(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 07.
Ta bị người đẩy một cái, tay đập mạnh vào thân cây bên cạnh. Vội vàng xem xét chuỗi vòng ngọc phỉ thuý, may mà hạt ngọc linh hoạt, giảm bớt lực va đập nên không tổn hại chút nào.
Không cần quay đầu, ta cũng biết là ai. Quả nhiên lại là Thuần vương.
Lần này rõ ràng bị đẩy đến lảo đảo, song ta dứt khoát không ngoảnh lại, chỉ nhấc chân chạy thẳng về phía trước.
"Thật là hèn mọn." Giọng nói trào phúng của Thuần vương từ sau lưng truyền đến. "Trước mặt thì không thèm cho ngươi chút thể diện, sau lưng chỉ cần dùng thứ vốn thuộc về ngươi để dỗ dành, thế là lại trở thành bảo bối trong lòng ngươi rồi?"
Bước chân ta chững lại, xoay người, một tay giấu sau lưng, lạnh lùng nói: "Có vấn đề gì sao?"
Nếu không phải do hắn dẫn đầu nhạo báng khinh thường ta, thì người kia sao lại không dám đứng ra vì ta chứ?
"Bản vương lo lắng cháu ngoại của ta bị một tiểu yêu nữ như ngươi mê hoặc tâm trí."
Ha ha.
Cháu ngoại kia của ngươi còn lớn hơn ngươi hai tuổi, vậy mà ngươi lại quản thúc hắn, thật đúng coi mình là bậc trưởng bối.
"Vậy ngươi cứ đi mà nói với hắn."
Ta xoay người rời đi, lười dây dưa những lời vô nghĩa với hắn.
Ai ngờ cánh tay lại bị hắn nắm chặt. "Bản vương còn chưa nói xong, ngươi đã vội quay lưng bỏ đi, đó là thái độ nên có với trưởng bối sao?"
Ta cúi đầu nhìn cổ tay bị hắn nắm chặt, sau đó ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng: "Vương gia chẳng phải ghét bỏ ta dơ bẩn, nói ngay cả con đường ta bước qua cũng trở nên bẩn thỉu ư? Giờ lại dám chạm vào ta, không sợ ô uế? Hơn nữa, ta là nữ nhi của cố đại học sĩ Tăng Tĩnh Viễn, với hậu duệ của Hoàng thân quý tộc như Vương gia, nào có phân biệt vai vế gì để mà nói đến?"
Ánh mắt ta sắc lạnh, hắn bị ta nhìn đến lúng túng, một lúc lâu sau mới vội vàng rút tay về, đầu ngón tay khẽ chà xát, quay mặt sang bên, bướng bỉnh nói: "Hôm nay ngươi vừa tròn mười một, đã học được thói tư tình với nam tử bên ngoài. Đây chính là gia giáo của cố đại học sĩ hay sao?"
"Ngươi!"
Hết lần này đến lần khác, hắn trước thì sỉ nhục mẫu thân ta, giờ lại mạo phạm phụ thân đã khuất của ta.
Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, hận không thể lột da xẻ thịt hắn ngay lúc này. Sau một hồi, ta gỡ chiếc vòng tay bằng vàng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn mây trạm trổ tinh xảo trên đó, sau đó cắn răng, nhắm mắt, hung hăng ném thẳng vào hồ nước gần đó.
Thuần vương sững sờ, vừa định nói gì đó, ta liền lạnh lùng ngẩng đầu, hỏi ngược lại: "Tư tình? Tư tình gì? Chứng cứ đâu?"
Gương mặt hắn vốn luôn tràn đầy tự tin rốt cuộc cũng xuất hiện một vết rạn nứt, sững sờ hồi lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra hai chữ: "Ngươi tàn nhẫn."
Ta khẽ nhún gối thi lễ: "Nếu không còn chuyện gì, thần nữ cáo lui."
"Ngươi chờ đã, ta còn—"
Hắn thấy ta rời đi, lại vươn tay kéo, lần này hắn nắm lấy cổ áo ngoài của ta. Ta dứt khoát hất mạnh hai cánh tay, trực tiếp rũ bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc trung y đơn bạc, lập tức chạy một mạch về cung của mẫu thân.
