khi thì vui vẻ, tư thái ngàn vạn phong tình, nhưng khi quay sang ta, mặt mày lập tức đổi sắc, hướng mắt ra ngoài, ý bảo ta mau mau lui đi.
Ta vội vàng lui ra, lại thấy cung nhân hai bên nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
Vội vàng chạy về cung, trên đường đi, ta nghe thấy có cung nhân nhỏ giọng thì thầm. Ta chậm bước lại, lặng lẽ lắng nghe.
Có người nói: "Ta nói vì sao Bệ hạ không để tâm đến chuyện nương nương tái giá, còn mang thep quận chúa vào cung, thì ra là có tính toán như vậy... chậc chậc châc."
Một người khác vô cùng kinh ngạc: "Ngươi nói... Bệ hạ muốn mẫu tử các nàng cùng thờ một chồng? Quận chúa mới mười một tuổi thôi mà..."
"Suỵt!!! Lời này cũng dám nói cho được? Ngươi không muốn sống nữa phải không? Ta cũng chỉ là đoán bừa. Nhưng hôm nay Bệ hạ thưởng hậu như vậy, lại còn để quận chúa tùy ý ra vào nội khố, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì sủng ái nương nương, yêu ai yêu cả đường đi sao?"
Ta không dám lên tiếng để các nàng phát hiện ta ở chỗ này, chỉ ôm chặt lấy cây cột, chậm rãi ngồi bệt xuống đất, trước mắt tối sầm, không còn chút khí lực đứng dậy.
10.
Sáng sớm hôm sau, ta đến thỉnh an mẫu thân, vừa ngẩng đầu đã thấy trên cổ nàng lưu lại vô số dấu vết mờ nhạt, không chỉ có vết vệt đỏ mà thậm chí còn có… cả dấu răng
Nàng cất mình muốn đứng dậy gọi ta lại gần, nhưng vừa mới quỳ ngồi lên, thân thể lại mềm nhũn mà ngã ngồi trở về, trên mặt thoáng hiện vài phần xấu hổ hiếm có.
Ta chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ tiến lên ôm lấy nàng, vùi đầu vào lòng nàng, lặng lẽ rơi lệ.
Mẫu thân vừa mở miệng, đã có cung nhân vào bẩm báo: "Phúc An công công bên cạnh Bệ hạ đến truyền khẩu dụ, thỉnh quận chúa vào nội khố chọn lựa cống đoạn, châu bảo."
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn mẫu thân. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu ta, an ủi: "Đừng lo lắng, cứ yên tâm mà đi."
Ta gật đầu, lau sạch nước mắt, thay một thân xiêm y chỉnh tề, theo Phúc An công công đi đến nội khố.
Mười tấm cống đoạn không khó chọn, chỉ có "châu ngọc các loại" lại khiến ta có phần khó xử. Trong nội khố, vàng ngọc trân bảo, các loại trang sức tinh mỹ đều lấp lánh tỏa sáng, khiến người ta hoa cả mắt. Hộp đựng báu vật chất chồng cao ngất, tầng tầng lớp lớp.
Phúc An bảo ta cứ từ từ lựa chọn rồi lui ra ngoài.
Những món trang sức thời thượng, những món ngọc khí tuyệt mỹ, nơi này không thiếu thứ gì. Xem lâu rồi, ta ngược lại cảm thấy chẳng có gì đáng giá.
Ngược lại, những vật phẩm cũ kỹ chất đống dưới cùng lại có vài phần thú vị. Ta dời những hộp châu báu mới nhập khố sang một bên, mở ra một hộp gỗ tử đàn phủ bụi, bên trong là rất nhiều vật cũ, vừa nhìn đã biết có chút xưa, xuyên qua thời gian dài dằng dặc, lại mang theo nét cổ kính đặc biệt.
Ta đang cầm một cây trâm ngọc thưởng thức, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lười biếng:
"Ta còn tưởng là có trộm, đang tự hỏi làm sao lại có con chuột lớn như vậy, dám to gan lật tung nội khố, sao lại là ngươi."
Ta quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: "Vậy Vương gia còn không mau gọi người tới bắt ta đi?"
Thuần vương lại bị ta làm nghẹn họng, hồi lâu sau mới bước lên, nhìn cây trâm trong tay ta mà tặc lưỡi: "Xem ngươi chọn gì này, toàn những món của mấy nãi nãi thời xưa."
Ta cười nhạo một tiếng: "Bệ hạ ban thưởng cho ta vàng ngọc, cho phép ta tùy ý lựa chọn. Trong mắt vương gia, nếu ta không đến, chính là không biết điều; thật sự tới, lại thành coi mình là nhân vật quan trọng; chọn món quý giá, là tham lam vô độ; chọn món lỗi thời, lại là mắt nhìn kém cỏi. Dù sao Vương gia cũng chẳng vừa mắt ta, không bằng mau đi ra ngoài, khỏi phải nhìn mà khó chịu, có được không?"
Thuần vương nheo mắt, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho là bổn vương muốn nhìn ngươi sao? Là mẫu hậu có vật quan trọng không muốn qua tay kẻ dưới nên mới sai ta tự mình đến lấy. Tránh ra, đừng cản đường của bổn vương."
Ta lười đôi co cùng hắn, vội nép sát vào giá đỡ phía sau, ra hiệu cho hắn mau chóng đi qua. Hắn nghênh ngang bước qua trước mặt ta, còn cố ý đụng vai ta một cái.
Ta theo bản năng lùi về sau, trốn được cú chạm kia, nhưng lại quên mất mình đã dựa sát vào giá đồ, vừa bị đẩy một cái, chỉ cảm thấy sau lưng bỗng chốc trống không, giá đựng cũng theo đó nghiêng ngả về phía sau!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");