Vừa bước tới cửa cung, ta đã nhận ra bầu không khí có điều không ổn. Sắc mặt Trần cô cô bên cạnh mẫu thân xanh mét, còn mẫu thân lại chẳng có lấy nửa nụ cười.
Ta nhìn sang Trần cô cô, ánh mắt dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Trần cô cô cố gắng kéo khóe miệng, nhưng chỉ hiện ra một nụ cười cứng ngắc khó coi: "Thục phi nương nương mang thai."
08.
"Từ hôm nay trở đi, toàn bộ người trong Trường Khánh cung đều đóng cửa không tiếp khách. Bên ngoài truyền rằng thân thể ta không khoẻ, tất cả yến hội, bái kiến, đều dùng lý do này từ chối. Nhu Nhu, khoảng thời gian này, con hãy an tâm ở trong cung của mẫu thân đọc sách, đừng bước ra ngoài, có được không?"
Ta không hiểu mẫu thân làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn theo bản năng tin tưởng người, liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Vốn dĩ ta đã chuẩn bị cả đoạn lời giải thích nếu như Trì Ngạn hỏi về chiếc vòng tay, nhưng xem ra trong khoảng thời gian ngắn này cũng không cần dùng đến.
Vài ngày sau, ta cùng mẫu thân ngồi trên giường La Hán chơi song lục, Trần cô cô bước vào thấy hai mẫu tử ta ngả nghiêng cười đùa, nàng do dự hồi lâu. Mẫu thân ăn mất hai quân cờ của ta, nghiêng đầu nhìn nàng: "Có chuyện gì?"
"Bên ngoài đồn đãi những lời khó nghe như vậy, nương nương định đóng cửa không tiếp khách đến bao giờ?"
Mẫu thân nhướng mày: "Khó nghe thế nào?"
Trần cô cô nghẹn lời: "Bọn họ nói nương nương được sủng ái mà trở nên kiêu căng, lòng dạ hẹp hòi, vừa nghe tin Thục phi nương nương có thai liền ghen ghét mà tức đến phát bệnh."
"Còn gì nữa?"
"Còn có người nói nương nương giả bệnh, chẳng qua không muốn thấy người ta sinh hoàng tử, sợ lại khiến cho chính mình bực bội thôi."
"Còn gì nữa?"
"Còn... còn có kẻ bảo, nương nương được sủng ái vô song, vậy mà chẳng thể hoài thai hoàng tự, ắt hẳn..."
"Ắt hẳn thế nào?"
"Ắt hẳn vì tuổi tác đã cao, không thể mang thai nữa... Còn nói... nói nương nương phúc bạc, chỉ là mệnh sinh nữ nhi..."
Mẫu thân gật đầu: "Biết rồi. Lui xuống đi. Nhớ dặn dò cung nhân, từ nay về sau ít lui tới bên ngoài. Nếu không cần thiết, thì chỗ nào cũng đừng đến. Còn nữa, cung ta có tiểu trù phòng, từ giờ ngay cả Ngự thiện phòng cũng không cần đến, mọi bữa ăn trong cung đều tự mình lo liệu.”
"Nương nương?" Trần cô cô mặt đầy nghi hoặc. "Bệ hạ đã lâu không tới, nhất định là nghe lời gièm pha rằng người ghen tuông. Nay Thục phi nương nương có hỷ, từ Hoàng hậu đến các vị phi tần phẩm cấp thấp đều dâng lễ vật chúc mừng. Chỉ có chúng ta đóng cửa không ra, lễ không dâng, khách không đón, yến tiệc cũng từ chối. Bệ hạ coi trọng hoàng tự, dưới gối chưa có hoàng tử, người như vậy, sao có thể khiến Bệ hạ vui lòng?"
Mẫu thân khẽ cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trần cô cô: "Lời của bổn cung, ngươi nghe hay là không?"
Trần cô cô run lên, vội vàng quỳ xuống: "Nương nương thứ tội, nô tỳ chỉ là..."
"Ngươi không có tội." Sắc mặt mẫu thân vẫn thản nhiên. "Đừng lãng phí thời gian nói những lời vô dụng. Chuyện ta dặn, cứ làm cho tốt là được."
Trần cô cô cung kính thi lễ, rời đi trong nơm nớp lo sợ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");